Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1077

Chương 1077

 

“Quay đầu là bờ, tao vẫn còn bờ để có thể quay về sao?”

 

Giọng nói của Jackson không chỉ có sự tức giận mà còn pha lẫn cả sự đau khổ. Ông ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, làm sao còn có thể quay đầu lại được nữa?

 

“Lâm Quân, mày đừng lừa tao. Chỉ tính những chuyện tao làm ở Pháp cũng đủ để nhận án tử hình rồi. Bây giờ tao lại còn dính thêm tội bắt cóc nữa. Cứ coi như tao được giảm án thì cả đời này tao cũng chỉ ngồi trong tù bóc lịch. Mày có biết trong tù là một nơi như thế nào không?

 

Đương nhiên là mày không biết rồi. Ở đó không có bất cứ thứ gì mà tao muốn cả, chỉ có bóng tối và bóng tối vô tận. Nếu mày muốn tao tha cho nó để chúng mày có thể sống vui vẻ nốt quãng đời còn lại, trong khi tao phải chịu đau đớn, cực khổ sao? Không đời nào! Tao nói cho mày biết, không đời nào!”

 

Jackson giận điên lên, bây giờ ông ta không khác gì một con sư tử đang lên cơn điên.

 

“Jackson, buông vũ khí xuống.”

 

Lúc này, Hà Dĩ Phong dẫn theo một nhóm cảnh sát vũ trang chạy vào bên trong. Tất cả cảnh sát đều giơ súng nhắm thẳng vào Jackson.

 

“Đã giải quyết xong cả đám đó”

 

Hà Dĩ Phong thấp giọng nói vào tai Lâm Quân. Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh đầy lo lắng.

 

“Ừm”

 

Lâm Quân gật đầu rồi nhìn Jackson.

 

“Ông nghe thấy gì chưa? Người của ông đều bị xử lý rồi. Hôm nay.

 

ông không trốn nổi đâu”

 

Jackson không nghe thấy gì cả, bây giờ lá chắn phòng thủ trong lòng ông ta đã hoàn toàn sụp đổ. Ông ta đã quen với việc làm một chúa tể, làm một người thống trị kẻ khác, làm sao ông ta có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã này. Ông ta đã thất bại cả hai lần và lần nào cũng là một bàn thua ê chề.

 

“Lâm Quân, mày đừng đắc ý, mày tưởng mày thẳng rồi sao? Chưa đâu, tao sẽ không buông tay đâu, nó phải chết cùng với tao”

 

Jackson cười điên cuồng, bàn tay ông ta đang giữ Lê Nhật Linh càng siết vào chặt hơn. Đây rõ ràng là dấu hiệu khi một con chó bị đuổi đến đường cùng.

 

Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân rồi lại nhìn Jackson và cười lạnh lùng.

 

Ông ta thấy vậy thì càng điên cuồng hơn, cổ của cô đã rơm rớm máu.

 

“Mày cười cái gì, tao sẽ bắt mày chết cùng tao, mày biết không?”

 

Bộ dạng ông ta bây giờ không khác gì loài ma quỷ từ địa ngục bò lên.

 

“Ông thả cô ấy ra”

 

Lâm Quân nhìn vết thương trên cổ Lê Nhật Linh, mắt anh đỏ lên.

 

Anh nói như hét lên, tiếng hét vang lên từ sâu thẩm trong lồng ngực.

 

Jackson nói đúng, nếu Lê Nhật Linh có chuyện gì thì anh cũng coi như thua sạch.

 

“Dựa vào đâu mà tao phải thả nó ra?”

 

ackson nhìn Lê Nhật Linh rồi lại liếc mắt nhìn Lâm Quân. Vừa nấy Lâm Quân còn hùng hổ như vậy nhưng bây giờ lại vô cùng lo lắng và căng thẳng. Thấy vậy, ông ta không hiểu vì sao mình lại cảm thấy rất vui mừng, ông ta cười xấu xa.

 

Ông ta lại ấn tay xuống thêm một chút nữa, giọt máu màu đỏ tươi chảy từ trên cổ Lê Nhật Linh xuống. Lâm Quân cau mày, anh hít vào một hơi.

 

“Ông bình tĩnh đi, thả cô ấy ra. Không phải ông cần một con tin sao?

 

Tôi có thể thế chỗ cho cô ấy. Tôi đảm bảo là ông có thể trốn thoát”

 

Sợi dây trong lòng Lâm Quân cũng bị kéo căng đến cực điểm, nhìn thấy Lê Nhật Linh bị thương anh đau lòng hơn ai hết.

Bình Luận (0)
Comment