Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 292

Chương 292: Rốt cuộc em có yêu tôi hay không?

Lê Nhật Linh kinh ngạc bởi sự lạnh lẽo trong mắt anh, trái tim đau đớn vô cùng, cô không kìm được những giọt nước mắt: “Lâm Quân, sao anh không kiên nhẫn thêm chút nữa, cho em thêm chút thời gian.”

Lâm Quân đi đến trước mặt cô, đầu ngón tay lướt trên mặt cô, lau khô giọt nước mắt của cô, động tác dịu dàng như thế, nhưng lại nói ra những lời tuyệt tình vô cùng: “Tôi đang hoàn thành tâm nguyện của em mà, em nên vui vẻ mới đúng chứ?”

Cô muốn đưa anh cho Lê Nhã Tuyết, anh đã làm theo, còn có việc gì khiến cô không hài lòng nữa.

Lâm Quân ép bản thân không quan tâm đến nước mắt cô nữa, đầu ngón tay lướt từ má đi xuống đến cảm của cô, nâng mặt cô lên, để mặt cô đối diện với anh: “Bây giờ mới hối hận có phải là muộn rồi không?”

Tim Lê Nhật Linh thắt lại, miệng thốt ra những lời đẳng chát: “Chuyện nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi”

Lâm Quân không trả lời, chỉ đột ngột ôm cô vào lòng, Lâm Quân cúi đầu, tựa trán mình lên trán của cô: “Đây là lựa chọn của em, em không thể trách người khác được.”

Anh cố ý nói như vậy.

Về cái cô Lê Nhã Tuyết kia, chỉ cần anh trông thấy gương mặt xấu xí của cô ta thì đã cảm thấy buồn nôn rồi, đến hôn khóe môi anh còn cảm thấy ghê tởm, chớ nói chỉ là lên giường với Lê Nhã Tuyết.

Nhưng anh vẫn dựa theo ý của Lê Nhật Linh mà nói.

Anh muốn để cô biết rõ, cái gì gọi là tan nát cõi lòng, cái gì gọi là đau thấu tâm can.

Chỉ có như vậy, cô mới biết được anh quan trọng đến nhường nào, mới không khinh địch rồi bỏ anh như thế nữa, càng sẽ không đứng đó nhìn Lê Nhã Tuyết dựa vào lồng ngực anh.

€ó trời mới biết, vừa rồi lúc Lê Nhã Tuyết tới gần cô, anh đã hy vọng rằng cô sẽ dùng thân phận là vợ anh đứng ra nói chuyện, dù chỉ một câu nói, một hành động nhỏ cũng được.

Nhưng cô chẳng làm gì cả.

Chẳng lẽ, ở trong lòng cô, dù anh làm biết bao nhiêu chuyện, yêu cô, thương cô cách mấy cũng không quan trọng bằng mấy người nhà họ Lê kia ư?

Đúng là trước đây anh có sai, nhưng trong quãng thời gian này, anh đã cố gắng đền bù lại, yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, sao cô có thể để mặc chuyện anh tiếp xúc thân thể với người phụ nữ khác.

Lâm Quân vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại không dám lên tiếng.

Hai tay bắt đầu nắm vai cô, sức lực lớn, giống như muốn bóp nát xương cô. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, gẵn từng chữ hỏi: “Lê Nhật Linh, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”

Dù là chỉ một chút, chỉ một chút thôi cũng được.

Anh muốn có một cái đáp án.

Mà Lê Nhật Linh trào nước mắt, đẳng chát cười lắc đầu: “Không quan trọng, đã không quan trọng nữa rồi.”

Anh thân mật với Lê Nhã Tuyết, lên giường với Nhã Tuyết, cô không thể chấp nhận được điều này.

Cô hờ hững đẩy tay anh ta, thất thểu đi ra ngoài, cô muốn tỉnh táo một chút, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa không.

Lâm Quân túm tay cô kéo lại, kéo cô đến trước mặt mình: “Không quan trọng? Yêu không quan trọng à? Có phải em không yêu tôi cũng có thể sinh con cho tôi, không yêu tôi cũng có thể lên giường với tôi, thậm chí là ở bên nhau đến hết cuộc đời?”

‘Yêu không quan trọng?

‘Vậy theo em, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?

Là bọn thú đội lốt người nhà họ Lê lợi dụng cô để sống kia mới quan trọng à?

Lâm Quân nổi giận, anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt âm u nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Lê Nhật Linh, tôi không cho phép em trốn tránh, em nói cho tôi biết, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”

Nước mắt khiến tầm nhìn của cô mờ mờ, cô muốn nhìn rõ gương mặt anh, nét mặt của anh.

Bình Luận (0)
Comment