Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1418

Chương 1418

“Nhật Linh à! Là do cậu ta trẻ con, rõ ràng loại người như anh là điển hình của một người đàn ông trưởng thành”

Lâm Quân nói như vậy, vừa nhặt hòn đá trên mặt đất lên và đưa cho Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh nhìn anh một cái, lại nhìn hòn đá trong lòng bàn tay anh một chốc, lắc đầu bất đắc dĩ thở dài, đang chuẩn bị cầm lấy.

Lại bị Lam Tịch lao ra làm cho giật nảy mình.

Anh nhẹ nhàng va chạm làm hòn đá trong lòng bàn tay Lâm Quân rớt xuống đất vỡ tan.

“Ly Mạch! Cô dùng của tôi này”

“Hai người các anh đủ rồi đấy!”

Bị quấy rầy hứng thú, Lê Nhật Linh dứt khoát quay người ngồi trên bãi đá ngầm.

“Hứ!”

Lam Tịch quấy rối thành công, đắc ý chớp mắt với Lâm Quân, sau đó bước đến ngồi xuống cạnh Lê Nhật Linh.

“Nhật Linh à! Cô đừng giận, chúng ta tránh mặt cái tên thần kinh này rồi đi ăn gì được.

không!”

Lam Tịch lay nhẹ Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh nhìn anh, nhưng rốt cuộc cô vẫn không có nhã hứng.

“Được rồi! Cũng không còn sớm nữa, tôi phải quay về nhà” Lê Nhật Linh nở nụ cười, vẫy vẫy tay với hai người kia “Anh đưa em về!” Lâm Quân nhanh chóng bước đến, nói với Lê Nhật Linh.

Mà Lê Nhật Linh thoáng nhìn Lam Tịch đứng một bên ủ rũ vì bị cướp phần trước, lắc đầu từ chối, hai người bọn họ đều ở đây, chắc chăn cô sẽ không đồng ý.

“Không cần đâu, tôi tự về được” Lê Nhật Linh vừa nói vừa rời đi.

Mà Lâm Quân cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, anh đi đến cạnh Lam Tịch nhíu mày: “Chúng ta nói chuyện đi!”

“Nói chuyện gì? Tôi với anh thì có chuyện gì đáng đế nị Lam Tịch cười gắn, xoay mặt về hướng khác.

“Chuyện liên quan tới Lê Nhật Linh, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có cớ để ngồi nói chuyện cho đàng hoàng”

“Cô ấy không phải tên Lê Nhật Linh! Cô ấy là Ly Mạch! Lâm Quân! Vì sao anh vừa xuất hiện đã thay đổi mọi thứ như vậy? Anh dựa vào đâu mà làm vậy?” Lam Tịch nhìn chäm.

chăm Lâm Quân đầy hung tợn, anh đã nhãn nhịn quá lâu vì Lê Nhật Linh, tại sao Lâm Quân lại xuất hiện!

Mà Lâm Quân chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn mặt anh: “Lam Tịch, cậu đã hơn hai mươi tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa, cần gì phải tự lừa mình dối người, cô ấy là Lê Nhật Linh, cho dù mất trí nhớ, cô ấy vẫn luôn là Lê Nhật Linh, về thân phận mà cậu cho cô ấy, chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn mà cậu bày ra, chỉ là sự ích kỷ của cậu, muốn buộc chặt cô ấy bên cạnh cậu mà thôi!”

“Tôi muốn buộc chặt cô ấy ư? Nhật Linh rất thích ở bên tôi! Mấy năm nay cô ấy mất trí nhớ, tôi vẫn luôn là người ở bên cạnh cô ấy.

Còn anh thì sao? Người luôn xưng là chồng cô ấy lại ở đâu rồi?” Lam Tịch hung dữ nhìn chăm chăm Lâm Quân.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm Nhật Linh, nếu như không phải vì cậu, có lẽ tôi cũng đã sớm tìm ra Nhật Linh rồi” Lâm Quân cười cười, cứ như không đặt cơn giận dữ của Lam Tịch vào mắt mình, khiến Lam Tịch cảm thấy hơi bất lực.

“Dù anh có nói thế nào đi nữa, cô ấy mất trí nhớ là do anh!”

“Vậy cậu đang thừa nhận cô ấy là Lê Nhật Linh đúng không?” Lâm Quân nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Lam Tịch.

“Tôi..” Lam Tịch bị Lâm Quân hỏi đến mức nghẹn họng không trả lời được, mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

Mà Lâm Quân lại đứng lên: “Lam Tịch!

Cậu đừng tự lừa mình dối người như vậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment