Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 7

Cửa hàng KFC

Nhìn Kiều Ân ngồi ăn vui vẻ ở đối diện, Thiệu Minh Vỹ bỗng nhớ lại chuyện ban nãy, không nhịn được lại bật cười.

“Không được cười!”, Kiều Ân vừa nhồm nhoàm nhai khoai tây chiên vừa trợn mắt nhìn anh đe dọa.

“Bạn Kiều Tiểu Ân, không phải bạn muốn giảm cân hả? Sao lại ăn như vậy chứ?”, Thiệu Minh Vỹ quyết định chuyển đề tài.

“Hôm nay bực mình nên phải ăn cho hết bực, lát nữa về tập thêm nửa tiếng nữa là được”, Kiều Ân vẫn không thèm để ý đến anh, ai bảo anh làm cô tức như vậy chứ.

Thiệu Minh Vỹ cười thầm trong bụng, cô bé ngốc này không thể giảm cân được mà. Nhưng anh cũng không thích cô giảm cân, nếu tự nhiên gầy đi thì ôm sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa nên anh đành bí mật phá hoại kế hoạch của cô.

Thật không ngờ hôm nay cô phản ứng mạnh như vậy, khiến anh giật hết cả mình. Nhưng có lẽ hồi nãy anh nói đúng, nếu không đúng toàn bộ thì ít ra cũng phải đúng đến tám, chín phần, cô bé ngốc nghếch, ngây thơ này nghĩ gì cũng đều hiện hết lên mặt.

“Sao lúc nãy em lại đột ngột đứng dậy thế? Có phải bị anh đoán trúng rồi không?”, thực ra anh cũng rất hiếu kỳ không biết tại sao cô có thể nghĩ như vậy?

Ặc, mãi mới có thể bình thường như cân đường hộp sữa thế này vậy mà tự nhiên lại nhắc đến chủ đề đó. Cô không nói gì, cúi đầu, tập trung gặm đùi gà.

“Nói cho anh biết, có phải ai đã nói gì không?”, anh biết rõ, một người ngây thơ đơn giản như cô sẽ không thể nghĩ được những chuyện như vậy, trừ phi có người đã nói gì đó kích động.

“Không có gì, em không muốn nhắc lại”, Kiều Ân xấu hổ không dám nhìn, chỉ biết cắm cúi tiếp tục ăn suất của mình.

“Không được, nhất định có người đã đầu độc, làm hư em rồi. Nói đi, là ai?”, Thiệu Minh Vỹ cười thầm, nếu cô tinh ý sớm một chút thì anh cũng đỡ phải vất vả như vậy.

“Không có, anh đừng có đoán linh tinh, em chỉ nhất thời tò mò thôi”, Kiều Ân lo lắng vội lắc đầu. Cô không thể bán đứng A Nhã được.

“Tò mò? Với cơ thể anh?”, Thiệu Minh Vỹ nhíu mày.

“Ừ, ai bảo dáng anh đẹp”, Kiều Ân thành thật gật đầu, giọng có chút buồn bã, thảo nào vì thế mà ngay đến A Nhã cũng thích anh ấy.

“Kiều Ân, em và Minh An Nhã đã nói những gì?”, có vẻ Thiệu Minh Vỹ đã hiểu rõ mọi chuyện. Trong mấy cô bạn bên cạnh Kiều Ân, chỉ có Minh An Nhã là to gan lớn mật nhất, lại hơi khác người một chút.

“Hả?”, bị anh bắt thóp, Kiều Ân chỉ biết trợn tròn mắt nhìn. Sao anh lại biết là A Nhã, cô chưa nói ra mà.

“Nhất định là cô ta, ngoài ra không ai dám đầu độc, làm hư Ân Ân!”, Thiệu Minh Vỹ cố ý ra vẻ tức giận, dí sát mặt rồi trợn mắt nhìn cô.

“Không phải, bọn em chẳng nói gì, chỉ là…”, Kiều Ân vội biện hộ thay A Nhã.

“Chỉ là cái gì…”, được, cuối cùng cũng thừa nhận.

“À… bọn em chỉ khen anh có thân hình đẹp, tất cả các nữ sinh đều thích anh thôi”, Kiều Ân cố không nhắc đến chuyện người trong mộng.

“Bởi vậy, lúc nãy em mới tưởng tượng…”, nghe giọng điệu là biết ngay cô vẫn đang giấu điều gì đó.

“Không phải, không phải, em không mơ tưởng gì anh hết!”, Kiều Ân lo lắng dựa vào lưng ghế.

Cuối cùng, Thiệu Minh Vỹ cũng đã hiểu tất cả. Hóa ra cô thầm tưởng tượng về cơ thể anh, thật không thể ngờ, anh đã cố gắng lâu như vậy mà không bằng một câu nói của Minh An Nhã. Cuối cùng ỉn con bé bỏng cũng tò mò về anh rồi!

Thiệu Minh Vỹ cúi đầu cười thầm. Cuối cùng, cô bé này cũng vỡ ra được vài điều rồi!

Nhìn thái độ im lặng không nói gì của Minh Vỹ, Kiều Ân không hiểu tại sao anh lại cười vui vẻ thế? Chẳng lẽ con gái bàn luận về con trai là việc đáng cười sao?

“Anh, anh không sao đấy chứ!”

“Ân Ân, em cũng có suy nghĩ này với nam sinh khác hả?”

“Đương nhiên là không rồi!”, Kiều Ân giật mình nói lớn. Sao lại có thể như vậy chứ!

“Với bạn trai thì sao?”

“Không!”, cô chẳng muốn nghĩ tới mấy thứ linh tinh đó nữa. Tất cả là tại A Nhã, lúc về phải tìm cô ấy tính sổ mới được.

“Được rồi, hôm nay anh tha cho em. Sau này ngoài anh ra thì không được nghĩ tới ai khác, rõ chưa?”

“Tất cả là tại A Nhã, nói cái gì mà đối tượng trong mộng nên mới hại em ra nông nỗi này, em cũng chẳng muốn nghĩ tới mấy thứ kỳ cục này nữa đâu”, Kiều Ân hoàn toàn không nhận ra mình đã trở thành đối tượng được tha thứ. Nhưng dù sao cô cũng thấy mình đã làm một việc đáng trách nên ngoan ngoãn nghe lời, không dám cãi lại câu nào.

Thiệu Minh Vỹ thích thú ngắm nhìn khuôn mặt tròn vo tức giận của cô, đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu. Đến lúc nào cô bé ngây thơ này mới có thể hiểu được lòng anh đây?
Bình Luận (0)
Comment