Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1444

Chương 1444

Từ bệnh viện đi ra, Lâm Quân luôn cảm thấy Lê Nhật Linh trở nên có chút không giống với lúc trước. Cô sẽ chủ động kéo cánh tay của mình, dù cho mình chỉ đi giúp cô mua chai nước, anh bảo cô ở nguyên tại chỗ chờ đợi mình cô cũng không vui. Cô cứ muốn đi theo mình, giống như là một đứa trẻ dính người sợ lạc đường.

Mà cụ thể thay đổi ở đâu anh cũng không biết, chỉ là lúc này cô tựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài, trong nét mặt cũng không nói ra được tâm trạng rất phức tạp.

“Em đang suy nghĩ gì thế?”

Nghe thấy Lâm Quân nói chuyện, Lê Nhật Linh xoay đầu lại: “Không có gì, em chỉ cảm thấy vừa mới đi ngang qua rất nhiều nơi quen thuộc.”

“Nhật Linh, em có hi vọng mình sớm nhớ lại không?” Lâm Quân nghiêng đầu nhìn cô.

“Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, em không muốn nói cũng không sao cải”

Lâm Quân mím môi, ở trong bệnh viện anh tận mắt nhìn thấy người mình yêu sâu đậm bị thôi miên ở trước mặt mình.

Mặc dù chỉ là trong tiềm thức, thế nhưng thấy cô nhíu mày, vẻ mặt kích động, sợ hãi, còn có khóc rống hiện ra ở trong đầu anh.

Trải qua đối với người khác mà nói chỉ là ký ức, nhưng đối với Lê Nhật Linh mà nói cũng Tồn tại quá nhiều đau khổ, anh thực sự không biết mình nên ích kỷ để cô nhớ lại những thứ không thoải mái kia, hay tạo ra những ký ức đẹp đẽ mới.

“Đương nhiên em muốn rồi, anh không.

biết thời gian mất trí nhớ em có bao nhiêu mê mang và bất lực đâu.’ Lê Nhật Linh nhìn tấm kiếng trước xe giống như đang nói chuyện với Lâm Quân hoặc như đang lầu bà lâu bầu.

Lâm Quân nhìn thấy cô có chút nói không ra lời, anh cũng rất khó chịu, ngay lúc Lê Nhật Linh yếu ớt không yên lòng nhất, mình lại không thể ở bên cạnh cô.

“Sao nào, anh không muốn ư?”

Lâm Quân nhìn thấy cặp mắt đầy hi vọng của cô, cuối cùng anh lắc đầu: “Anh chỉ sợ em nhớ lại những ký ức đau khổ trước kia”

“Có nỗi đau nào hơn được nỗi đau không biết mình là ai chứ?” Lê Nhật Linh cười nhạt một tiếng, Lâm Quân nhẹ gật đầu, trong lòng anh thoải mái hơn rất nhiều.

€ó đôi khi người trong cuộc rõ ràng mình muốn gì hơn là người đứng xem ngoài cuộc.

“Đã đến!” Lâm Quân kéo tay Lê Nhật Linh bước nhanh tới mục tiêu.

“Haiz, anh chậm một chút!” Trong lòng.

bàn tay đang nắm chặt nhau truyền đến nhiệt độ cực nóng khiến Lê Nhật Linh nhếch miệng lên.

“Không phải trước đó anh không muốn em xem sao? Hiện tại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trước đó chỉ giả vờ thôi! Không thì làm sao có thể lừa gạt em đến bệnh viện với anh chứ? Anh biết em chống lại nơi này nhất” Lâm Quân cười một tiếng, bọn họ đã đến cửa phòng bị khóa.

“Xấu bụng! Lừa đảo!”

Lê Nhật Linh bất mãn lẩm bẩm, ánh mắt lại không kịp chờ đợi chờ nhìn Lâm Quân lấy chìa khoá mở cửa.

“Nói anh là lừa đảo? Vậy anh không mở?”

Lâm Quân cầm lấy chìa khoá kiêu ngạo lắc lư hai lần trước mặt Lê Nhật rồi quay lưng đi “Ai nha, em sai rồi, em sai rồi không được àP Lê Nhật Linh bất đắc dĩ chắp tay trước ngực nói xin lỗi liên tục, lòng tò mò hại chết mèo! Sao cô có thế dễ dàng khuất phục như: vậy? Chuyện này quá không hợp hợp lẽ thường.

Thấy Lê Nhật Linh thế này, lúc này Lâm Quân mới hài lòng cầm chìa khóa cắm vào trong ổ khóa.

Lê Nhật Linh đứng ở đăng sau anh làm mặt quỷ, cô giơ nắm đấm lên làm bộ đánh vào.

trên người Lâm Quân. Trong lòng âm thầm mắng anh là quỷ ngây thơ, lòng dạ xấu xa!

“Tại sao lâu như thế còn chưa mở?”

Bình Luận (0)
Comment