Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1037

Chương 1037

 

“Không có, hôm nay tôi tìm cậu có việc! Cậu có thời gian sao? Tôi vừa tới Mỹ, đi ra ngồi chút!”

 

Trần Hi Tuấn chăm sóc Nhật Linh ba năm, nhắc tới Nhật Linh Lâm Quân lúc này cũng không tức giận.

 

Điều quan trọng nhất là Lê Nhật Linh vì anh đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Trần Hi Tuấn, trong tình yêu, người được yêu luôn tràn đầy niềm tin.

 

“Được, tôi gửi vị trí cho anh, lát nữa gặp mặt sau.”

 

Lâm Quân không phải loại người nhàm chán, tập đoàn Lâm thị một ngày không có anh tổn thất có lẽ là hơn sáu con số, anh có thể đích thân đến Mỹ, nguyên nhân không đơn giản.

 

Trần Hi Tuấn nhanh chóng thu dọn bàn, nhìn đồng hồ, mặc áo khoác bước nhanh ra ngoài.

 

Một năm vừa trôi qua, mùa đông vừa kết thúc, cái lạnh trong không khí vẫn chưa biến mất, Lâm Quân xuống xe chà tay đỡ lạnh, nhìn thấy cách đó không xa có một quán cà phê, Trần Hi Tuấn đang ngồi ở bên cửa sổ.

 

Cậu ta cũng tình cờ nhìn thấy Lâm Quân và vẫy tay với anh.

 

“Cậu đợi lâu chưa?”

 

Lâm Quân bước nhanh ngồi xuống.

 

“Chủ tịch Lâm đến thăm, cho dù có chuyện lớn cũng phải buông xuống, đúng không?”

 

Trần Hi Tuấn cười đùa, ra hiệu, người phục vụ cung kính bước tới.

 

Lê Nhật Linh không ở bên cạnh, anh ở đây một mình sao? Vậy Nhật Linh sao rồi, Trần Hi Tuấn lo lắng càng sâu, nhíu mày.

 

“Thưa ngài, ngài cần gì nữa?”

 

Trần Hi Tuấn nhướng mày liếc nhìn Lâm Quân.

 

“Americano, không đường.” Lâm Quân nhẹ giọng nói.

 

“Được rồi thưa ngài, xin vui lòng chờ một chút.”

 

Trần Hi Tuấn bưng cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm, nhìn Lâm Quân.

 

“Chủ tịch Lâm, cố ý từ xa đến đây. Không phải chỉ vì uống một tách cà phê với người đàn ông tôi đây đi!”

 

Trần Hi Tuấn thấy Lâm Quân do dự muốn nói rồi lại thôi, trong lòng sửng sốt, dù sao đây cũng là người đàn ông Nhật Linh thích, sao có thể vâng vâng dạ dạ như vậy, không giống với phong cách của Lâm Quân, cho nên không thể không nói trước.

 

“Uống cà phê với chủ tịch Trần quả thực có chút kinh khủng” Để đề tài tiếp theo không bị quá lạnh nhạt, hiện tại anh cố gắng hết sức duy trì thái độ hòa nhã, thậm chí còn mỉm cười.

 

Trong mắt anh, Trần Hi Tuấn chỉ là một thanh niên, những người như James mới có thể coi là đối thủ trên thương trường.

 

“Tôi nhớ rằng ba năm trước khi Nhật Linh đến nước Mỹ, là do tiền và giấy tờ trên người bị cướp, nên cô ấy mới nhận sự giúp đỡ của cậu, phải không?”

 

Trần Hi Tuấn dừng lại, tự hỏi tại sao Lâm Quân lại đột nhiên nhắc.

 

tới chuyện này, nhưng là thành thật gật đầu, không lẽ Lâm Quân cảm thấy bản thân mình thừa nước đục thả câu?.

 

Nhưng bao nhiêu năm rồi, Lâm Quân cũng không nhỏ nhen như vậy đúng không? Mặc dù lúc đó có chút ý đồ muốn phá hoại nhưng cậu ta quả thật là vì giúp đỡ Lê Nhật Linh, một người phụ nữ, mang theo một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, một gia đình đơn thân, đổi lại là những người khác cũng không ai có thể chịu được.

 

“Đúng vậy, nói đến thì cũng nhờ lần đó cho tôi cơ hội chăm sóc Nhật Linh!” Trần Hi Tuấn cười cười, tự mình thừa nhận.

 

Nghĩ đến ba năm chăm sóc Nhật Linh, mặt Trần Hi Tuấn đây mãn nguyện.

 

Cậu ta rất ngây thơ, dù biết rằng mình không còn cơ hội với Nhật Linh nhưng cậu ta cũng không bao giờ che giấu tình yêu của mình dành cho Nhật Linh trước mặt Lâm Quân.

 

“Vì vậy, cậu là người được hưởng lợi nhiều nhất từ sự xuất hiện của tên cướp này, phải không?”

Bình Luận (0)
Comment