Chỉ Yêu Không Cưới

Chương 28

Người ta đều nói phụ nữ khi có con, cho dù bị phản bội đến thế nào, cũng sẽ vì giữ cho con một gia đình trọn vẹn mà mắt nhắm mắt mở tiếp tục... Cô, không muốn có một cuộc sống như vậy.

Bụng cô bỗng đau thát, mặt trắng bệch, cô cúi gập cả người, co ro ngồi xuống đầu phố. Trong quần có cảm giác nóng ướt.

Nhẩm ngày, thì ra ngày đến tháng của cô vẫn cứ đúng hẹn lại lên.

Là may mắn hay là bất hạnh?

Dưới sự sắp đặt của ông tròi, cô và anh vẫn luôn còn thiếu một chút duyên nữa đối với việc có con.

Nửa đêm, anh giật mình tỉnh dậy, vội vã quay người, tìm ở phía bên kia giường, một thân hình nhỏ bé đang nằm co ro lại.

May thay, vẫn ở bên cạnh! Tim anh lúc này mới nhẹ nhàng dãn ra.

Gần đây, cô rất kỳ lạ. Nụ cười của cô thường rất trầm tĩnh. Cô thay đổi rất nhiều.

Cô trước đây, quần áo chỉ trừ có quần lót, còn lại đều cho hết thảy vào máy giặt, cho nên, anh hầu như đều mang quần áo của mình ra tiệm giặt khô xử lý. Cô trước đây rất ghét lau sàn nhà, thế nên thường hay ngồi nghĩ xem nên dùng loại chổi lau nào để khi lau vừa sạch mà vừa không tốn sức, thế nhưng ở một số góc bẩn, chổi lau nhà làm sao có thể làm sạch được? Cho nên, anh vẫn định kỳ gọi người giúp việc theo giờ đến. Cô trước đây, là một cái trạm sản xuất rác thải, thế nhưng lại không biết làm thế nào để dọn dẹp chiến trương, nhưng may nhờ có anh rất ưa sạch sẽ lại quen việc tự mình thu dọn, cho nên môi trường sống trong nhà vẫn có thể coi như khá tốt. Trước đây cô không biết làm bếp, những đồ mà cô thử nấu nướng nếu không phải quá nhiều muối thì cũng là không biết điều chỉnh lửa, cho nên nếu không phải anh vào bếp thì cũng là hai người họ ra ngoài ăn. Nếu như cứ cố tìm ra tư chất bếp núc trời phú của cô, vậy thì, cô rửa bát đĩa rất sạch, anh rất hài lòng. Cô trước đây, có thời gian thừa cũng chỉ thích ngồi lên mạng hoặc xem vô tuyến, cô không phải là một người nội trợ đạt tiêu chuẩn, thế nhưng, chỉ cần cô không chạy nhảy khắp nơi và anh vẫn có “kem bông” để ôm, anh đồng ý viết hai chữ “đạt chuẩn” lên sổ thành tích của cô.

Thế nhưng, cô bây giờ, đột nhiên từ “đạt chuẩn” đã biến thành “một trăm điểm”.

Tất cả quần áo, cô không những tự mình giặt đến trắng tinh mà còn là tử tế thành từng nếp một. Cô không sản xuất rác khắp nơi nữa, bởi vì trong nhà đã không còn dấu vết của đồ ăn vặt. Cô vẫn không mấy biết thu dọn, thế nhưng trong phòng quả thực có thể nhìn thấy những dấu vết thu dọn rõ ràng, ngay đến sàn nhà cũng được cô ngày ngày tự tay lau đến không có một hạt bụi bám vào. Cô không biết nấu ăn, thế nhưng hàng ngày các món ăn đều tinh tế đến có thể cạnh tranh được cả với các khách sạn năm sao. Nói nhầm rồi! Những món ăn đó vốn được làm từ khách sạn năm sao! Anh có thể nếm ra, những món ăn này được làm từ một khách sạn gàn nhà cách đó không xa.

Sau đó, cô đột nhiên trở lên rất bận rộn, buổi sáng đi làm, buổi tối ngoài những công việc nhà làm không xuể, lớp bổ sung kiến thức phổ thông của cô cũng đã bắt đầu vào học. Hàng ngày, anh chỉ nhìn thấy cái bóng bận rộn của cô lướt qua thật nhanh trước mắt mình.

- Tích, anh ngủ trước đi, em còn đang bận... - Cô thường dặn dò anh như vậy.

Anh thường ở trong phòng đợi, đợi mãi đợi mãi, đợi cho đến lúc mơ hồ chìm vào giấc ngủ, đến đêm khuya, cô mới leo lên giường. Rõ ràng ở cùng dưới một mái nhà, việc họ ở cùng với nhau, ngày càng ít đi.

Tình trạng này làm anh có cảm giác lo sợ kỳ lạ, dường như có một thứ gì đó giữa họ đang từng chút từng chút mất đi. Hơn nữa giờ anh lại rất rảnh, rảnh đến mức có lần nói chuyện điện thoại với mẹ, cuối cùng thực sự không nhẫn nại được nữa, ngập ngừng dò hỏi, biểu hiện gần đây của Minh Minh như vậy có phải là rất kỳ lạ không?

- Con điên sao, vợ chồng lâu ngày đều như vậy! Mẹ của con cũng thế đây, hàng ngày việc nhà làm còn không xuể, mệt đến chết đi được, làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm tới bố con! - Thực sự là do anh quá rảnh rỗi sao?

Thế nên, anh hủy phép, đi làm sớm hơn dự định. Cái nguy cơ bên ngoài đã được hóa giải, những khách hàng đến tìm anh và những vụ án mong được anh tiếp nhận, trong hai tháng này, đã chất đầy như núi, anh ngày ngày đều bận đến thở không ra hơi.

Thế nhưng, đầu óc anh vẫn cứ luẩn quẩn về sự thay đổi của cô. Càng khó nói hơn nữa là, trong sinh hoạt thân mật của vợ chồng, cô có chút kháng cự mơ hồ.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú vào cô, không nhịn được đưa những ngón tay dài mảnh từng chút từng chút nhích lại gần, vuốt nhẹ má cô.

Rốt cuộc, là sai ở chỗ nào? Tại sao, giữa anh và cô, dường như đột nhiên lại có một khoảng trống? Ngay cả việc tối nay, anh hết lần này đến lần khác ám chỉ muốn có cô, cô lại vẫn cứ ở trong phòng đọc sách kéo dài thời gian đến rất lâu sau mới chậm chạp đi về phòng.

Cô tưởng rằng anh đã ngủ, thế nên trong bóng tối, khi anh lật người về phía cô, giây phút đó, cô quả thực đã giật thót mình.

Chỉ là trong suốt cả cuộc yêu, cô đều trốn tránh nụ hôn của anh, dường như đột nhiên trong phút chốc, cô không còn muốn nuốt “nước miếng” của anh nữa. Cô đang cố tình xa cách anh, cuối cùng, anh có thể khằng định.

Sau những âu yếm khiên cưỡng, từ thân hình đang say ngủ phát ra những hơi thở nhẹ nhàng, anh lại bắt đầu trằn trọc khó ngủ. Liệu có phải, anh quá tự tin vào bản thân mình nên đã để sót chi tiết nào đó?

Anh nhớ lại từng chút một.

Từ khi nào cô đã bát đầu giữ khoảng cách với anh?

Hình như từ khi ra viện, cô đã không còn thân mật với anh nữa, cảm thấy giữa hai người ngày càng có khoảng cách. Trước khi ra viện, rõ ràng cảm tình giữa họ vẫn rất tốt... Vẩn đề nằm ở đâu?

Điện thoại! Đột nhiên, anh hoảng hốt toát mồ hôi lạnh.

Không lẽ, điện thoại của anh không bị lấy mất!

Mồ hôi lạnh vẫn tiếp tục nhỏ xuống, ánh mắt lạ lùng của anh từ từ nhìn sang khuôn mặt đang say ngủ nhưng vẫn toát ra vẻ vô cùng thuần chất đó.

Anh cứ luôn coi cô như một đứa trẻ để xử sự, thế nhưng lại quên mất rằng, cô là người phụ nữ mà tâm trí sớm đã trưởng thành! Anh cố nhớ lại thêm, càng nhớ càng thấy lạnh run người.

Hôm đó, hình như Emily có nói, gửi cho anh một tin nhắn để báo cáo.

Anh mở to mắt.

Cô rốt cuộc đã biết được bao nhiêu? Cô tại sao lại không hỏi thẳng anh?

Anh lo âu giơ tay lại về phía cô lúc này đang say ngủ, giằng co giữa việc nên hay không nên đánh thức cô. Chỉ là, cuối cùng, bàn tay anh vẫn rụt về.

Cho dù có đánh thức cô, anh nên giải thích với cô như thế nào? Trong xử lý việc công, anh luôn là người đàn ông dứt khoát. Có nên dùng một lời nói dối khác để giải thích khiến cô an tâm không? Anh không chắc lắm.

Hai tay ôm mặt, anh thấy chán nản.

Đấu đá tranh giành quá nhiều năm, anh hình như đã quen với “thủ đoạn” và “nghệ thuật”, cái gì gọi là “chân thành”, anh dần dần đã không hiểu được nữa rồi. Chỉ là, anh thực sự hiểu nghệ thuật của cuộc sống sao? Nếu như hiểu, tại cao cô dường như đang dần dần xa cách anh.

Trong lòng, vô cùng nhiều cảm xúc.

Đang chìm giữa sự buồn phiền, chán nản, tự kiểm điểm. Đột nhiên, điện thoại mới của anh, rung lên chói tai.

Anh sợ cô tỉnh dậy, vội vã liếc nhìn, may thay, cô chỉ hơi nhíu mày, khó chịu trở mình.

Không có thời gian rảnh nhìn kỹ người gọi đến, anh nhíu mày bắt máy:

- Lương Tử Tích, anh đến ngay biệt thự của em! - Đầu dây bên kia, không ngờ lại là Khương Du Tâm.

Anh sửng sốt.

Anh hạ thấp giọng, nói một cách rất khó chịu:

- Khương Du Tâm, em có phải điên rồi không? Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!

Đầu dây bên kia, thở một cách có vẻ không ổn, rồi chầm chậm nói:

- Lương Tử Tích, em bị người ta cho uống thuốc... anh đến đây, đưa em đi viện! - Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói như ra lệnh, nhưng lại thoáng một chút yếu ớt rất khó nhận thấy.

Bị người ta cho uống thuốc?

- Ai cho em uống thuốc? - Anh kinh ngạc, muốn hỏi rõ thế nhưng điện thoại đã ngắt máy.

Không được! Anh phải đến đó!

Anh ngồi dậy, vớ lấy chiếc sơ mi bên gối mặc vào.

Vợ anh như mơ ngủ, quay người áp vào cạnh anh, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên eo lưng anh, khuôn mặt, vẫn như đang say sưa ngủ.

Không chút do dự, anh cẩn thận nhấc tay cô ra, mặc quần lại, với lấy cây gậy, không quay đầu, bước ra khỏi phòng. Vì thế, anh không hề phát hiện, trong căn phòng tối tăm, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong, không ngừng run rẩy.

Khi chạy đến tòa biệt thự của Khương Du Tâm, anh sửng sốt phát hiện, cả tòa biệt thự tối om om, bên trong giống như một tòa thành trống, cửa không khóa, chỉ là đám nam nữ giúp việc mà hôm đó anh nhìn thấy, đã đi đâu mất rồi? Đúng rồi, anh suýt chút nữa quên mất, Khương Du Tâm trước nay đều kiên quyết những người làm chỉ được ở căn nhà nhỏ độc lập ở phía sau.

- Khương Du Tâm? - Chống gậy, anh trèo lên lầu hai.

Cái hành lang đó, yên tĩnh đến chỉ nghe thấy tiếng gậy của anh gõ trên nền gạch.

- Khương Du Tâm! - Không có ai trả lời anh.

Anh ngừng chân, lấy lại bình tĩnh, chú ý lắng nghe. Trong không khí, từ một căn phòng nào đó thoáng truyền đến tiếng hơi thở loạn nhịp.

Anh tập trung tinh thần, bước nhanh về phía căn phòng đó, cửa phòng không hề khóa.

- Khương Du Tâm! Có phải em ở trong không? - Anh vừa bước vào cửa phòng, đã bị ai đẩy xuống từ phía sau lưng.

“Xoảng” một tiếng, cây gậy kim loại trong tay anh rơi xuống nên nhà. Vì mất thăng bằng, anh cũng theo tiếng động đó mà đổ sụp xuống.

Một thân hình quyến rũ nhào lên trên người anh, thở nhỏ và khó khăn. Anh ngủi thấy mùi nước hoa quen thuộc, vô cùng lúng túng đẩy cô ra:

- Khương Du Tâm, mau đứng dậy!

Tư thế hiện tại của họ đang quá mức tình tứ, qua ánh trăng, anh nhìn thấy quần áo trên người Khương Du Tâm rất xộc xệch, hai chiếc cúc áo còn bị mở tung, hơi để lộ ra khuôn ngực trắng ngần của cô. Anh hít vào một hơi, vội vã muốn đứng dậy, nhưng bị cô kéo một cái, anh một lần nữa lại mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà.

Lần này, cả người Khương Du Tâm ngồi lên bụng dưới của anh, ở cái bộ phận nhạy cảm của đàn ông. Chỉ cách một lớp vải rất mỏng. Hai tay cô không ngừng gỡ bỏ áo sơ mi của anh. Nhiệt độ đôi bàn tay, nóng một cách đáng sợ.

- Khương Du Tâm! - Anh bừng bừng giận dữ.

May mà, cái thân thể đàn ông của anh hơn một tiếng trước đã được no nê thỏa mãn, khả năng khôi phục cũng không mạnh đến vậy, giờ vẫn còn đang “say ngủ”.

- Giúp em! - Khương Du Tâm đã đưa tay tháo thắt lưng anh.

Má cô đỏ rực một cách lạ lùng, đầu mày, cuối mắt đều phong tình diễm lệ đến khác thường, đôi mắt cô lúc này đã không còn chút nào là kiêu ngạo, trong đó chỉ thấy hiện lên cái đói khát của một con thú nhỏ. Các động tác của cô, thực sự có thể nói là rất điên cuồng.

Anh giận dữ đẩy cô ra, nhưng bực mình là với cái chân phải không dễ cử động của mình, anh không khác một thằng què, muốn đẩy một người phụ nữ ra cũng phải rất khó khăn, nhất là, người phụ nữ đó lại cứ như một con bạch tuộc, không biết đã lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, mạnh mẽ đến xé rách cả áo anh, không chỉ cắn đứt cả môi anh, mà còn đưa miệng ngậm chặt lấy cái núm đỏ thẫm ở ngực anh.

Anh đau đến há miệng. Có phải anh đang bị cưỡng bức không?

- Khương Du Tâm, đừng ép anh phải đánh phụ nữ! - Anh cảnh cáo cô, vô cùng giận dữ.

Bàn tay đã giơ lên, nếu như không phải trước nay chưa từng đánh phụ nữ, nếu như không phải anh biết rằng tình huống này có gì đó hết sức không ổn, anh thực sự đã muốn xuống tay.

Ánh mắt anh liếc vào một nơi cách đó không xa, có một bình nước lạnh, bên trong chứa đầy cả một bình nước khoáng. Anh thảm hại cố bò tới, thậm chí ngay cả quần cũng bị Khương Du Tâm lúc này đang giống như một con thú đói kéo tụt xuống, đúng vào lúc Khương Du Tâm đang định “tấn công” anh.

“Phập” một bình đầy nước, anh không hề do dự đổ luôn lên mặt Khương Du Tâm. Khương Du Tâm trong nháy mắt ngây lại, nước lạnh từ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nối thành hàng nhỏ xuống.

- Tỉnh táo lại một chút chưa? - Anh thở dốc, hắng giọng hỏi.

Khương Du Tâm chớp chớp mắt, thở hổn hển, sau đó vẫn nhào lại phía anh, chỉ có sự gần gũi, dung hòa giữa nam nữ, mới có thể làm dịu đi ngọn lửa trong cơ thể cô.

Một bình nước lạnh, còn lâu mới có thể đủ được.

Cô còn chưa kịp tiếp cận anh, anh đã nén nỗi đau bên chân phải, gắng gượng đứng dậy.

- Khương Du Tâm, em đi theo anh! - Anh thô bạo kéo lấy cô, một tay lôi cô vào phía trong.

Ánh mắt của cô, dừng ở chiếc giường lớn bên trong.

Ánh mắt của anh, chỉ nhìn về phía phòng tắm.

Một tay nhét cô vào trong phòng tắm, anh dùng vòi nước lạnh, không hề thương hoa tiếc ngọc dội ướt cô.

Cô áp lại gần, anh lại đẩy ra.

Thân hình quyến rũ bị nước lạnh thấm ướt của Khương Du Tâm, càng thêm khêu gợi, ý thức của cô lúc thì hỗn loạn, lúc lại tỉnh táo, lúc thì muốn quấn lấy anh đòi “thuốc giải”, lúc thì lại khôi phục sự kiêu ngạo thường ngày.

Trong ngực cô, có băng và lửa đang quần lộn.

Anh hết lần này đến lần khác nhìn đồng hồ, hết lần này đến lần khác nguyền rủa, cái bệnh viện chết tiệt đó sao còn chưa thấy đến! Có lẽ vết thương ở chân của anh, chắc lại cần phải vào nằm viện mấy hôm!

Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng tiếng bước chân như cứu mạng vang lên từ cửa thang máy, anh thở phào một hơi.

- Cô ấy đã được tiêm một ống thuốc an thần, chợp mắt một lát là không sao rồi.

Vị bác sĩ Vương này có thể coi là bạn cũ quen biết lâu năm của anh, thế nên mới nể tình mà nửa đêm đến khám.

Vỗ vỗ vào vai anh, lại không dừng được liếc một cái vào góc môi bị cắn rách của anh một cái, cười buồn, nói với anh một cách rất thông cảm:

- Người anh em, về đến nhà cậu biết giải thích với vợ như thế nào đây? Nói là bị mèo cắn à? Ngay cả quần áo cũng rách tươm hết?

Anh nín thở. Anh thực sự không biết nên giải thích thế nào.

- Thôi được rồi, đến đâu thì tính đến đó, có thể giấu được thì giấu! - Anh vuốt mặt.

- Cô ấy tỉnh dậy liền tỉnh táo rồi, không thể lại giống như con sư tử cái động đực lao vào anh nữa! Tôi có thể đi được rồi chứ? - Bác sĩ Vương thu xếp hòm thuốc.

Anh lại liếc nhìn đồng hồ, đã sắp sáng rồi, lát nữa hỏi Khương Du Tâm một chút về tình hình, rồi anh cũng nên sớm về nhà. Tranh thủ lúc Minh Minh còn chưa ngủ dậy, phải nhanh chóng vứt ngay chiếc sơ mi trên người này đi.

- Đừng đi vội! Tôi bây giờ vẫn là người bị thương, chân đau chết đi được, không đi bộ được mấy bước, ở đây cũng rất khó bắt taxi. - Anh ngăn bác sĩ Vương lại.

Bác sĩ Vương hỏi anh một cách lạ lùng:

- Không phải vợ anh đưa anh tới đây sao?

Khi nãy vừa lái xe vào, dưới tầng cách đó không xa anh còn nhìn thấy một chiếc xe bọ cánh cứng màu vàng đang đỗ, không phải của vợ anh ta sao? Cũng phải, anh căn bản không nhìn biển số, xe bọ cánh cứng màu vàng lại nhiều đến vậy!

Anh lườm bác sĩ Vương một cái.

Đem Minh Minh đến đây để nhìn người phụ nữ khác động tình? Anh đâu phải thằng điên!

- Luật sư Lương, có thể cho tôi biết, bị phụ nữ nhào vào, có cảm tưởng gì không? - Bác sĩ Vương chế nhạo anh.

Anh mặt không chút biểu cảm liếc xéo bác sĩ Vương.

- Kích động không? Hưng phấn không? Nói nghe xem nào! - Mặt bác sĩ Vương có vẻ rất tọc mạch.

Anh mặt cười, bụng không cười nhắc nhở đối phương:

- Đều là đàn ông đã có vợ, suy nghĩ đừng có dơ bẩn như vậy!

- Tôi dơ bẩn? - Bác sĩ Vương cười to - Luật sư Lương, với tư cách là người đàn ông mà thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, tôi rất hiếu kỳ, vì sao khi nãy nhìn thấy anh, vẫn thấy anh điềm tĩnh đến vậy?

Đối phương đang ám chỉ chế giễu cơ thế anh có vấn đề!

Anh cũng không buồn nói cho anh ta biết, anh khi nãy đã bị vợ cho ăn đến no nê rồi, cái gọi là một đêm bảy lằn đó đã sớm là thần thoại của tuổi trẻ.

- Lương đại luật sư, xin hỏi, sự điềm tĩnh của anh, là do chung thủy với hôn nhân hay không muốn lợi dụng lúc người khác khó khăn? Hay là không muốn để xảy ra mắc mớ tình cảm với đương sự của mình? Đàn ông nếu không có xung đột về lợi ích, có thể bỏ qua cái cơ hội ngàn vàng trước mắt không? - Bác sĩ Vương pha trò.

Xung đột lợi ích? Anh có! Chính là cuộc hôn nhân của anh!

Anh nhíu mày, đang muốn phản bác.

Bác sĩ Vương đẩy anh:

- Cô đương sự của anh tỉnh rồi!

- Vẫn ổn chứ? - Anh cố ý đứng cách xa Khương Du Tâm một chút.

Mái tóc ướt đẫm của Khương Du Tâm được bọc trong một chiếc khăn, một góc khăn thậm chỉ còn lệch ra rơi xuống cái cổ thanh mảnh của cô, xem ra có vẻ cầu thả thế nhưng vẫn không hề làm tổn hại đến khí chất cao quý của cô.

Anh chỉ muốn cách cái vẻ đẹp làm người khác lo ngại này xa ra một chút.

- Lát nữa nếu như tinh thần khá hơn rồi thì sấy tóc khô đi rồi hãy ngủ. - Anh nhẹ nhàng nhắc nhở, quên mất rằng, quan tâm đến cô, không nằm trong phạm vi công việc của anh.

Vì lời nói của anh, khóe môi Khương Du Tâm thoáng một nét tươi tỉnh:

- Lớp trưởng, anh đang quan tâm đến em sao?

Anh giật mình, không đáp.

- Em muốn uống nước. - Khương Du Tâm mở cốc ra, muốn đi rót nước, thế nhưng mọi động tác chọt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào bộ áo ngủ của mình ngây ra, khi nãy không để ý, ngay cả quần lót của cô cũng khô ráo.

Anh điềm nhiên giúp cô đi rót nước, cái chân còn lại không bị thương, từ lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau mỏi, như kháng nghị vì bị chủ nhân ngược đãi.

Anh tìm lấy một chiếc ghế, ngồi xuống.

- Khi đó cả người em đều ướt hết, sợ em bị ốm, anh đã tìm một người làm đến giúp em thay. - Không muốn bị hiểu lầm, anh mở miệng giải thích.

- Em biết rồi. - Khương Du Tâm cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, không rõ được là rốt cuộc đang nhẹ nhõm thở phào hay thất vọng.

- Nói về chuyện xảy ra tối qua đi. - Anh chuyển chủ đề vào vấn đề chính.

Khương Du Tâm nhíu trán, ánh mắt phát ra có đôi chút sắc lạnh:

- Giang Thừa Vũ hình như biết được chuyện chúng ta giở trò sau lưng anh ta.

Vẻ mặt Lương Tử Tích nghiêm lại, tỏ ý bảo cô nói tiếp.

- Anh ta rất tức giận, bạn tốt của anh ta nếu không bán đứng anh ta thì sẽ phải ngồi tù.

- Anh ta vì sao lại dùng thuốc đối với em, như vậy căn bản không có lợi gì đối với anh ta? - Lương Tử Tích nghĩ không ra điều này.

Hơn nữa, thứ mà Giang Thừa Vũ dùng căn bản không phải là thuốc xuân dược bình thường. Khi đó, Khương Du Tâm đã triệt để mất đi ý thức.

Khương Du Tâm nhìn chằm chằm vào anh.

Người đàn ông trước mặt, khi nãy, tất cả những “trò hề” của cô đều đã bị anh ta nhìn hết, đến giờ, còn có gì để giấu giếm nữa?

- Trên thực tế, vì quá tức giận muốn báo thù, anh ta hôm nay đã cho em mình đến đây.

Lương Tử Tích nhíu mày, tỏ ý nghe không hiểu lắm.

- Không cần nghi ngờ, anh không nghe nhầm. - Khương Du Tâm lạnh lùng trả lời - Ngưòi em này của anh ta là em cùng cha khác mẹ, quan hệ huyết thống rất gần gũi. Anh ta không thích đàn bà, thế nhưng muốn có một người thừa kế để dễ ăn nói với bên ngoài, cho nên anh ta đã chọn em của mình, như thế không chỉ có thể khống chế được em, mà cũng có thể khống chế được em của anh ta. Đây không phâi là lần đầu tiên, có một lần anh ta cũng trói tay em, để cho em anh ta... thế giới mà em sống, rất đáng ghê tởm đúng không?!

- Giang Thừa Vũ, tên điên này! - Anh nghiến răng, ngực như có lửa cháy.

So với sự kích động của anh, Khương Du Tâm rất bình tĩnh, thẳng thắn nói một cách lạnh lùng:

- Nói thật là, nếu anh ta không có hành động dơ bẩn như vậy, em và anh ta mạnh ai người nấy lo, mỗi năm cũng không gặp nhau được mấy lần, em rất thích cuộc sống như vậy, cũng có thể tiếp tục được! Thế nhưng, bắt em trở thành máy đẻ, đó là điều không thể! - Mỗi người đều có giới hạn của mình.

Vợ chồng mạnh ai người nấy lo, một năm không gặp nhau được mấy lần, còn xa lạ hơn cả với người lạ chứ đừng nói đến chuyện tình cảm, vậy mà Khương Du Tâm lại nói mình rất thích, Lương Tử Tích cũng không biết mình nên có cảm nghĩ gì, chỉ cảm thấy, trong ngực có một sự đau xót.

Cảm giác rất giống với ký ức về mười sáu năm về trước, anh dường như nhìn thấy cô trước mặt mình, mười ngón tay cô độc giơ về phía mặt trời, nhưng lại vĩnh viễn không chạm được tới thiên không, cái dáng vẻ yếu đuối mà cao ngạo, khiến người ta vừa cảm thông vừa thương hại.

Cô, có lẽ chưa từng được người bên cạnh mình yêu.

- Thế còn sau đó? Thuốc phát huy tác dụng với em... Giang Thừa Vũ vẫn chưa đạt được ý đồ chứ! - Anh phát hiện, lòng mình đã không còn giống như khi trước.

Khi trước, cô là khách hàng của anh. Bây giờ, cô cuối cùng đã trộn lẫn vào “cô” trong ký ức của anh.

- Em trai anh ta cũng không muốn chịu sự khống chế của anh ta, chúng em bị Giang Thừa Vũ khóa lại trong phòng này, sau đó em anh ta nhảy qua cửa sổ chạy được. - Khương Du Tâm thản nhiên chỉ ra ban công.

Hai người, trong phút chốc đều trầm lặng.

- Anh không thể tiếp tục kéo dài nữa, mấy ngày tới, anh sẽ hành động gấp hơn, hy vọng có thể sớm giúp được em. - Anh cam kết.

- Cảm ơn! - Khương Du Tâm cụp mắt, vẫn không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Anh đột nhiên có chút sợ hãi cái “đau xót” càng lúc càng mạnh lên trong lòng mình.

- Anh phải đi đây. - Anh đứng dậy.

- Lương Tử Tích! - Đột nhiên, cô hốt hoảng - Ở lại... ở lại thêm một chút?

Trời, đã có chút mờ mờ, sắp có thể nhìn thấy ánh sáng.

Anh có mối bận tâm của anh, vợ tỉnh lại không tìm thấy anh, sẽ sợ hãi, làm thế nào? Thế nhưng, anh lại không thể nhấc chân đi, dáng điệu của Khương Du Tâm, lần đầu tiên có thể nhìn thấy yếu ớt và sợ hãi đến vậy, cô đang cần được che chở.

- Không sao đâu, ác mộng đã qua rồi. - Anh an ủi cô.

Tại sao, cái tâm trạng mang tính chất xử lý việc công của anh đã hoàn toàn khác?

- Cùng em nói chuyện là được, ở đây yên tĩnh quá.

Khương Du Tâm mà anh quen biết chưa từng có vẻ hoảng sợ như vậy.

Anh mềm lòng, lại ngồi xuống. Được rồi, anh sẽ cố giải thích với Minh Minh, chỉ là khách hàng, chỉ là bạn bè bình thường...

- Lương Tử Tích, anh là người rất thận trọng. - Đột nhiên, Khương Du Tâm nói.

Thận trọng? Hình như đúng.

- Lương Tử Tích, cho dù không có sự trói buộc của hôn nhân, anh cũng sẽ không lợi dụng thời cơ với em, có phải không?

Vấn đề này... anh lúng túng.

- Có phải anh cho rằng rất có khả năng là một cái bẫy, nên mới gọi bác sĩ đến?

Anh ngạc nhiên, không ngờ Khương Du Tâm có thể thông minh nhìn thấu được.

- Đừng để ý, anh không hiểu lầm em, cũng không phải đang đề phòng em. - Anh nhẹ nhàng giải thích.

Anh đang đề phòng tất cả mọi người.

Khi xử lý mỗi vụ án, anh đều hết sức cẩn thận.

- Anh không thể dính líu đến mối quan hệ bất bình thường nào với người ủy thác? - Giọng nói của cô xem ra có vẻ bình thản, nhưng thực chất đang cố thăm dò.

Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.

- Không có luật sư ly hôn nào lại hồ đồ đến mức thân mật với người ủy thác. -Anh điềm tĩnh nói thẳng.

Cho nên, cô chỉ có thể là người ủy thác của anh.

Khương Du Tâm thở phào, lộ ra một nét cười. Cô đã hiểu mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Cái thay đổi tâm trạng này, khiến cô hiểu ra rằng, mình đã một lần nữa yêu lại người đàn ông này.

Trời, cuối cùng đã sáng.

Dưói lầu, chiếc xe bọ cánh cứng màu vàng, đã chờ đến nản lòng. Đèn xi nhan lóe lên từng hồi, chầm chậm thẫn thờ chạy khỏi mảnh đất đầy thị phi.

- Anh có việc phải ra ngoài một chút, buổi tối có thể muộn mới về đến nhà, em không cần đợi cửa, được không? - Anh ngồi xuống trước mặt, vuốt ve mái tóc ngắn của cô.

Cô đờ đẫn ngẩng đầu, không chút biểu cảm hỏi:

- Với ai? - Thực ra, không cần trả lời, cô đã biết đáp án.

Câu hỏi của cô, làm anh bối rối một lúc.

Anh trả lời một cách gượng gạo:

- Là một người bạn bình thường. Đã gặp em vào buổi sáng hôm đó, cô ấy xảy ra chút chuyện, cần anh giúp đỡ...

Cô nhắm mắt lại, nằm xuống sô pha:

- Anh đi đi.

Không cần nói, không cần nghe nữa, tai cô đã không còn muốn nghe bất cứ lời nói dối nào. Dáng vẻ của cô, chán chường đến vậy, làm anh thấy bất an.

- Hứa với anh, không được giận dỗi được không? - Anh nhẹ nhàng dỗ dành.

Cô gật gật đầu, vẻ mặt trống rỗng. Cô rất ngoan, rất nghe lời, thế nhưng tại sao anh vẫn bất an đến vậy?

- Hứa với anh, đừng suy nghĩ lung tung, được không? - Anh có chút lo láng.

Cô lại gật gật đầu.

Cô nằm trên sô pha xem vô tuyến, vẻ mặt dường như đã không còn hứng thú đối với bất cứ chuyện gì.

Anh đứng dậy, đi vài bước.

Quay đầu.

Cô vẫn là vẻ mặt như vậy, vẫn tư thế như vậy.

Bất an, hoảng sợ. Anh lại quay trở lại.

Ngồi xuống trước mặt cô, anh nhìn cô rất kỹ.

Cô chỉ lười biếng ngước mắt, liếc nhìn anh một cái. Ánh mắt ấy, khiến anh càng thêm hoảng sợ. Anh không tìm thấy sự tin tưởng và tình yêu vẫn đầy ắp trong mắt cô nữa.

Hoảng sợ, hoảng sợ.

Anh sát lại, hôn cô.

Cô để mặc anh hôn, không cự tuyệt, cũng không đáp lại.
Bình Luận (0)
Comment