Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 49

[Trung tâm thành phố]

Xuống xe, Thiệu Minh Vỹ dẫn Kiều Ân đi dạo trên con phố phồn hoa. Đây là con đường buôn bán sầm uất, náo nhiệt nhất trung tâm thành phố, dù mới là chiều thứ Hai nhưng trên đường vẫn nườm nượp người qua lại.

Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện, Kiều Ân vui sướng như một đứa trẻ, may mà có Thiệu Minh Vỹ dẫn đi nếu không cô đã lạc đường từ lâu rồi.

Có rất nhiều cửa hàng bày bán nhiều sản phẩm, cũng có cửa hàng đang trưng bày hàng khuyến mại, còn cả mấy người tiếp thị trẻ tuổi cầm tờ rơi quảng cáo về sản phẩm khuyến mại phát cho người đi đường.

Nhìn Kiều Ân hào hứng trước sự tấp nập nơi đây, Thiệu Minh Vỹ cũng thấy vui lây. Trông vẻ mặt vui tươi, thích thú của Kiều Ân anh chợt nhận ra, hóa ra những thứ hết sức bình thường cũng trở nên vô cùng ý nghĩa.

Đang đi, bỗng một cô gái xinh đẹp, dáng dong dỏng cao, có vẻ là một sinh viên bước đến.

Cô ta nở một nụ cười tươi rói chào hai người.

"Chào hai bạn! Mình có thể làm phiền hai bạn vài phút được không? Công ty mình đang làm một cuộc điều tra thị trường nhỏ, có thể nhờ hai bạn điền vào phiếu điều tra được không?", cô gái tươi cười nhìn Thiệu Minh Vỹ hỏi.

"Điều tra gì?", Kiều Ân hứng thú hỏi.

"Là điều tra về thức ăn nhanh kiểu Tây và kiểu Trung Quốc", cô gái niềm nở với Thiệu Minh Vỹ, ngay cả khi trả lời Kiều Ân cũng quay sang nhìn anh nói.

"Ha ha, để mình điền cho", Kiều Ân vui vẻ đáp.

Cô gái đưa mỗi người một phiếu, trên đó là những lựa chọn và so sánh giữa đồ ăn nhanh kiểu Tây và kiểu Trung Quốc.

Kiều Ân cẩn thận đọc và đánh dấu vào từng ô trên phiếu. Thấy Kiều Ân chăm chú điền như vậy anh liền đứng sang một bên, đợi cô điền xong thì sẽ điền theo như thế.

Cô gái xinh đẹp cũng không để mình nhàn rỗi, vội quay sang bắt chuyện với Thiệu Minh Vỹ.

"Hai bạn học trường nào thế?", giọng cô gái vui vẻ.

"Đại học T", Thiệu Minh Vỹ lịch sự trả lời. Dù sao người ta cũng chủ động hỏi nên mình cũng không nên bất lịch sự quá.

"Xa thế? Đi xe đến đây chắc mất nhiều thời gian lắm phải không? Mình cũng có mấy người bạn học ở đó đấy", giọng cô nàng nghe sao mà nhỏ nhẹ, mềm mại như nước vậy.

"Cũng hơi xa, khoảng một tiếng", Thiệu Minh Vỹ vẫn lịch sự trả lời.

"Mình là Phương Oánh, sinh viên năm tư khoa Kế toán Đại học N. Còn bạn?" Con gái ngày nay đều bạo dạn vậy sao? Kiều Ân ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, khẽ liếc Thiệu Minh Vỹ nhưng anh không chú ý vì còn mải cười với người đẹp kia.

"Tôi là Thiệu Minh Vỹ, sinh viên năm tư khoa Điện", anh trả lời thành thật. Hỏi cái gì cũng đáp, hừ, Kiều Ân chợt thấy không vui.

"Vậy bạn tìm việc đâu chưa?", cô nàng càng lúc càng thấy hứng thú.

"Trước cũng có nộp đơn phỏng vân một số nơi nhưng không thích lắm."

"Nghe nói Chủ nhật tuần sau, Trung tâm phát triển tài năng có đợt tuyển dụng lớn, bạn có muốn đến xem thử không?" Hẹn hò lộ liễu như vậy ư?

"Ừm... đến lúc đó tính sau, tôi cũng chưa biết Chủ nhật tới có rảnh không nữa."

"Bạn nên đến xem thử, nghe nói lần này có rất nhiều công ty, doanh nghiệp lớn tham gia đấy."

"Ừ, có thời gian nhất định sẽ đến."

"Lúc đó mình cùng đi nhé, cùng nhau ứng tuyển xem sao", cô gái nở nụ cười tươi như hoa.

"Ừm... Được thôi..." Quả nhiên anh cũng không từ chối, hừm, anh vốn dĩ lăng nhăng mà, thấy gái đẹp là quên hết mọi thứ.

"Điền xong rồi." Kiều Ân đưa tờ phiếu ra trước mặt cô nàng kia không cho cô ta thêm cơ hội nói chuyện với Thiệu Minh Vỹ nữa. Sau đó, cô quay sang trừng mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ đầy tức giận.

"Ha ha, cảm ơn nhé!" Cuối cùng cô nàng kia cũng chịu để mắt tới Kiều Ân nhưng chỉ liếc một cái rồi lập tức quay sang Thiệu Minh Vỹ.

"Có gì chưa rõ bạn có thể hỏi mình", cô nàng nhiệt tình nói. Trong lòng Kiều Ân bừng bừng như lửa đốt, lạ thật, khi nãy cô điền phiếu điều tra thì chẳng thấy cô ta hỏi xem cô có thắc mắc gì không?

"Ừm, cái này là muốn hỏi bạn thích đồ ăn nhanh kiểu nào, như đồ Tây hiện nay có MacDonal, KFC, Pizza còn đồ Trung Quốc thường là sữa đậu nành Vĩnh Hòa, mỳ Đại Vương, sủi cảo Đông Bắc... bạn đã ăn thử ở những chỗ đó chưa?", cô gái đứng sát gần Thiệu Minh Vỹ cùng anh xem bảng điều tra, còn không ngần ngại giải thích rất cẩn thận nữa.

Kiều Ân đứng cạnh không nói năng gì chỉ nhìn anh đang cố tình nói chuyện với cô nàng kia, trong lòng bỗng thấy khó chịu.

Ông Trời thật đáng ghét, sao tự nhiên lại nóng thế này, nóng đến nỗi lòng cô cũng muốn bốc hỏa. Kiều Ân không chịu được, dùng tay quạt quạt, đưa đi đưa lại trước mặt, thật đáng ghét, gió biến đi đằng nào rồi không biết, nóng chết đi được!

Thiệu Minh Vỹ đang viết đột nhiên ngẩng lên nhìn Kiều Ân. Thấy anh nhìn mình, Kiều Ân chợt cười cười, Thiệu Minh Vỹ thấy vậy khẽ cười rồi lại cúi xuống điền tiếp vào phiếu.

Kiều Ân mắng thầm, mình thật là vô dụng, sao tự nhiên lại cười với anh cơ chứ, hừ, không thèm đế ý đến anh nữa, thấy gái đẹp là quên ngay mình.

Kiều Ân quay người tức giận, không nhìn hai người đó nữa.

Ồ, cửa hàng đối diện có bán gâu bông, oa, to thật đấy. Kiều Ân thích thú chạy thật nhanh qua bên đó mà không đợi anh đi cùng.

Đợi Thiệu Minh Vỹ điền xong rồi mỉm cười đưa tờ phiếu điều tra cho mình, cô nàng kia nhìn một lát rồi hỏi thêm: "Cái này cần lưu lại số điện thoại, hình như để công ty gọi kiếm tra nữa". Thiệu Minh Vỹ viết số di động của mình vào rồi đưa cho cô ta, sau đó nhìn xung quanh xem Kiều Ân đâu.

Không thấy? Kiều Ân chạy đâu rồi, không thấy bóng dáng cô đâu cả.

"Cô có thấy bạn gái tôi chạy đâu không?", Thiệu Minh Vỹ lo lắng quay sang hỏi cô nàng kia.

"Bạn gái? Ai cơ?" Có vẻ cô nàng đó không tin vào tai mình. Không thể là cô nàng béo ú khi nãy được, chẳng lẽ cô ta là bạn gái của anh chàng đẹp trai này sao?

"Vừa nãy cô ấy còn đứng cạnh đây mà, cô ấy chạy linh tinh trên đường đông người như vậy làm sao mà tìm được chứ."

"Cô ấy... cô ấy là bạn gái bạn sao?", cô nàng nghi ngờ hỏi lại. Sao có thể như vậy chứ, mình vẫn còn cô đơn chưa có người yêu, vậy mà anh chàng đẹp trai này lại đi tìm một cô nàng béo ú xấu xí đó sao?

"Ừ, đúng thế, chạy đâu rồi không biết?", Thiệu Minh Vỹ lôi điện thoại ra gọi cho Kiều Ân, nhưng chuông reo nửa ngày mà vẫn không thấy nhấc máy. Không biết chạy đâu rồi?

"Xin lỗi, tôi đi trước đây", Thiệu Minh Vỹ nói vội rồi bỏ đi luôn.

Kiều Ân chạy đi đâu rồi? Quanh đây toàn cửa hàng, người qua lại thi đông, tìm kiểu gì đây? Thiệu Minh Vỹ lo lắng vừa gọi điện vừa chạy hỏi thăm từng người một.

Kiều Ân đeo túi, đứng lẫn trong đám đông xem gấu bông. Do mọi người cười nói ồn ào nên cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.

Khó khăn lắm cô mới len vào gần chỗ con gấu bông. Đó là con gấu bông rất to, đáng yêu, béo tròn, lông rất mượt, ôm vào nhất định sẽ rất thích.

Cô rút ví ra đang chuẩn bị trả tiền thì một bàn tay to lớn đưa ra giữ ví Kiều Ân lại khiến cô giật mình ngước lên nhìn, định hét lớn một tiếng thì nhận ra anh đang đứng trước mặt mình, âm thanh định thốt ra bỗng bị chặn lại.

Thiệu Minh Vỹ trả tiền, ôm con gấu bông rồi nắm chặt tay kéo cô ra ngoài.

Có vẻ anh rất giận, không nói không rằng, cứ lầm lầm lì lì kéo cô sải bước về phía trước, còn không cả thèm quay đầu lại. Cô bị anh lôi đi xềnh xệch, chi có thể cắm đầu chạy theo.

Anh vẫn không nói gì, chỉ lừ lừ bước đi.

Đi được một lát, Kiều Ân đã thấm mệt, tâm trạng cũng bức bối liền giật mạnh tay ra khỏi tay anh, đứng im nói: "Mệt lắm rồi!".

Cuối cùng Thiệu Minh Vỹ cũng dừng lại, quay người trừng mắt nhìn cô, không nói gì chỉ yên lặng đứng trước mặt cô.

Người đi đường thấy vậy cũng hiếu kỳ quay lại nhìn.

"Anh làm gì mà đi nhanh vậy?" Kiều Ân nghĩ nhất định anh đang rất giận nhưng anh chẳng nói gì càng khiến cô thấy sợ hơn.

Thiệu Minh Vỹ đứng im trừng mắt nhìn cô.

Bị anh nhìn như vậy, Kiều Ân cũng hơi lo, tại sao anh lại nhìn cô vậy chứ, muốn giận gì thì cứ giận đi. Cô không sợ, ai bảo anh chuyện trò vui vẻ với cô nàng kia, hừ, lúc cô bỏ đi anh cũng không hay biết mà! Là anh có lỗi trước.

Nhimg Thiệu Minh Vỹ không giận như cô tưởng tượng, anh chi đứng đó chằm chằm nhìn cô, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình xuống.

"Sao em lại bỏ đi một mình như thế?", cuối cùng Thiệu Minh Vỹ cũng chịu mở lời.

"Chứ không phải anh không thèm đếm xỉa gì đến em sao?", Kiều Ân như đang đợi cơn giận của anh bùng lên, xem rốt cuộc ai mới là người phải giận?

“Em làm sao thế hả, điện thoại cũng không thèm nghe khiến anh lo chết đi được!", Thiệu Minh Vỹ nắm chặt vai Kiều Ân khiến cô đau nhói.

"Hừ, anh mà cũng lo lắng sao?", Kiều Ân gạt tay anh, đi thẳng về trước. Anh đâu có quan tâm đên cô.

"Kiều Ân!", Thiệu Minh Vỹ gọi lớn rồi ôm chặt cô từ phía sau. Hành động này của anh thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, mặt Kiều Ân chợt đỏ bừng. Cô vội kéo tay ý bảo anh buông mình ra. "Anh, bỏ tay ra đi!"

"Không được chạy lung tung nữa! Không tìm thấy em, anh thực sự rất lo, rất sợ!", Thiệu Minh Vỹ vùi đầu vào hõm vai cô, vòng tay ôm chặt Kiều Ân như sợ cô lại chạy mất.

"Anh... em sẽ không chạy linh tinh nữa đâu!" Mặt Kiều Ân càng lúc càng đỏ hơn, ánh mắt cùng những lời xì xào của người đi đường khiến cô thấy vô cùng xấu hổ.

Thiệu Minh Vỹ nhẹ quay người cô lại đứng đối diện với mình, nói: "Không được chơi trò biến mất như vậy nữa, anh sẽ rất lo". Đôi mắt Thiệu Minh Vỹ ánh lên nỗi lo lắng và sợ hãi.

Thấy sự quan tâm, lo lắng sâu trong đáy mắt anh, Kiều Ân chợt thấy mềm lòng, cơn giận cũng như biến mất, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

"Anh rất muốn buộc chặt em lại để đi đâu cũng có thế giữ được, có như thế em mới không chạy mất", Thiệu Minh Vỹ vuốt tóc cô nói.

Vừa rồi anh được một phen hoảng loạn. Cô vốn mù đường bẩm sinh, mỗi lần ra ngoài đều chẳng thể nào xác định được phương hướng, đường có đơn giản đến đâu thì với cô nó cũng trở nên vô cùng rối rắm. Mỗi lần anh đều dẫn đi thì cô mới không bị lạc. Nhưng lúc nãy cô không nghe máy, cũng không biết đi đâu, quả thực khi ấy anh thấy rất căng thẳng, sợ hãi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, không biết có phải bị mất điện thoại không? Nếu đúng như vậy, chắc chắn cô không thể tìm thấy anh hay người thân nào, không chừng còn đang ở một góc nào đó lo lắng, sợ hãi rồi cũng nên.

Vì thế anh vội đi tìm ngay nhưng lúc thấy thân hình mập mạp của cô nổi bật trong đám đông anh vừa giận lại vừa buồn cười. Hóa ra cô đang chăm chú ngắm nhìn con gấu bông cùng mọi người, chẳng để ý gì đến chuyện khác!

Thấy ánh mắt đầy vẻ quan tâm của anh, Kiều Ân bỗng thấy vui trở lại, cơn giận dữ khi nãy cũng biến mất. Anh luôn như thế, không thể không quan tâm đến cô được!

"Anh, em muốn ăn KFC!", Kiều Ân nũng nịu nói.

Thiệu Minh Vỹ cười, kéo cô vào lòng rồi hướng thẳng đến cửa hàng KFC.

Chỉ cần cô vui vẻ, anh nguyện làm mọi việc, chỉ cần cô luôn ở bên anh, tất cả anh đều có thể làm vì cô.
Bình Luận (0)
Comment