Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 967

Chương 967

 

“Mọi người ở đây đều nói rằng tôi nhiều năm trên thương trường tôi đã kết giao được rất nhiều bạn hữu, trong đó có những gia đình danh gia vọng tộc ở Marseille, còn có cả các phóng viên của các tờ báo có tên tuổi. Thật sự vô cùng vinh dự khi được đón tiếp các vị đến tham dự buổi tiệc tối nay của Lê Vân Hàng tôi.

 

Hôm nay tôi tập hợp mọi người tại đây, thật ra là xuất phát từ sự ích kỷ của tôi, những năm qua tôi lăn lộn trên trên thương trường,một doanh nhân đến từ Việt Nam vậy mà lại có thể thành lập ra một công ty như LX tại nơi đây.

 

Tuy rằng sự nghiệp ngày càng phát triển nhưng nhiều năm như vậy tôi vẫn không khỏi canh cánh trong lòng một nỗi niềm, bởi vì năm đó khi tôi còn ở Việt Nam đã thất lạc mất đứa con gái yêu quý. Bằng ấy năm tôi vẫn không từ bỏ, vẫn một lòng tìm kiếm con bé.”

 

Nói đến đây, giọng nói trầm ấm của Lê Vân Hàng dừng lại, ông nhìn Nhật Linh và mỉm cười.

 

“Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ không tìm thấy con bé nữa, cả đời này sẽ sống trong dằn vặt và khổ đau thì con bé đã xuất hiện. Con bé thậm chí đã giúp tôi và LX vượt qua giai đoạn khó khăn, điều đó khiến người cha như tôi tự hào và thậm chí còn vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như qua bao nhiêu, con bé đã dần dần trở nên ưu tú như vậy đấy”

 

“Bây giờ tôi muốn giới thiệu con bé với mọi người. Đây cũng là mục đích chính của đêm nay, xin giới thiệu cô con gái thất lạc từ lâu của tôi, Lê Nhật Linh.”

 

Lê Vân Hàng tự hào vẫy tay, mỉm cười nhìn nghiêng về phía Lê Nhật Linh, khóe mắt long lanh như chất chứa giọt lệ nhưng trên môi lại hiện hữu nụ cười hạnh phúc, phía dưới khách mời đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

 

“Cô Lê, cô có gì muốn nói không?”

 

Một phóng viên đứng dưới sân khấu hỏi.

 

“Giờ phút này tôi cũng vô cùng xúc động, bởi vì tôi đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm. Khi còn nhỏ tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ có được tình yêu thương của người thân, nhưng bây giờ tôi đã thực sự cảm nhận được điều đó. Những năm tháng ấy cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều éo le, nhưng đến lúc này tôi hiểu rằng mọi thứ đều xứng đáng, vì cuối cùng tôi đã có thể đoàn tụ với cha tôi.”

 

Lê Nhật Linh nắm lấy cánh tay của Lê Vân Hàng như một cô gái nhỏ đang làm nũng.

 

“Trong khoảng thời gian này, tôi rất biết ơn những người đã cùng tôi đồng cam cộng khổ, đó là chồng tôi Lâm Quân, còn có những người bạn của tôi là Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt cùng Hạ Linh em gái tôi.”

 

Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong nở nụ cười rạng rỡ, Lâm Quân nhướng mày với cô nở một nụ cười khích lệ.

 

Lúc ấy Hạ Linh kinh ngạc nhìn Nhật Linh, cô không ngờ chị lại cảm ơn chính mình, trong lòng thấy vô cùng xấu hổ.

 

Lê Nhật Linh giữ chặt cánh tay của Lê Vân Hàng rồi nghiêng đầu nhìn về phía ông.

 

“Và người tôi muốn cảm ơn nhất là cha tôi, cảm ơn ông ấy đã không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tôi, cho tôi biết rằng tôi không cô đơn trong biết nhiêu ngày tháng tôi kiên trì không bỏ cuộc ấy.”

 

Giọng cô trầm thấp nhẹ nhàng như dòng nước, ánh mắt ngập tràn sự kiên định.

 

Lê Vân Hàng thở dài, âu yếm ôm lấy Lê Nhật Linh, bàn tay lớn vỗ vỗ lưng cô, người đàn ông luôn kiêu ngạo quyết đoán trên thương trường giờ đây không khỏi đỏ hồng đôi mắt, dưới khán đài lại có thêm một tràng pháo tay vang dội.

 

“Bữa tiệc tôi nay xin phép được tiếp tục, mong rằng mọi người ở đây cũng sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc như tôi đang cảm thấy lúc này đây.”

 

Lê Vân Hàng nói lớn, âm nhạc trở nên vui tươi, bên dưới lại khôi phục vẻ sôi động náo nhiệt.

 

Lê Nhật Linh cùng cha bước xuống sân khấu, người phục vụ đưa sâm panh cho hai người.

 

“Tương lai con sẽ tiếp quản LX, vậy hôm nay cha sẽ dẫn con đi gặp những người kỳ cựu trong ngành ở thành phố Marseille.”

 

Lê Vân Hàng liếc nhìn ly sâm panh trong tay Lê Nhật Linh, sốt săng nói.

 

“Nhưng mà Lâm Quân…”

Bình Luận (0)
Comment