Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1235

Chương 1235

Lâm Quân lớn tiếng quát lên, chán ghét mà quăng tay của cô ta đi, ném xuống mặt đất.

Anh nhớ đến khi ấy mình đã tìm thấy Lâm Ảnh với trái tim đau đớn khôn cùng, kết quả lại nóng vội mà nhầm tưởng rằng Lâm Ảnh là Lê Nhật Linh, trong khi đó, có thể Nhật Linh thật sự có lẽ vẫn còn ở gần đấy. Thế nhưng mà! Cũng chính cô ta đã khiến anh đánh mất Lê Nhật Linh.

Lâm Ảnh lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngã xuống bên cạnh giường bệnh, cả người tựa như đã bị rút sạch sức lực, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau xót.

Cô ta chỉ là người do James phái tới mà thôi, kỳ thật cô ta cũng rất do dự không biết có nên nói cho Lâm Quân biết chuyện này hay không, nếu như Lâm Quân phát giác ra, thì những dịu dàng ấm áp mà cô ta nhận được sẽ biến mất mãi mãi, tuy nhiên, những ấm áp ấy cũng vốn là dành cho người khác.

Mà cô ta thì giống như một tên trộm, trộm đi những thứ không thuộc về mình…

Cô ta chỉ là một quân cờ, nếu như không nói cho Lâm Quân, thì một ngày nào đó James ắt sẽ dùng chính cô ta để đối phó với anh, đến lúc đó, cô ta sẽ càng không biết phải đối mặt với Lâm Quân như thế nào, cho nên kết quả hiện tại, có lẽ đã là tốt nhất rồi.

Lâm Quân như phát điên lên chạy ra khỏi phòng bệnh, sau lưng vang lên tiếng kêu lớn của Lâm Ảnh, anh bước nhanh hơn, muốn rời xa cái nơi khiến anh chán ghét này càng sớm càng tốt.

“Ấy, Lâm Quân, anh đi đâu vậy?”

Trần Hi Lam từ xa đã trông thấy Lâm Quân mắt mũi đỏ bừng chạy ra khỏi bệnh viện, muốn hỏi ra cho rõ chuyện nhưng mà Lâm Quân cũng chẳng có ý định trả lời cô ta.

Trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn, cô nhanh chóng chạy về phía phòng bệnh của Lâm Ảnh, nhìn thấy Lâm Ảnh đang ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt thất thần, cô mới vội vàng chạy ra đỡ cô ta dậy.

“Nhật Linh, thật là, Lâm Quân làm sao vậy? Làm sao lại để cho cô ngồi một mình trong phòng bệnh như thế này!”

Trần Hi Lam đưa tay muốn đỡ Lâm Ảnh dậy ngồi lên giường, mà Lâm Ảnh cũng mặc kệ cho cô di chuyển, chẳng hề để tâm lấy một chút, chỉ hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào, không nói một lời.

“Nhật Linh, chị làm sao vậy? Có phải là cãi nhau với Lâm Quân đúng không?”

Trần Hi Lam vất vả lắm cũng không đỡ được Lâm Ảnh dậy, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Ảnh đang xụi lơ tựa vào thành giường.

“Tôi không phải Nhật Linh, không phải”

Lâm Ảnh run rẩy nói, nước mắt cũng dần chảy xuống theo khoé mi.

“Cái gì?”

Trần Hi Lam lập tức trở nên hoang mang, còn tưởng rằng Lâm Ảnh đang nói đùa, cười cười hai tiếng rồi lại khoát tay nói tiếp: “Haha, cái này chẳng buồn cười gì hết”

“Không, tôi không có nói đùa, tôi không phải là Lê Nhật Linh, tôi là Lâm Ảnh”

Lâm Ảnh nhìn thẳng vào Trần Hi Lam, trong ánh mắt không có chút gì giống như là đang đùa.

“Tại sao lại có thể như vậy? Chị nhìn thế nào thì cũng giống Lê Nhật Linh như đúc mà! Huống chỉ “Huống chỉ cô ấy rớt xuống vách núi, tôi cũng bị rớt xuống đó đúng không? Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được, thế nhưng cô đâu biết, người ta cố tình sắp xếp để tôi bị rơi xuống đó?”

Trần Hi Lam nhìn Lâm Ảnh vô cùng chăm chú, dần dần tin răng cô ta đang nói sự thật, tuy nhiên lại không có cách nào giải thích được những gì mà cô đã thấy.

Bình Luận (0)
Comment