Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1200

Chương 1200

 

“Minh Nguyệt, anh biết, em vẫn còn trách anh vì chuyện lần trước.

 

Anh đã nói hết những gì nên nói rồi. Anh không biết phải làm như thế nào thì em mới có thể tha thứ được cho anh, mới trở nên vui vẻ hơn”

 

Hà Dĩ Phong dừng bước lại, vén mấy sợi tóc bám trên mặt Lê Minh Nguyệt ra sau tai, ánh mắt tràn ngập xót xa và hối lỗi. Dãu anh ta biết mình không gây ra sai lầm quá lớn trong toàn bộ sự việc, sai lâm duy nhất là không nên ra tay đánh Lê Đức Dương để rồi dẫn đến Lê Minh Nguyệt bị thương oan uổng.

 

Nhưng anh ta không nhẫn tâm nhìn bộ dạng lặng lẽ khiến người ta xót xa này của Lê Minh Nguyệt.

 

Lê Minh Nguyệt lắc đầu, cô ấy chau mày nhìn Hà Dĩ Phong.

 

“Vậy sao em vẫn còn không vui?”

 

“Em thấy tự ti, thân thế của em như thế chỉ trở thành gánh nặng của anh. Nếu mẹ và anh trai em biết điều hơn, cũng sẽ không mang tới nhiều phiền phức cho anh”

 

Lê Minh Nguyệt nói xong, nước mắt rơi xuống, nói cô ấy đang giận Hà Dĩ Phong, chỉ bằng nói cô ấy đang giận chính mình ngốc, sao anh lại cảm thấy phiền phức chứ? Vấn đề của mẹ và anh trai em trước giờ không đại diện cho em, vì em anh cho bọn họ tiền, cho bọn họ công việc, nếu không phải vậy, anh sẽ không liên quan gì đến bọn họ. Em đã làm rất tốt rồi, em không nên tức giận bản thân mình như thế, nếu em không vui anh cũng sẽ không vui, em đừng nói về cái gì mặc cảm tự ti nữa. Ở đây chỉ có vợ của Hà Dĩ Phong anh, là bà xã của tổng giám đốc tập đoàn Hà Gia ở thành phố Hà Nội, tất cả điều này hoàn toàn không liên quan gì đến thân thế của em cả, hiểu không?”

 

Hà Dĩ Phong thở dài, ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng ép chặt vào mình như thể nếu buông tay cô ra, cô ấy sẽ vỡ tan như quả cầu thủy tinh.

 

Vốn dĩ Hà Dĩ Phong còn muốn nói gì đó về thân thế trước đây, nhưng cảm nhận được dáng vẻ yếu ớt của người trong lòng, lời vừa đến miệng lại nuốt trở vào.

 

“Cảm ơn anh Hà Dĩ Phong, thật sự cảm ơn anh”

 

Lê Minh Nguyệt hít mũi và vùi mặt vào trong ngực Hà Dĩ Phong, cảm động đến nỗi không nói nên lời.

 

“Thưa ông chủ, theo lời dặn dò của ngài bây giờ tôi đang ở thành phố Chiang Mai, Lê Nhật Linh và Lâm Quân, cậu chủ, cô chủ đều có ở đây. Hiện tại, họ đang đi về phía ngoại ô, tôi đang theo sát bọn họ”

 

Lúc này, Minh đeo tai nghe bluetooth đang lái theo phía sau xe của Lâm Quân, người nghe điện thoại ở đầu dây bên kia là James.

 

Giọng nói âm u của James từ bên kia vọng lại giống như linh hồn trong đêm tối khiến cả người Minh run lên. Anh ta không hiểu theo kế hoạch ban đầu sẽ ra tay ở thành phố A, nào ngờ cách một tiếng trước giờ ra tay, anh ta đột nhiên nhận được tin tức từ James ra lệnh hủy bỏ hành động.

 

Nghĩ đến tờ giấy bỏ vào túi xách Trần Hi Lam vào tối hôm trước, anh ta cảm thấy mình đã làm điều thừa thãi, tâm tư của James khiến người ta thật khó đoán.

 

“Nhưng bọn họ đông người, chúng ta nên ra tay bằng cách nào?”

 

Anh ta chửi thầm không biết lần này trong hồ lô của .James bán cái gì, lại sai một mình anh ta tới đây để thực hiện nhiệm vụ.

 

“Yên tâm, cứ làm tốt việc cậu cần làm, sẽ có người giúp cậu giết cô ta”

 

James âm thầm cười lạnh, nếu Minh không phải là người trung thành, thì anh ta sẽ có tác dụng khác.

 

“Ngài muốn tôi làm thế nào?”

 

Trong lòng Minh kinh ngạc, ý của James là ông ta đã bí mật sắp xếp những người khác mà anh ta hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vậy trong lúc nhất thời, tình hình trở nên rối loạn, có thể anh ta sẽ không có cách nào khống chế được!

 

“Việc cậu cần làm là bảo vệ sự an toàn của Trần Hi Lam và Trần Hi Tuấn, những việc khác cậu không cần lo! Tốt nhất là đưa bọn chúng rời khỏi hiện trường xảy ra sự việc.”

 

Minh chưa bao giờ tin tưởng bất kì ai, kể cả ông ta. Vì vậy nhiều năm qua, ông ta đã sắp xếp người ở bên cạnh theo dõi cậu ta và biết được tình cảm cậu ta dành cho Trần Hi Lam, cũng biết cậu ta nhất định sẽ bảo vệ cho Trần Hi Lam chu toàn.

Bình Luận (0)
Comment