Cha mẹ Ninh Nhi biết được từ Lâm Nhiễm rằng Ninh Nhi đã rời khỏi Quế Lâm và về nhà, ngay lập tức gọi điện mỗi ngày hối thúc cô đi Anh, đồng thời nhờ những người bạn Anh quốc giúp Ninh Nhi làm thủ tục xuất ngoại cùng với thủ tục nhập học bên Anh.
Đến khi tất cả thủ tục đều đã làm xong, Ninh Nhi vẫn không hề có dấu hiệu rời đi, ngược lại vợ chồng giáo sư Cố dựa vào giọng điệu của Ninh Nhi biết rằng cô đã quyết tâm ở bên Tịnh Tề. Vì để khuyên nhủ con gái không hiểu chuyện đi đúng đường, vợ chồng giáo sư Cố buộc lòng phải xin phép với trường học, lại lần nữa trở về nước.
Cha mẹ đến quá gấp gáp, Ninh Nhi không có thời gian chuẩn bị, liền thu xếp cho cha mẹ ở nhà cô. Bước vào phòng ngủ, đặt trên bàn trang điểm, treo trên đầu giường ngủ, tất cả đều là hình chụp chung của Tịnh Tề và Ninh Nhi. Giáo sư Cố nhíu mày, Ninh Hinh thở dài, Tịnh Tề đã sớm bước vào cuộc sống con gái bảo bối của bọn họ, nếu bây giờ muốn kéo cậu ra khỏi cuộc sống cô, chắc chắn con gái sẽ rất đau lòng. Nếu Tịnh Tề không khuyết tật, thật là tốt biết bao, chỉ nhìn vào ảnh chụp của một cặp đôi xinh đẹp và hạnh phúc này một cách đơn thuần thì thật xứng đôi.
Lúc này, Tịnh Tề không lộ diện trực tiếp, mà gọi điện ân cần hỏi thăm trước, anh hẹn vợ chồng giáo sư Cố cùng nói chuyện, nhưng lại bị từ chối. Vợ chồng giáo sư Cố lần này đặc biệt vì chuyện của Ninh Nhi mà đến, việc đầu tiên bọn họ cần làm, là khuyên nhủ Ninh Nhi. Ninh Nhi bị cấm đi làm, thậm chí là cấm gặp Tịnh Tề, ngay cả điện thoại di động cũng bị giáo sư Cố tịch thu, Ninh Nhi một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, mỗi ngày ở nhà đều đầm đìa nước mắt.
Ninh Hinh đau lòng con gái, thử thăm dò chồng, “Nếu không thì, chúng ta gọi Tịnh Tề tới, đích thân nói rõ ràng?”
Giáo sư Cố nghe thấy tên Tịnh Tề ngay lập tức nổi tận lôi đình, nói to: “Nói rõ ràng như thể nào? Kêu cậu ta giúp chúng ta khuyên con gái quay về Anh sao? Có khả năng sao?”
Trữ Hinh bất đắc dĩ thở dài, hai cha con nhà này còn cứng đầu hơn người khác, làm cho bà lâm vào thế khó xử.
Ninh Nhi bị nhốt ba ngày, không ăn uống gì. Buổi sáng ngày thứ tư, Ninh Nhi khóc lóc kêu tên Tịnh Tề, tỉnh dậy trong mơ, phát hiện toàn thân ngứa ngáy không chịu được! Ninh Nhi không nhịn được đưa tay gãi, cảm giác ngứa ran khiến cô đau đến kêu lên. Vội vàng chạy đến cửa dổ, mượn những tia nắng ban mai bên ngoài, Ninh Nhi nhìn thấy trên cánh tay trắng như ngó sen của mình có những chấm đỏ, tiện tay lấy một cái gương đến bên cửa sổ, trên mặt cũng bị những chấm đỏ chiếm cứ, Ninh Nhi hoảng sợ kêu lớn lên!
Kết quả là khi đến bệnh viện kiểm tra, Ninh Nhi vì tâm tình uất ức nên bị thủy đậu! Bác sĩ hướng dẫn Ninh Nhi cách chăm sóc và lấy thuốc, buổi chiều, Ninh Nhi, người đang bị cái ô che kín cả người, được đưa về nhà.
Ninh Hinh bôi thuốc cho Ninh Nhi, bông gòn dính thuốc vừa chạm đến da Ninh Nhi, cô liền đau đớn la to lên. Khi mắc bệnh thủy đậu, trên người không ngứa thì thôi, nhưng một khi đã ngứa thì đau như kim châm muối xát. Trữ nhìn nhìn con gái chịu đau đớn, ngoài đau lòng thì cũng không có cách khác. Giáo sư Cố ở bên cạnh mắt cũng đã đỏ hoe.
Vào ban đêm, những chấm đỏ trên người Ninh Nhi đột nhiên biến thành mụn nước to cỡ hạt đậu xanh, Ninh Nhi vừa nhịn đau, vừa lo lắng cho khuôn mặt xinh đẹp của mình, vừa soi gương vừa thấy mặt cô phủ đầy mụn, khuôn mặt nhỏ sưng tấy, đôi mắt to ẩn núp giữa vô số cái mụn nước tạo thành một khe hẹp! Ninh Nhi chưa bao giờ thấy bản thân xấu xí như vậy, ném gương oa oa khóc lớn.
Ninh Hinh đúng lúc mang bữa tối bước vào, gặp Ninh Nhi khóc đến thương tâm, vội vàng nói tốt an ủi, Ninh Nhi càng khóc thương tâm hơn, cơm cũng ăn không nổi một miếng.
Khóc một hồi, Ninh Nhi nức nở mở trên laptop ra, lật xem từng trang trên trang web “Ninh yêu quý” mà Tịnh Tề làm cho cô. Ninh Hinh biết là cô nhớ Tịnh Tề, liền ngồi bên cạnh Ninh Nhi, cùng con gái xem trang web.
Ninh Nhi vừa trượt chuột, vừa kể chuyện của cô và Tịnh Tề kể từ lúc họ quen biết đến lúc yêu nhau bây giờ.
Từ lần đầu gặp nhau, Tịnh Tề khác hẳn với những chàng trai khác, anh rắn rỏi, dũng cảm, kiên cường, quan trọng nhất là, anh luôn làm mọi thứ trong khả năng để chăm sóc cho cô. Cô bị đau dạ dày cấp tính, anh cõng cô bằng một chân nhảy xuống bốn tầng lầu đưa cô đi bệnh viện, cả đêm không ngủ canh giữ cho cô; anh sẽ vì để chăm sóc cô khi tăng ca, đưa cô đi ăn những món ăn ngon, chen chúc trên xe bus hơn hai giờ để đi đến công ty tìm cô; anh dựa vào học ban đêm ở đại học và tự học mà hoàn tất bài vở, tiếng Anh vượt xa hơn cô rất nhiều; năng lực chuyên môn và kỹ thuật của anh được đồng nghiệp ngưỡng mộ và ca ngợi; anh sẽ bất chấp sự an nguy của bản thân mà lao đến bảo vệ cô khi cô gặp nguy hiểm…..
“Mẹ, chỉ có anh ấy mới có thể mang đến hạnh phúc cho con, làm cho con an tâm. Anh ấy là người đàn ông dùng cả mạng sống để yêu con. Anh ấy khiếm khuyết thiếu một chân, nhưng so với lòng tốt của anh ấy, điều đó tuyệt đối không hề quan trọng chút nào! Hơn nữa, anh ấy vì cứu cha mẹ mình nên mới trở thành như thế, anh ấy vĩnh viễn là người vì bảo vệ người mà anh ấy thương yêu bằng cả tính mạng!”
Ninh Nhi càng nói càng kích động, ngay sau đó liền bật khóc không thành tiếng: “Mẹ, được ở bên anh ấy là hạnh phúc của con, con không cần người khác nhìn nhận chúng con ra sao. Hơn nữa, anh ấy vĩ đại như vậy, thường luôn làm mọi người quên mất anh ấy là người tàn tật, anh ấy từng nói, người anh ấy yêu nhất là con, tuy rằng anh ấy chỉ bình thường như một hạt cát, nhưng anh ấy sẽ cho con một thiên đường của hạnh phúc, thực tế là, anh ấy cũng đã làm được rồi, nhưng mà, cha mẹ vì sao lại không cho chúng con có được cuộc sống của chính mình trong thiên đường hạnh phúc chứ?”
Đêm đã khuya, Ninh Nhi hết lần này đến lần khác xem trang web thuộc về cô, hoàn toàn không biệt nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, đến lúc ý thức cô mơ hồ và ngã vào lồng ngực Ninh Hinh!
Ninh Nhi sốt đến ba mươi tám độ năm! Tâm trạng cô kích động vừa nói mê sảng, vừa đưa tay gãi mụn nước trên mặt! Ninh Hinh không giữ được cô, giáo sư Cố cũng không làm được gì, ở bên cạnh sốt ruột đến nỗi tay chân gấp rút cũng giúp không được, nhìn bộ dạng thê thảm của con gái mà đau lòng không thôi!
Ninh Nhi trong vô thức kêu tên Tịnh Tề, Ninh Hinh cuối cùng không chịu được nữa, chảy nước mắt nói với giáo sư Cố: “Đi gọi Tịnh Tề, đi gọi Tịnh Tề đến đây! Bác sĩ nói Ninh Nhi là vì tâm tình uất ức nên mới bị bệnh này, chỉ cần không giày vò con gái, thiệt thòi gì em cũng sẽ chịu!”
Nhìn Ninh Nhi đau khổ như thế, giáo sư Cố không có biện pháp gì, nghe vợ nói xong liền chạy về phía điện thoại bàn, ngay vừa lúc tiếng chuông điện thoại vang lên!
Mấy ngày nay, Tịnh Tế gửi cho Ninh Nhi vô số tin nhắn, nhưng vẫn không có hồi đáp, gọi di động cũng tắt máy. Tịnh Tề kìm nén bốn ngày, cuối cùng nhịn không được, anh và Ninh Nhi không ngờ lại phải xa cách lần nữa, sau khi hạ quyết tâm, anh lấy hết dũng khí gọi cho số điện thoại nhà của Ninh Nhi.
Người nhận điện thoại là giáo sư Cố, anh mới vừa báo tên, trong điện thoại liền rối loạn một trận. Ngay sau đó Ninh Hinh cùng giọng nói hoảng loạn nói chuyện với anh!
“Cái gì? Ninh Nhi phát sốt, trên mặt nổi mụn nước bằng hạt đậu?” Tịnh Tề đau lòng nói lớn, nói bên loa một câu “Cháu lập tức đến ngay!” Liền vội vội vàng vàng cả đêm chạy tới nhà Ninh Nhi.
Lúc này đây, không ai đuổi anh đi, Tịnh Tề được đưa vào phòng Ninh Nhi, cô gái đang nằm tròn trên giường với khuôn mặt quen thuộc đang bị sưng vù, tóc tai bù xù chính là Ninh Nhi mà anh yêu thương. Tịnh Tề cảm thấy trái tim mình như bị ai túm lấy, đau như bị cào cấu một phen, anh bỏ cái nạng xuống, quỳ gối bên giường Ninh Nhi, cúi đầu gọi tên cô.
Ninh Nhi nửa tỉnh nửa mê cố hết sức mở to đôi mắt mình ra, khi nhìn thấy Tịnh Tề, nước mắt liền chảy dài.
“Ninh Nhi không khóc!” Tịnh Tề đau lòng nói, muốn giúp cô lau khô nước mắt, nhưng lại sau làm đau cô, dưới tình thế cấp bách, anh vươn đầu lưỡi khẽ liếm những cái mụn nước xấu xí đang che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô!
Ninh Nhi ngứa ngáy không chịu được, lập tức im lặng lại, trong không gian yên tĩnh có một hai tiếng khóc thút thít, càng làm cho giờ phút này trở nên quý giá.
Tịnh Tề vẫn ở bên Ninh Nhi. Dưới sự chăm sóc dịu dàng của anh, Ninh Nhi cuối cùng cũng im lặng đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, cơn sốt cao của Ninh Nhi đã giảm, mụn nước trên người càng lúc càng lớn, biến thành những viên lớn nhỏ bằng hạt đậu tương, thậm chí còn có thể nhìn thấy được chất lỏng trong suốt phía trong. Ninh Nhi ngứa ngáy không nhịn được, cuối cùng bất chấp tất cả, đưa tay lên mặt gãi gãi. Tịnh Tề vốn đang đứng bên cạnh cô bước đến ngăn cản, trên tay Ninh Nhi dính đầy mụn nước, Tịnh Tề không dám làm bừa, liền nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vuốt ve từng cái móng tay, sau đó cúi người xuống thổi nhẹ nhàng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Làn gió mát lạnh thổi tới làm cho Ninh Nhi thoải mái hơn một chút, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ninh Hinh nấu bữa sáng, Ninh Nhi hoàn toàn không có khẩu vị, Tịnh Tề thuyết phục cô ăn mấy miếng, rồi đưa thuốc cho cô uống. Lọ thuốc màu tím là bôi ở ngoài da, Ninh Hinh sợ làm bể mụn nước nên không dám thoa cho Ninh Nhi, Tịnh Tề cẩn thận dụng bông gòn tẩm thuốc, cực kì cẩn thận thoa thuốc cho Ninh Nhi, anh còn kể cho cô những chuyện vui của Tiểu Húc và Lư Trung Dương cho cô nghe để dời sự chú ý của cô. Người đang đau đớn, Ninh Nhi lại có thể nghe Tịnh Tề kể chuyện mà cười khanh khách. Ninh Hinh tận dụng cơ hội đưa nước, đưa thuốc hoặc bất kể thứ gì, thường xuyên ra vào phòng Ninh Nhi, báo cáo tình hình đôi trẻ cho chồng đang ngồi trong phòng sách, giáo sư Cố khi thì cau mày không nói lời nào, khi thì xụ mặt gật đầu.
Vào giữa trưa, mụn nước trên người Ninh Nhi lần lượt lặn đi, cảm giác đau đớn cũng giảm rất nhiều. Bởi vì uống thuốc, Ninh Nhi vẫn đang nặng nề ngủ, Tịnh Tế nói anh phải đi ra ngoài một chuyến, một lát sau, một tay anh chống nạng, một tay anh ôm một quả dưa hấu lớn trở về!
Tịnh Tề khoét phần thịt dưa hấu ra bỏ vào tủ lạnh, sau đó tự mình xuống bếp nấu một chén bún tàu với lòng trắng trứng dễ tiêu. Tịnh Tề nhẹ giọng đánh thức Ninh Nhi, cho nàng ăn bún, rồi lại vội vã dùng máy ép ép phần thịt dưa hấu thành nước dưa hấu. Ninh Nhi tựa vào lồng ngực Tịnh Tề, hút nước dưa hấu ngon ngọt mát lạnh, cô cảm thấy cuối cùng cũng đã từ âm phủ trở về.
Cùng lúc đó, vợ chồng giáo sư Cố ngồi trong phòng bếp, nhìn Tịnh Tề chuẩn bị đồ ăn cho họ, các món ăn đều được hâm bằng lò vi sóng, tuy thức ăn không được chế biến phức tạp, nhưng lại tỏa ra mùi thơm mê người, canh sườn được nấu trên bếp đang ùng ục bốc khói, cơm được nấu xốp và dẻo. Trong không khí không hề có một chút mùi khói dầu nào. Ninh Hinh biết bệnh của con gái là không thể dính khói dầu, không khỏi vì sự cẩn thận của Tịnh Tề mà cảm động.
Ninh Hinh đưa cho chồng mình một bát cơm, nhỏ giọng nói: “Ăn đi, hôm nay anh cũng kiệt sức rồi.”
Thức ăn vừa miệng, canh ngon, Ninh Nhi cuối cùng cũng biết, vì sao Ninh Nhi ngày càng đầy đặn xinh đẹp rồi.
Buổi chiều, Ninh Nhi có sức sống hơn, Tịnh Tề ôm cô, vừa không ngừng thổi vào mụn nước đang thu nhỏ lại, vừa nghe cô than thở những tủi thân phải chịu ở nhà mấy ngày nay. Vừa nói xong, cô rơi nước mắt, Tịnh Tề vừa hôn vừa dỗ dành, làm cho Ninh Nhi đang kể khổ bất tri bất giác lại biến thành làm nũng, làm cô đắc ý khi được hưởng thụ hương vị được Tịnh Tề cưng chiều.
Vào lúc đêm khuya thanh vắng, Ninh Nhi lại thức dậy vì ngứa ngáy không chịu được, vì để Ninh Nhi ngủ ngon giấc, Tịnh Tề chỉnh tề ôm cô cả đêm, không ngừng thổi nhẹ lên mặt và cánh tay cô. Ninh Nhi liền như chú mèo nhỏ nép vào lồng ngực Tịnh Tề, lúc đầu còn ngọ nguậy hai lần, sau liền ngủ rất nhanh, ngáy rất nhỏ.
Buổi sáng tinh mơ sau ba ngày bị bệnh, cả người Ninh Nhi khoan khoái tỉnh dậy trong cảm giác ngứa đã nhẹ hơn, Tịnh Tề vẫn đang ôm cô, vội vàng đổi tư thế, khiến cho bảo bối trong lồng ngực có thể duỗi thân thể trọn vẹn. Ninh Nhi vươn vai, nắm lấy cánh tay đưa lên trước mắt nhìn tỉ mỉ, hưng phấn mà nói: “ Tất cả mụn nước đều lặn rồi!”
Vợ chồng giáo sư Cố, cũng cả đêm không ngủ giống Tịnh Tề, nghe thấy tiếng động liền chạy vào, nhìn thấy mụn nước trên người, trên mặt Ninh Nhi đều đã lặn, trên làn da trắng nõn kết một lớp vảy mỏng. Con gái bảo bối cuối cùng đã khỏe lại!
Ninh Hinh vội vàng đo nhiệt độ cơ thể cho Ninh Nhi, hỏi cô muốn ăn chút gì không, Ninh Nhi soi gương một chút, bĩu môi rồi lại khóc lên.
“Ninh Nhi, ngoan, kết vảy nghĩa là đã khỏi hẳn bệnh thủy đậu, không quá vài ngày nữa sẽ tróc vảy, em sẽ lại trở nên xinh đẹp như trước thôi.” Tịnh Tề ôm thân thể run rẩy của Ninh Nhi, nói nhẹ nhàng bên tai cô.
“Ngộ nhỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ?” Ninh Nhi, ban nãy soi gương làm cô sợ hãi, những vết trên mặt vừa mới lặn liền đóng vảy màu tím, nhìn không thể nào ra một làn da đẹp được.
Tịnh Tề dùng khuôn mặt nhẵn nhụi của mình nhẹ nhàng cọ xát những vết vảy trên mặt Ninh Nhi, “ Cho dù có để lại sẹo, biến em thành người xấu xí, thì em vẫn là bảo bối anh yêu nhất.”
Ninh Nhi ngơ ngác xoay người, khéo léo đưa cái lưỡi xinh xắn tiến vào thăm dò miệng Tịnh Tề. Tịnh Tề khẩn trương nhìn về phía Ninh Hinh, nhưng Ninh Hinh đã lùi ra ngoài phòng, còn giúp bọn họ khép cửa lại.
Dường như đã hôn đến thiên trường địa cửu*, Ninh Nhi trộm mở mắt, nhìn sắc mặt Tịnh Tề chẳng những tái nhợt, hơn nữa dưới mí mắt còn có hai quầng thâm đen rất đậm.
*thiên trường địa cửu 天长地久: tồn tại muôn thuở; lâu dài như trời đấtNinh Nhi buông cái lưỡi đang quấn lấy Tịnh Tề ra, bàn tay bé nhỏ xoa quầng thâm đen đậm kia, đau lòng mà nói: “Vì chăm sóc em, anh đã không ngủ hai ngày rồi, sắc mắt thật kém.”
“Không có việc gì, thân thể anh gần đây rất tốt!” Tịnh Tề tự hào mà nói, hai nay chân anh đều không có vấn đề, có phải là bây giờ anh là một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng như anh luôn muốn không?
“Bất kể là thế nào, anh phải ngủ.” Ninh Nhi nói. Tịnh Tề từng bị mất ngủ và đau đầu, vốn dĩ không nên thức đêm như vậy.
Tịnh Tề nhẹ nhàng cười, nhéo nhéo cái mũi màu tím của Ninh Nhi, “Bây giờ em mới là bệnh nhân nhỏ, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, anh sẽ ở đây với em!”
“Nhưng mà………..” Trong đôi mắt to của Ninh Nhi tràn ngập thương xót.
Ninh Hinh đẩy cửa bước vào, nói với hai người trẻ: “Mẹ có nấu chút cháo, các con cùng nhau đến ăn đi.”
“Tốt quá.” Ninh Nhi lanh lẹ nói, lôi kéo Tịnh Tề cùng đến phòng bếp, giáo sư Cố đang ngồi trước bàn ăn.
Tịnh Tề chần chừ đứng lại, bên đùi phải tàn tật không tự giác co rúm lại một chút.
“Ngồi đi!” Giáo sư Cố cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Tịnh Tề và Ninh Nhi cùng ngồi xuống bên cạnh nhau, Ninh Nhi vừa múc cháo cho vào miệng, vừa lén nhìn hai người đàn ông ngồi trước bàn ăn nhưng lại không ăn.
Giáo sư Cố hắng giọng, phá vỡ sự trầm mặc, “Mấy ngày nay cậu vì Ninh Nhi mà lo lắng, tôi biết là cậu thật lòng tốt với Ninh Nhi.”
Nhiều ngày như vậy lần đầy tiên nghe cha mình nói tốt với Tịnh Tề, Ninh Nhi đang cầm bát cháo tính đứng lên hoan hô, không ngờ giáo sư Cố lại chuyển đề tài.
“Nhưng Ninh Nhi nó còn trẻ, chúng tôi không muốn nó phải lo lắng về những chuyện tình cảm quá sớm, tôi cùng mẹ nó đều là người làm nghề tri thức, và cũng hy vọng rằng nó có thể học nhiều hơn, bây giờ nó chỉ mới tốt nghiệp bằng cử nhân, chúng tôi vẫn mong rằng nó sẽ lấy được học vị** bác sĩ. Nó đã được trường bên Anh nhận học, bây giờ nó đến đó là có thể nhập học ngay lập tức ——- việc này liên quan đến tiền đồ cả đời của nó, cậu có thể hiểu được mà, đúng chứ?”
**Học vị: là văn bằng do một cơ sở giáo dục hợp pháp trong hoặc ngoài nước cấp cho người tốt nghiệp một cấp học nhất định. Một cơ sở giáo dục của nhà nước hoặc được nhà nước cấp phép để mở các chương trình đào tạo từ trung học phổ thông, đại học, sau đại học.Giáo sư Cố không hổ danh là nhà kinh tế học, nhà giáo dục học đào lý khắp thiên hạ***, ông không bàn đến chuyện tình cảm của Tịnh Tề, mà là đứng xét khía cạnh tiền đồ của Ninh Nhi để khuyên Tịnh Tề buông tay, trong một câu có hai nghĩa: Nếu Tịnh Tề không để Ninh Nhi đi Anh quốc học, thì chính là làm chậm trễ tương lai của cô, mà tương lại của Ninh Nhi lại học bằng bác sĩ, Tịnh Tề này lại tốt nghiệp lớp đại học đêm, lại càng không xứng với cô.
***đào lý khắp thiên hạ 桃李满天下: học trò khắp nơi“Cha!” Trái tim Ninh Nhi vừa bay lên rồi lại hạ xuống, bỏ bát xuống kêu lên.
Tịnh Tề duỗi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Nhi ở dưới bàn, tỏ ý cô bình tĩnh một chút đừng nóng giận. Ngẩng đầu lên nói với vợ chồng giáo sư Cố: “Thưa bác trai, bác gái, hai bác cho cháu cơ hội một lần được không ạ? Cháu hiểu Ninh Nhi, thứ cô ấy cần không phải là học vị bác sĩ, mà là một cuộc sống hạnh phúc bình thường đích thực. Bác trai, tuy cháu không có một chân, nhưng cháu sẽ cố gắng rèn luyện cơ thể, sẽ cố gắng dốc sức vì sự nghiệp. Cháu đang tạo ra một cuộc sống mà Ninh Nhi mong muốn.”
Trước ánh mắt chân thành của Tịnh Tề, giáo sư Cố nhất thời nghẹn lời. Ông không thể không thừa nhận Tịnh Tề nói đúng, trước mặt Tịnh Tề, con đường mà bọn họ sắp đặt cho con gái có vẻ thiếu sinh khí. Mấy ngày nay Tịnh Tề chăm sóc tỉ mỉ cho Ninh Nhi, bọn họ đều thấy. Nếu Tịnh Tề là một người hoàn thiện, ông sẽ không chút do dự mà giao con gái bảo bối cho người đàn ông trẻ này. Đáng tiếc thay, tạo hóa cố tình trêu ngươi, cho dù Tịnh Tề có nuông chiều, chăm sóc cho con gái cả đời, thân là cha mẹ cũng không hi vọng chứng kiến con gái vì ở bên một người tàn tật mà phải chịu đựng ánh mắt dò xét của người ngoài.
Thông minh như Tịnh Tề cũng không biết được giáo sư Cố đang suy nghĩ gì, mắt anh rũ xuống, nhìn đùi phải khiếm khuyết của mình, một lát sau, anh ngẩng đầu lên, tiếp tục nói” “Cháu thiếu một chân, đi đường chậm chạp hơn những người khác, nhưng nếu Ninh Nhi không quan tâm những điều đó, liệu nó có còn quan trọng không? Chẳng lẽ hạnh phúc của Ninh Nhi không quan trọng bằng việc sợ bị người khác bàn luận hay sao? Cháu có can đảm ngồi ở đây nói chuyện với bác, bởi vì cháu biết Ninh Nhi yêu cháu, cô ấy yêu cháu giống như cháu yêu cô ấy, chúng cháu yêu nhau như thế, chẳng lẽ không được chấp nhận hay sao ạ?”
Giáo sư Cố tựa lưng vào ghế, nhắm mắt trầm tư, lần trước về nước, gặp mặt gấp gáp được hai lần, ông còn chưa được nói chuyện đàng hoàng với Tịnh Tề, thậm chí còn không biết nhiều về Tịnh Tề từ Ninh Nhi. Cả hai vợ chồng đều cho rằng Tịnh Tề là kẻ tàn tật đã cướp đi con gái bảo bối của họ, chưa từng nghĩ đến anh cũng có nội tâm tinh tế kín đáo như thế, càng không nghĩ đến anh cưng chiều con gái bảo bối của bọn họ như vậy. Trước khi biết con gái mình yêu đương với người tàn tật, kỳ vọng của họ lúc đó chẳng phải là cho con gái mình sống một cuộc sống tự do hạnh phúc mà nó thích sao?
Ninh Hinh nhịn không được mở miệng nói với chồng: “Tịnh Tề nói rất có lý, mấy ngày nay nó vì Ninh Nhi, chúng ta đều cũng thấy được, nói thật ra, lúc trẻ tuổi anh còn chưa đối xử chu đáo như vậy với em đâu….”
Nghe thấy vợ bỗng chuyển chủ đề tới mình, giáo sư Cố đỏ mặt tía tai, cơm cũng không thèm ăn, bỏ lại một câu “Chuyện mấy đứa nhỏ các người tôi không quản được!” Xoay người trở về thư phòng.
Ninh Hinh biết mìn đã làm hỏng chuyện, chạy nhanh đuổi theo chồng, còn không quên quay đầu lại dặn hai người trẻ, “Mau ăn cháo đi, để lạnh không ngon đâu.”
Ninh Nhi thấy cha mẹ đi rồi, hưng phấn ôm lấy Tịnh Tề, mặt mày hớn hở nói nhỏ bên tai anh: “Chúng ta thành công rồi!”
Tịnh Tề nhanh chóng ôm chặt bảo bối của mình, gật gật đầu, tuy rằng mắt đã nhắm chặt, nhưng vẫn không ngăn được dòng chất lỏng trong suốt nóng hổi chảy ra!
Mấy ngày kế tiếp, chuyện xảy ra thuận lý thành chương****. Vợ chồng giáo sư Cố gặp mặt mẹ Tịnh Tề, mẹ Cảnh tuy không có học thức uyên thâm, nhưng từ ánh mắt bà toát ra vẻ vô cùng yêu quý Ninh Nhi, khiến vợ chồng giáo sư Cố cho rằng giao con gái mình cho gia đình như vậy đúng thực là yên tâm. Cha mẹ hai bên còn thích thú đến thăm công ty nhỏ của Tịnh Tề và Lư Trung Dương, Tịnh Tề hết sức chăm chú làm việc khiến giáo sư Cố gật đầu liên tục.
****thuận lý thành chương 顺理成章: hợp lẽ, hợp logicMấy ngày sau, vì lý do công việc, vợ chồng giáo sư Cố phải bay gấp về Anh, Ninh Nhi và Tịnh Tề cùng nhau đến sân bay tiễn họ. Vợ chồng giáo sư Cố đã đổi được vé máy bay xong, đứng ở cửa vào làm thủ tục, nắm tay Ninh Nhi dặn dò nghiêm túc.
Ninh Hinh mỉm cười nhìn cặp đôi thanh tú trước mặt, trong lòng vô cùng yên bình. Những vảy mỏng trên mặt con gái đã hoàn toàn tróc hết, để lộ ra làn da mịn màng xinh đẹp. Bên tai Ninh Hinh lại vang lên lời nói của Tịnh Tề khi trên mặt con gái phủ kết đầy vảy tím, “ Cho dù có để lại sẹo, biến em thành người xấu xí, thì em vẫn là bảo bối anh yêu nhất.” Ninh Hinh thề rằng, đó là lời hứa hẹn tuyệt vời nhất của một người đàn ông với con gái mà bà nghe được.
Tuy rằng Tịnh Tề không có một cơ thể hoàn chỉnh và khỏe mạnh, nhưng anh rất bình tĩnh và tự tin, khiến cho bà cảm thấy thật yên tâm khi giao con gái cho người đàn ông trẻ này.
Bà ngẩng đầu nhìn chồng, gật đầu mỉm cười với ông, hai đứa nhỏ có suy nghĩ riêng của bọn nó, chỉ cần Ninh Nhi hạnh phúc, mọi việc sẽ tùy ý bà thôi!
Đã đến giờ lên máy bay, Tịnh Tề và Ninh Nhi tạm biệt vợ chồng giáo sư Cố, giáo sư Cố, người ban nãy chẵng ừ chẵng hử đột nhiên nói: “Tiểu tử, cậu gầy quá, mau nhanh chóng rèn luyện cơ thể rắn chắc, chăm sóc con gái tôi thật tốt, nếu không, tôi sẽ lập tức mang nó quay về Anh!”
Lời nói của ông vô cùng nghiêm túc, không mang theo tức giận mà uy, mặt khác ba người còn lại liền giả vờ không hiểu ý mà mỉm cười.