Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 863

Chương 863: Bắt nạt

Anh Tài kéo Lê Minh Nguyệt vào trong bồn hoa, đương nhiên Lê Minh Nguyệt liều mạng không theo, giằng co với tên lưu manh đó.

“Buông ra!” Lê Minh Nguyệt muốn thoát khỏi tay của tên lưu manh nhưng sao tên đó có thể tha cô ấy được!

“Con điếm này, mày còn cần mặt mày nữa không?” Tên lưu manh vung tay lên tát Lê Minh Nguyệt thêm một cái, gương mặt nhỏ nhắn vốn đã sưng nay càng sưng lên.

Lê Minh Nguyệt không thể chịu nổi bị sỉ nhục như thế, lập tức cơn giận xông lên não, cô ấy chỉ vào mũi tên lưu manh chửi ầm lên: “Mày bị bệnh à, tao nói cho mày biết tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu mày dám làm gì với tao thì nhất định cảnh sát không tha cho mày đâu!”

“Tới lúc này mà còn mạnh miệng à?” Tên lưu manh này cũng có chút kiến thức, nếu đã chắc chắn cảnh sát không tới thì gã càng không hề nể nang gì, nếu Lê Minh Nguyệt không muốn vào bồn hoa với gã thì gã cũng lười kiêng dè thêm, gã vươn cánh tay tà ác đẩy Lê Minh Nguyệt ngã xuống đất.

Lê Minh Nguyệt là phận phụ nữ, sao có thể là đối thủ của gã được. Lê Minh Nguyệt bị tên lưu manh dễ dàng đẩy té xuống đất, lập tức tên lưu manh đè lên.

Gã gấp gáp xé đồ của Lê Minh Nguyệt, con ngươi Lê Minh Nguyệt co lại, cô ấy hét lên: “Có ai không! Cứu tôi vậy! Hà Dĩ Phong, cứu eml”

“Tới lúc này rồi mà cô còn nghĩ sẽ có người tới đây à? Cô cứ phục vụ tôi cho tốt đi rồi tính sau” Tên lưu manh xé rách đồ Lê Minh Nguyệt, chiếc áo lụa hơi mỏng bị gã xé rách, lộ ra bờ vai trắng như tuyết của Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt sợ hãi, cô ấy liều mạng giãy dụa: “Thằng khốn, đừng đụng vào tao!”

Tên lưu manh không quan tâm đến Lê Minh Nguyệt, thấy da thịt mịn màng của Lê Minh Nguyệt, gã đã cực kỳ thèm khát, sao có thể ngừng tay được?

Gã càng nhìn càng muốn xem nhiều hơn, mong đợi mùi vị của Lê Minh Nguyệt, ánh mắt gã nóng bỏng hơn, động tác tay cũng nhanh hơn.

Lê Minh Nguyệt thấy trước ngực mình lạnh lẽo, trong lòng cô ấy xẹt qua một chút hối hận. Nếu cô ấy biết chuyện sẽ xảy ra thế này thì cô ấy vốn không nên ra mặt, nếu cô ấy thật sự bị cưỡng hiếp thì cô ấy không biết phải đối mặt với Hà Dĩ Phong, với chị em tốt của cô ấy thế nào.

Một giọt nước mắt tuyệt vọng chảy ra khỏi khóe mắt Lê Minh Nguyệt, bây giờ cô ấy hy vọng có người có thể xuất hiện, ai cũng được, ai đó có thể tới cứu mình.

Sức lực của cô ấy quá nhỏ, không phải là đối thủ của tên lưu manh, đành mặc tên lưu manh giở trò với mình. Tên lưu manh xé áo cô rồi lại bắt đầu sờ soạng vào trong váy cô.

Lê Minh Nguyệt trừng lớn hai mắt: “Đừng, đừng, đừng đụng vào tôi!”

“Bây giờ mới biết sợ? Đã muộn rồi!” Tên lưu manh cười tà ác, cởi váy Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô ấy biết mình không thể tránh khỏi, lòng nguội như tro tàn.

Đúng lúc này, cô ấy chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, bên cạnh có tiếng đàn ông chửi rủa: “Con mẹ nó, đứa nào dám đánh ông!”

“Đánh mày là còn nhẹ đấy” Giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự tức giận vang lên, Lê Minh Nguyệt kích động mở mắt ra, quả nhiên đập vào mắt cô ấy là gương mặt khôi ngô của Hà Dĩ Phong.

Hà Dĩ Phong đau lòng nhìn Lê Minh Nguyệt, vội vàng cởi áo khoác mình khoác lên người Lê Minh Nguyệt, giọng nói anh †a cũng tràn đầy gấp gáp và dịu dàng: “Em có sao không?”

Lê Minh Nguyệt bị hù sợ, cô ấy nhào vào lồng ngực của Hà Dĩ Phong: “Anh tới rồi, cuối cùng anh cũng tới rồi, em còn tưởng em…”

Bình Luận (0)
Comment