Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 887

Chương 887: Không có đường lui

Vừa nãy anh đã cho Lê Nhật Linh ăn một viên mới khiến cô tỉnh lại, hiện tại chỉ còn có hai ba viên nữa thôi.

“ Lê Vân Hàng vừa nói vừa đặt thật mạnh chén trà đang cầm trong tay xuống bàn.

“Điều kiện của anh ta là hợp đồng kia chuyển sang đứng tên ông ta” Lâm Quân nhìn thẳng vào Lê Vân Hàng, mang ý thăm dò nói ra câu này.

Lê Vân Hàng nhướng mắt nhìn, sự việc không ngoài dự đoán của ông, ông đã sớm đoán được .Jackson sẽ làm vậy.

Chỉ là mối quan hệ quan trọng trong chuyện này cả hai người họ đều không nói ra.

“Cháu định làm thế nào?

Lâm Quân nhìn sang lọ thuốc kia, ánh mắt trở nên tối đi: “Cháu đã không còn đường lui rồi”

“Chú tôn trọng quyết định của cháu” Lê Vân Hàng thở ra một hơi, cũng không biết nên làm gì.

“Jackson muốn cháu chuyển ra khỏi nhà này, nếu không có gì thay đổi thì mấy hôm nay bọn chái sẽ chuyển đi.

“Nhưng tình trạng của Nhật Linh như vậy rất cần có người chăm sóc”

“Cháu biết, cháu sẽ nhờ người đến chăn sóc cho cô ấy: “Ừm, chúa là một thanh niên trẻ có đầu óc, bây giờ sự việc đã đến bước này, cha cũng không tiện nói nhiều, chỉ là bây giờ cha đã nhận Nhật Linh là con gái rồi, nếu tên Jackson kia mặt người dạ thú kia đã không biết hối cải thì dù có phải đánh đổi cả cái LX cha cũng sẽ giúp con cứu Nhật Linh”

“Cảm ơn chú”

Lâm Quân đứng dậy, chân thành khom người cảm ơn Lê Vân Hàng.

“Vậy cháu sẽ rút lui trước, Jackson lần này đưa thuốc giải cho cháu là muốn hợp đồng chục nghìn tỷ kia, khả năng lão ta đã biết Nhật Linh chính là điểm yếu lớn nhất của cháu, về lâu về dài chắc chăn lão ta sẽ còn tiếp tục đe doạ cháu. Sau này khả năng lão sẽ còn gây ra chuyện bất lợi cho chú và cả LX, nhưng xin chú hãy tin cháu.” Lâm Quân đứng quay lưng lại với Lê Vân Hàng, nói xong câu này liền trở về phòng mình.

Lê Vân Hàng cầm chén trà lên, chậm rãi thưởng thức. Ẩn sâu trong đáy mắt ông là sự thong dong điềm đạm, dường như hết thảy mọi uy hiếp đều đã bị ông nắm trong lòng bàn tay, mà những gì ông đang chuẩn bị chưa biết chừng sẽ là một vở kịch lớn.

Lâm Quân về phòng bèn gọi điện cho Hà Dĩ Phong.

“A lô, Lâm Quân, cuối cùng cậu cũng nghĩ đến tôi rồi đấy à, bao lâu nữa thì cậu quay lại? Cậu có biết dạo gần đây tôi đã xảy ra chuyện gì không? Đợt vừa rồi Lê Minh Nguyệt bị bọn côn đồ bắt cóc, suýt chút nữa thì bị thương, tôi vừa mới giải quyết xong chuyện của bọn du côn đó rồi. Mẹ nó chứ, bọn này dám đụng vào người của tôi! Đúng là không muốn sống nữa”

Hà Dĩ Phong vừa mở miệng đã bô lô ba la nói một tràng dài, nghe đến mức Lâm Quân ù hết hai tai.

Hà Dĩ Phong nghĩ đến tên trùm của lũ du côn kia bị mình ép xử cho ngồi tù mấy năm mới thấy cơn tức dịu lại một chút.

“Lê Minh Nguyệt thế nào rồi?” Giọng nói mệt mỏi của Lâm Quân khiến Hà Dĩ Phong thấy khó hiểu.

Theo lí mà nói, Lê Nhật Linh đã tìm được cha mình, người cũng đã cứu được, nếu có chuyện xảy ra thì hẳn là chuyện của Jackson và LX. Nhưng đối với Lâm Quân mà nói thì có lẽ không cần phải như thế.

“Cô ấy không sao, chỉ là mấy vết thương ngoài da. Còn cậu ấy, có phải Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì không?” Hà Dĩ Phong vội vàng hỏi ngược lại.

Lê Minh Nguyệt ở một bên nghe thấy vậy cũng chen vào: “Nhật Linh sao rồi? Không phải có Lâm Quân ở bên cạnh ư? Sao lại có chuyện gì rồi?”

Thấy Lê Minh Nguyệt muốn hóng chuyện, Hà Dĩ Phong vội im lặng ra hiệu tay tỏ ý cô chờ chút nữa anh trả lời.

“Nhật Linh cô ấy..”

Qua một lúc sau, Lâm Quân vẫn không thể nào nói ra chuyện của Lê Nhật Linh với người bên kia điện thoại.

“Nhật Linh thế nào rồi? Anh mau nói đi!”

Lê Minh Nguyệt nghe thấy đầu dây bên kia cứ nói ngập ngừng bèn sốt ruột không thôi.

“Hiện tại tôi cần hai người giúp đỡ, hai người có thể qua giúp tôi chăm sóc Nhật Linh không?”

“Nhờ tôi chăm sóc cho Nhật Linh ư, Nhật Linh bị làm sao?

Vì sao phải nhờ tôi chăm sóc? Cậu đi đâu?”

Hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Hà Dĩ Phong biến thành những câu nghỉ vấn dội liên tiếp vào tai Lâm Quân, làm anh như muốn bốc khói.

“Không thể nói rõ một hai câu qua điện thoại được, tôi chỉ có thể nói là tôi chỉ tin tưởng các cậu”

Hà Dĩ Phong quá hiểu Lâm Quân rồi, nếu như không phải lần này cậu ta đã gặp phải khó khăn quá lớn thì cũng không đời nào gọi cho mình nhờ giúp đỡ.

“Được, tôi biết rồi” Hà Dĩ Phong gật đầu, lập tức đồng ý giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment