Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 884

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 884: Súng ở ngoài sáng thì dễ giấu còn mũi tên trong tối thì khó phòng thủ

“Không, không, người Việt Nam các anh không để ý tranh giành lừa gạt, lẽ nào tôi cũng phải nhập gia tùy tục thì mới khiến cho Lâm Quân hợp tác với tôi sao?”

“Đây là cách ông Jackson hợp tác trên thương trường sao?” Lâm Quân biết mình không cần nói chuyện vô nghĩa với lão ta quá nhiều, nhưng trong lòng không khỏi căm hận Jackson.

Jackson mỉm cười, không hề tức giận, từ trong miệng phun ra mấy câu: “những người khác không đáng để tôi cố gắng như vậy”

Lâm Quân nhướng mày, ý của Jackson là lão ta coi trọng anh nên mới làm như vậy, nhưng anh không cần sự coi trọng này.

“Tôi biết anh muốn gì” Jackson xua tay, quản gia lập tức đưa lên một lọ nhỏ..

“Đây là thuốc của cô Linh”

“Điều kiện của ông là gì?” Lâm Quân vẫn đề phòng Jackson, làm sao một con cáo già như lão ta lại có thể tự đưa thuốc giải cho mình một cách dễ dàng như vậy?

“Nói chuyện với những người thông minh đúng là dễ dàng.”

Jackson búng tay, vui vẻ nhìn Lâm Quân.

Lâm Quân không khỏi cười lạnh.

“Đây chỉ là một loại thuốc làm giảm các triệu chứng tạm thời. Tôi chỉ có một yêu cầu”

“Là gì?” Lâm Quân nắm chặt lọ thuốc, tạm thời giảm bớt triệu chứng? Có vẻ như .Jackson đã hạ quyết tâm dùng Lê Nhật Linh để khống chế anh.

“Có phải con gái ruột không? Tôi nghĩ chúng ta đều biết rõ” Jackson nhìn thật sâu vào Lâm Quân, lão ta không tin rằng Lâm Quân không nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm mà mình gửi vào ngày hôm đó.

Trái tim Lâm Quân càng thêm chấn động, đến bệnh viện cũng có thuộc hạ của .Jackson sao?

€ó vẻ những bác sĩ đó cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

“Tôi đồng ý thoả thuận, chỉ có thuốc giải này sao?”

“Anh Quân có thể yên tâm để cô Linh sử dụng nó. Dù gì thì bây giờ chúng ta cũng là bạn cùng chiến tuyến. Ngày tháng còn dài, tôi cũng không thể vì một chút chuyện cỏn con mà giở trò vào lọ thuốc này”

“hy vọng là vậy.”

“Nếu bây giờ anh Quân không tin tôi cũng không sao. Sau một thời gian, tôi tin rằng anh Quân sẽ sẵn lòng kết bạn với tôi” Jackson không chỉ có tham vọng mà còn rất tự phụ.

Lâm Quân nuốt không trôi cục tức này, kết bạn với anh ta?

Anh còn lâu mới có ý nghĩ này, súng ở ngoài sáng thì dễ giấu còn mũi tên trong tối thì khó phòng thủ, ai mà biết anh lúc nào sẽ chết trong tay lão già này.

Người duy nhất anh có thể tin tưởng trong cuộc đời này có lẽ chỉ có một mình Hà Dĩ Phong.

“Tôi cần phải về nhà với vợ tôi ngay bây giờ” Lâm Quân mỉm cười, anh ta không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

“Được rồi, dù sao tôi cũng đã tỏ rõ tấm lòng của mình rồi.

Anh Quân nếu đã hợp tác với tôi, hy vọng anh có thể để tôi nhìn rõ thái độ của anh. Về phần nhà, tôi sẽ để quản gia đưa chìa khóa cho anh”

Làm sao lão ta có thể để Lâm Quân tiếp tục sống trong nhà Lê Vân Hàng, sẽ chẳng hay ho gì nếu hai người họ tìm ra cách nào đó để đâm lén lão ta.

“Không cần, tôi sẽ chuyển đi” Lâm Quân gật đầu hiểu ý của .Jackson, nhanh chóng rời khỏi nhà của lão ta.

Bên ngoài một khoảng rộng lớn sáng sủa, hoàn toàn khác với khung cảnh tối tăm bên trong nhà .Jackson, khi nghĩ đến việc hợp tác với một con chuột sống trong cống như .Jackson, Lâm Quân không khỏi có chút buồn nôn.

Lâm Quân siết chặt vô lăng trong tay, nhưng vì Lê Nhật Linh, anh sẵn sàng chịu đựng tất cả, ngay cả nguyên tắc của bản thân cũng có thể từ bỏ.

Đối với anh, Lê Nhật Linh còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Dẫm lên chân ga, xe vọt đi một đoạn đường dài, dường như chỉ có điều này mới có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment