Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 107

Tần Vãn hoàn hồn.

“... Tôi không sao, ” Lông mi khẽ run, cô lắc đầu, giọng nói rất nhỏ, “Không sao hết.”

Thẩm Mộ lại không tin.

Sắc mặt của cô rất khó coi.

“Anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra.” Nói xong câu này, anh cúi người bế cô lên, không quan tâm tới mấy túi đồ bị ném dưới đất kia, vội vàng chạy ra ngoài.

Tần Vãn không muốn đi tới bệnh viện lắm.

Bị bế, cô chỉ có thể ngẩng đầy nói chuyện với anh: “Tôi không sao, không bị té đau, cũng không có chỗ nào bị thương cả, không cần...”

“Anh không yên tâm.”

Một câu ngắn ngủi chặn lời cô lại.

Nhùn từ phía của cô, cô có thể thấy hàm dưới của anh đang căng cứng và môi anh mím chặt một cách rõ ràng, dường như đang ráng kiềm chế điều gì đó.

Mà ánh mắt của anh...

Nỗi sợ hãi vẫn còn trong đó.

Anh rất lo lắng cho cô, rất sợ hãi.

Tần Vãn vô thức níu chặt lấy áo anh.

Từ dưới đáy lòng có gì đó đang dâng trào, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời. Cô cụp mắt không nói gì cả.

Quanh mũi của cô đều là hơi thở của anh.

*****

Thẩm Mộ đi nhanh vô cùng, thoắt cái đã tìm thấy xe của Tần Vãn. Đầu tiên là anh cẩn thận đặt cô ngồi ở ghế lái phụ, tự tay thắt dây an toàn cho cô, rồi mới vội vàng ngồi vào ghế lái khởi động xe.

Cũng may gần đó có bệnh viện của nhà họ Thẩm, chỉ chạy khoảng mười phút là tới nơi.

Thẩm Mộ vừa lái xe vừa gọi điện cho viện trưởng. chờ đến bệnh viện, anh không nói không rằng bế cô chạy thẳng vào bệnh viện, tự mình đi theo kiểm tra cùng cô.

Từ đầu tới cuối, Tần Vãn không nói gì cả, ngoại trừ rả lời vấn đề của bác sĩ.

Kết quả kiểm tra cho thấy cô chỉ bị trật chân, chắc là lúc cô bị Thẩm Mộ kéo lại không cẩn thận bị trẹo chân, những chỗ khác không sao cả, chỉ cần băng bó với thoa thuốc mấy hôm là khỏi.

Tần Vãn ghi nhớ từng cái.

Cô không nhìn Thẩm Mộ nhưng vẫn luôn biết Thẩm Mộ chưa bao giờ rời mắt khỏi mình.

Thấy bác sĩ sắp rời khỏi, cô mím môi, gọi bác sĩ lại: “Bác sĩ, làm phiền kiểm tra cho anh ấy một chút.”

Thẩm Mộ sửng sốt hai giây, khi hiểu ra là cô đang lo lắng cho mình thì thoáng chốc cảm thấy cơ thể ấm áp hẳn lên.

“Anh không sao, không cần kiểm tra đâu.” Anh lắc đầu.

Tần Vãn không nhìn anh, cũng không nói chuyện với anh, chỉ kiên trì lặp lại: “Làm phiền ông, bác sĩ.”

Bác sĩ gật gật đầu.

Thẩm Mộ thấy thế, thì ra hiệu cho y tá dẫn Tần Vãn ra ngoài trước. không ngờ vừa dứt lời, anh thấy Tần vãn nãy giờ không chịu nhìn anh lại ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô không hề nói câu nào nhưng Thẩm Mộ lại hiểu ý cô.

Anh thỏa hiệp.

Không bao lâu sau, kiểm tra kết thúc, bác sĩ bảo tay trái của anh bị thương nhẹ, mấy ngày này đừng nên dùng sức nhiều quá, tĩnh dưỡng mấy ngày là được rồi.

Lúc bác sĩ nói chuyện, Thẩm Mộ vô thức nhìn về phía Tần Vãn.

Nhưng mà, cô đã quay mặt sang chỗ khác từ lâu rồi, không nhìn anh nữa, nhìn như đang thờ ơ.

Không khí kì lạ dần dần xâm chiếm.

Mãi đến khi chỉ còn hai người là anh và Tần Vãn, sự kì quái này lại càng nhiều lên, yên tĩnh một cách quái lạ.

Thẩm Mộ yên lặng nhìn cô thật lâu, từ đầu tới cuối cô vãn không nhìn anh, dưingf như là đang bài xích.

Trong lòng có một cảm giác không thể hình dung thành lời, không hiểu sao anh lại nhớ tới lúc đi siêu thị khi nãy, cô tránh anh, sau đó nhân lúc thanh toán mà lẻn chạy mất.

Cũng bởi vì không muốn nhìn thấy anh.

Nếu như cô không tránh anh...

Đôi mắt sáng bỗng chốc trở nên ảm đạm, Thẩm Mộ thôi không nghĩ nữa, chỉ nhỏ giọng nói với cô: “Anh đưa em về.”

Anh nói rồi vô thức muốn cúi người bế cô.

“Đừng đụng vào tôi.”

Một câu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh lùng, trừ cái đó ra thì không còn bất kì cảm xúc gì nữa.

Tay Thẩm Mộ cứng lại giữa khoảng không.

Anh cụp mắt.

Tần Vãn vẫn không nhìn anh: “Chỉ là trật chân mà thôi, tự tôi có thể đi, không cần anh bế.”

Cô đứng lên.

Đột nhiên đáy lòng như bị đâm vào, có chút đau, Thẩm Mộ há miệng muốn nói gì đó nhưng cô đã chậm rãi đứng dậy, khập khiễng, có chút khó chịu.

Anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô.

Khoảnh khác này, không hiểu sao Thẩm Mộ lại bùng lên một cơn giận, anh bước tới đuổi kịp cô, không nói không rằng bế ngang cô lên!

Tần Vãn giật mình.

“Thẩm Mộ!”

Anh không nhìn cô, cũng không buông tay ra, vững vàng nhanh nhẹn bế cô đi.

Tần Vãn vô thức muốn giãy giụa nhưng mà nhớ tới tay của ang, nhớ đến lời dặn của bác sĩ nên cô đành nhịn lại, nhưng trong lòng lại vừa tức vừa gấp.

Cái đồ khốn kiếp này!

Anh không cần tay của mình nữa hay sao hả?

Hay là tai anh điếc, không nghe thấy lời của bác sĩ?

Tần Vãn buồn bực cực kỳ.

Cuối cùng, cô quyết định im lặng.

Để anh ta cậy mạnh, để anh ta làm!

Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, nếu mà cô còn lo lắng cho anh một chút xíu thôi thì cô theo họ anh!

Càng nghĩ càng giận, Tần Vãn đột ngột hừ lạnh một cái, quay mặt sang chỗ khác.

Thẩm Mộ nghe được.

Trong thoáng chốc, đôi mắt của anh lại tối thêm một chút.

*****

Về nhà trọ, suốt đoạn đường đều im lặng, khí áp thấp đến đáng sợ.

Thẩm Mộ muốn nói chuyện với cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ kháng cự rõ ràng trên mặt cô, đành nuốt những lời định nói trở vào, cuối cùng, tất cả đều nghẹn trong ngực anh.

Khó chịu vô cùng.

Đến dưới nhà trọ, Thẩm Mộ bế Tần Vãn lên theo kiểu công chúa, không nói không rằng bế cô lên tầng lầu nhà cô.

Mở cửa, vào nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha.

Từ đầu tới cuối cô vẫn không nhìn anh, dù là một chút.

Ngực nặng nề, Thẩm Mộ yên lặng nhìn cô, cuối cùng, anh hỏi: “Muốn uống nước không em?”

Tần Vãn không muốn để ý đến anh, chỉ giữ im lặng.

Thẩm Mộ thấy thế, mấp máy môi, sau đó đứng dậy cầm cái ly trên bàn trà đi tới phòng bếp rót cho cô một ly nước nóng.

“Đợi chút nữa anh đi mua lại mấy thứ đồ lúc nãy, ” anh nhìn cô nói, “Có muốn ăn gì khác nữa không?”

“Không cần, cảm ơn, anh có thể đi.” Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tần Vãn nhịn lại sự tức giận trong lòng mà nói.

Thẩm Mộ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô.

Anh đứng đấy không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau,anh không nhịn được hỏi: “Có phải em không muốn thấy anh đến mức như vậy không? Cho dù xảy ra chuyện cũng không muốn nhìn thấy mặt anh? Chỉ cần nhìn thấy anh một chút thôi cũng cảm thấy phiền?”

Dứt lời, bầu không khí rõ ràng càng kì quái hơn.

Người ngồi trên ghế sô pha không hề động đậy cũng không hề nhìn anh.

Lồng ngực phập phồng, tảng đá đặt trong lòng vừa to vừa nặng, Thẩm Mộ nhắm mắt lại.

“Anh biết rồi.” Anh mở mắt, khó khăn nói ra từng chữ.

Anh xoay người lấy điện thoại gọi một cuộc.

Trong căn hộ lớn như vậy, trừ giọng nói đang cố gắng đè thấp của anh ra thì không còn tiếng gì khác, chờ anh nói điện thoại xong thì sự im lặng kì quái kia lại phục hồi.

Trong lòng Tần Vãn cũng nghẹn một cục tức, tức giận đến mức không kiềm được, cô không muốn nói chuyện với anh.

Sau khi cô mắng thầm anh trong lòng không biết bao nhiêu lần, chuông cửa vang lên, sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Mộ tới mở cửa, nhận lấy thứ gì đó rồi đi vào.

Mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Là món ăn đặc sản của Ngọc Lâu.

Tần Vãn ngửi một cái là nhận ra ngay. Nam Thành có rất nhiều quá ăn ngon, cô vẫn thích nhất là món ăn của Ngọc Lâu, ăn cả trăm lần cũng không chán.

Vừa nghĩ đến đã có một bóng người phủ xuống.

Đặt túi trên bàn trà, Thẩm Mộ lấy thức ăn từ trong hộp ra, đổ từng món ra, đổ ra một chén súp, thổi thổi, ước chừng không nóng nữa thì anh mới múc một muỗng đưa đến bên miệng Tần Vãn.

Anh không nói chuyện má cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Tần Vãn tức giận, trong lòng càng phiền hơn.

Cái đồ đáng ghét này!

Cô lạnh lùng liếc anh một cái, từ chối thẳng: “Không đói bụng.”

Dù là có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy cô nói như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong lòng Thẩm Mộ vẫn buồn bực vô cùng.

“Không đói bụng cũng uống một chút đi.” Anh nói, vẫn giữ nguyên động tác.

Lồng ngực phập phồng, Tần Vãn cười lạnh, bắt đầu nói những câu đâm vào tim người khác: “Tôi có muốn uống hay không tới phiên anh quyết định à? Luật sư Thẩm, anh là ai thế, sao quản lí tôi ghê thế? Tôi nói không muốn cũng không cần. Cầm đồ của anh biến đi!”

“Khi em ngầm thừa nhận việc em trốn tránh anh, anh thầm nghĩ, đúng ra là phải rời đi trước, đừng có chọc cho em ghét nữa.”

Một cái nói nhỏ truyền vào trong tai, Tần Vãn càng cảm thấy ngực mình nặng nề hơn.

Tạm thời thu tay lại, Thẩm Mộ nhìn cô, tiếp tục nói: “Nhưng anh lại nghĩ, không thể, sau khi anh đi em lại càng không tình nguyện gặp anh, rồi em cảm thấy tình cảm anh dành cho em chỉ là giả, cảm thấy việc anh theo đuổi em chỉ là chót lưỡi đầu môi, không chịu được thử thách thì làm sao bây giờ?”

“Anh không muốn không nhìn thấy em, Tần Vãn, em ghét anh tới cỡ nào thì anh cũng không đi. Xin lõi em, giọng điệu khi nãy của anh là không đúng, ” anh nói, đưa muỗng đến bên miệng cô lần nữa, “Loay hoay từ trưa đế giờ, chắc cũng đói bụng rồi, ít nhiều gì cũng ăn một chút. Chờ em ăn xong anh lại tới siêu thị một chuyến nữa mua đủ những thứ mà em cần về.”

Người trước mặt vẫn không đáp lại anh.

Thẩm Mộ đợi hoài đợi mãi, ít nhiều gì anh cũng hiểu ra, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy bây gờ anh đi, em… có thể tự ăn được không?”

Tất nhiên cô vẫn không đáp lại anh.

“Xíu nữa anh về.” Thấp giọng nói thêm câu nữa, Thẩm Mộ để chén xuống bàn, đứng dậy rời đi.

Trước khi đóng cửa, anh nhìn cô một cái.

Chỉ có sườn mặt của cô.

*****

Cửa đóng lại.

Tức giận không chịu nổi, Tần Vãn cầm cái gối ôm ném thẳng về phía cửa.

“Đáng ghét!” Cô cắn răng nghiến lợi mắng.

Ai muốn anh ta mua đồ!

Anh ta không cần cái tay đấy nữa phải không hả?!

Thoáng nhìn qua những món ngon rên bàn trà, Tần Vãn đột nhiên càng nhìn càng tức.

Đói cái gì chứ, bị anh ta chọc tức đến no luôn rồi!

Cô sẽkhoong để ý đến anh ta.

Không bao giờ!

*****

Nghĩ đến Tần Vãn trật chân ở nhà một mình, hiệu suất làm việc của Thẩm Mộ rất cao, thoắt cái đã dựa theo trí nhớ mua hết những món đồ y như cô mua lúc nãy.

Đến khi anh về tới nhà, đẩy cửa ra thì phòng rất yên lặng.

Anh đến gần, đột nhiên phát hiện ra cô đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

~~~~~~hết (17)~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment