Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1

Chương 1: Em tên gì?

“Người đó là cô Lâm đúng không?”

“Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy”

Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa.

Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi.

Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân.

Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh.

“Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó.

Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô.

Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói Lê Nhật Linh không còn một mảnh vải che thân.

Không ngờ đến sự xuất hiện đột ngột của anh, cô vội quay phắt đi và giơ hai tay lên che ngực.

Người đàn ông ấy cao khoảng 1m84, sở hữu gương mặt đẹp trai khiến cả thế giới ghen ghét, anh có đôi mắt sâu và sóng mũi thẳng tắp cùng cánh môi mỏng gợi cảm chết người.

Đó không phải ai xa lạ mà chính là người chồng đã kết hôn với Lê Nhật Linh ba năm nhưng không gặp mặt nhau lấy một lân— Lâm Quân.

Lê Nhật Linh nhanh nhẹn ngồi xuống, kéo váy lên quấn quanh người và căng thẳng nhìn người đàn ông điển trai nọ: “Sao anh lại ở đây?”

Mới dứt câu cô đã hận không thể cản đứt phăng đầu lưỡi.

Đây là nhà họ Lâm, anh ở đây là lẽ hiển nhiên thôi mà.

Thảo nào mẹ Lâm lại dùng ánh mắt sâu xa đó khi bảo từ giờ cô sẽ ở đây.

Xem ra đây chính là phòngLâm Quân.

Ba năm qua, hôn nhân của cô chỉ là thứ năm trên giấy tờ pháp lý, cô chưa từng lo nghĩ về nó nên mới không chú ý đến điều này.

Lâm Quân mím môi nhìn cô gái hoảng hốtcuống cuồng hết cả lên trước mặt, tia sáng trong mắt sói đói khi tìm thấy con mồi lóe lên trong mắt anh.

Tâm mắt lướt quan sát khắp người cô và nó đẹp không chê vào đâu được.

Dù trông khá là mệt mỏi nhưng gò má trắng nõn nà xinh xắn kia vẫn đẹp không chút tì vết, thậm chí nét uể oải thoáng qua đó càng khiến cô như cành liễu đung đưa trong gió khiến con người ta phải tiếc thương.

Không biết gã bạn tồi nào đã đưa cô gái này đến cho anh, biết hôn nhân của anh quá nhàm chán nên mới nhét người đẹp vào phòng anh hả?

Thường thì anh chẳng có hứng thú gì với những cô gái không sạch sẽ, nhưng người con gái này… Cả vẻ ngoài cùng với nét hoảng hốt ấy đều rất hợp ý anh.

Lâm Quân nhướng mày cười cợt nhả, bước vội đến ôm cô vào lòng: “Bây giờ em mới bắt đầu che thì có chậm quá không?”

Cô không dám lộn xộn, hai tay nằm chặt quân áo.

“Anh bị gì thế Lâm Quân? Buông ra, tôi không cố tình vào phòng anh, tại vì… Ưm…’ Lời còn chưa dứt đã bị anh khóa môi.

“Đã thích còn bày đặt, cũng hay.’ Lâm Quân ôm cô lên giường.

Thích còn bày đặt con khỉ ấy, cô mà muốn leo lên giường anh thì năm đó đã không trốn ra nước ngoài mất ba năm ngay sau khi kết hôn rồi.

Lê Nhật Linh bắt đầu chống cự.

Lâm Quân cúi xuống đặt cô lên giường, nhẹ nhàng giữ cơ thể đang cố vùng vấy lại, lướt chóp mũi trên cổ cô rồi thân thiết hỏi: “Nói anh biết em tên gì? Được không?”

Sợi dây căng như dây đàn trong đầu cô đứt phăng, cô trợn tròn hai mắt, không tin nổi nhìn chồng mình…

Bình Luận (0)
Comment