Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1014

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1014

 

“Việc đã xảy ra quá lâu, em không nhớ rõ nữa!” Lê Nhật Linh bị phản ứng kích động của Lâm Quân làm cho bối không khỏi lắc đầu, nhưng Lâm Quân rõ ràng có chút thất vọng, tay cũng buông lỏng.

 

Nhưng anh vẫn như cũ không chịu từ bỏ, dù sao vào lúc này thì đây là manh mối duy nhất: “Em nghĩ kỹ lại đi” Lê Nhật Linh nhìn bộ dạng gấp gáp của Lâm Quân, dường như việc mình có nhớ ra hay không là một việc rất quan trọng, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ trán, cố gắng tìm lại những ký ức ngủ quên, nỗ lực suy nghĩ xem có tìm được gì có ích.

 

“Em còn nhớ, lúc đó em vừa đến Mỹ, sau đó đuổi người mà Hạ Huy Thành cử đến đón, nhưng lúc đó em vẫn chưa quen thuộc với nước Mỹ, vậy nên cứ liên tục đi dọc theo một con phố, cứ như vậy, nếu mệt rồi thì tìm nơi nào đó ngồi xuống là được. Chính vào lúc đó, có một người đàn ông, thân hình anh ta không khác mấy với người trong ảnh, chỉ là anh ta trông thế nào em đã quên rồi, anh ta đã cướp chứng minh và thẻ của em!”

 

Lê Nhật Linh dừng một chút, nghĩ về khoảnh khắc bất lực.

 

 

Lê Nhật Linh cũng không ngốc, chỉ cần một chút dấu hiệu thôi cô đã đoán được ý của Lâm Quân.

 

Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, không nói điều gì.

 

“Em nói anh nghe người năm đó không thể nào là do Trần Hi Tuấn sắp xếp được, Trần Hi Tuấn rất lương thiện, càng không thể làm hại em” Lê Nhật Linh vội vàng muốn biện giải cho Trần Hi Tuấn, vẻ mặt thấy bất bình phải lên tiếng của cô có chút thú vị, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng.

 

“Sao, Trần Hi Tuấn tốt đến vậy?”

 

Lâm Quân khẽ nhếch khóe môi, nụ cười mang theo một chút nguy hiểm, sau đó cúi đầu tiến lại gần Lê Nhật Linh, tựa như dính chặt lấy người cô, khiến Lê Nhật Linh run lên.

 

“Anh, anh, không phải chứ, đến chuyện này mà anh cũng ghen à. Em chỉ xem Trần Hi Tuấn là bạn tốt, không muốn anh nghĩ oan uổng cho anh ấy thôi.”

 

Lê Nhật Linh chân không nhúc nhích, ngả người ra sau, nhìn thấy cô sắp ngã đến nơi, Lâm Quân nắm lấy eo cô, ý cười càng đậm.

 

“Người phụ nữ của anh, người khác có nghĩ đến thôi cũng không được” Giọng nói quyến rũ của Lâm Quân mang theo chút trâm ấm, còn có một luồng hơi nóng phả trên khuôn mặt Lê Nhật Linh, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên mờ ám.

 

“Được rồi, đừng có làm loạn nữa, anh không phải còn có.

 

chuyện cần thương lượng với Hà Dĩ Phong sao, đừng có mà không đứng đắn vậy nữa”

 

Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân ra, nếu cứ tiếp tục ái muội thế này, cô sợ mình không nhịn được đẩy Lâm Quân xuống, nếu không như thế, cô sẽ bị Lâm Quân đẩy ngã.

 

Lâm Quân vẫn không nhịn được hôn lên môi cô một chút, sau đó mới miễn cưỡng buông tay ra, làm khuôn mặt Lê Nhật Linh hiện lên vẻ ghét bỏ, anh cười dịu dàng rồi khoác áo rời đi.

 

Chỉ là Lâm Quân đã nghi ngờ, tất cả mọi thứ đều vô cùng trùng hợp, Trần Hi Tuấn nếu đã có ý gì với Lê Nhật Linh từ lâu, thì ai mà rõ được đây?

 

Mọi người đều nói phụ nữ trong tình yêu có thể giở bất kỳ thủ đoạn nào, thế nhưng đàn ông cũng như vậy.

 

“Cái gì? Ý của cậu là cậu nghi ngờ năm đó Lê Nhật Linh bị cướp ở Mỹ là do người ta cố ý sắp đặt?”

 

Hà Dĩ Phong rót một tách cà phê đặt trước mặt Lâm Quân, nhìn sang Lâm Quân một cái, sau đó ngồi xuống sô pha, giọng điệu có hơi kinh ngạc.

 

“Không phải nghi ngờ, là nhất định như thế. Hơn nữa người này có quan hệ rất sâu với ông chủ đẳng sau .Jackson, nói không chừng đó chính là ông chủ của Jackson” Lâm Quân dựa vào sô pha, hai tay chống sau gáy nhìn lên trân nhà, đăm chiêu suy nghĩ.

 

Bình Luận (0)
Comment