Ngoài cửa.
Vẻ mặt Tấn ca mơ màng đứng tại chỗ vài giây, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.
Anh nhớ tới việc mình muốn nói lúc nãy là gì rồi.
Việc của Hoan nhi và Phó nhị công tử!
Anh liếc một cái liền biết cô gái mà Phó nhị công tử hôn trộm chính là Hoan nhi nhà anh, cho dù cô ấy có đeo khẩu trang đi chăng nữa.
Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của Phó nhị công tử...
Tấn ca thở dài, trong lòng lo lắng.
*****
Bên trong cửa.
Ánh mắt Phó Tây Cố sáng rực mà nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, anh nhìn ra được lãnh đạm trong mắt cô.
Anh không để ý.
"Hoan Hoan," Khóe môi khẽ nhếch, anh không biết xấu hổ mà đưa bó hoa hồng vàng trong tay tới trước mặt cô, "Tặng cho em."
Lê Hoan không động đậy.
Phó Tây Cố cũng không thất vọng.
Thừa dịp cô không nói chuyện, anh vươn tay còn lại, ý bảo cô nhìn: "Còn đây là bữa tối anh chuẩn bị cho em, một ít cháo dinh dưỡng với canh thanh đạm. Hiện giờ em nên ăn những thứ này."
"Tôi không nhận đâu," Lê Hoan lạnh lùng cự tuyệt, "Mời anh ra ngoài."
Phó Tây Cố tiếp lời cực nhanh: "Anh không đi."
Lê Hoan chỉ cảm thấy cảm giác nặng nề đang từ đáy lòng dâng lên rồi từ từ lan đến toàn thân, làm tê liệt hết tứ chi của cô.
Nhưng hơi thở của anh lại lặng lẽ tràn ngập trong không khí.
Cô nghĩ tới ba tấm ảnh kia.
"Phó Tây Cố," Không khống chế được tâm trạng của mình, lần đầu tiên Lê Hoan bộc phát xúc động, "Là do tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa!"
Câu nói cuối cùng bất giác cao giọng.
Phó Tây Cố nhạy cảm nhận ra được.
"Nhưng anh lại muốn nhìn thấy em." Anh nhìn cô nói.
Như là đánh một cú vào bông, cảm giác bất lực bao phủ toàn thân cô.
Lê Hoan vừa tức vừa giận.
"Đừng có dính lấy tôi nữa!" Cô nhìn anh nói,"Chẳng lẽ anh không biết cái cảm giác bị dính chặt như keo này rất khó chịu sao?! Anh phải khiến cho mọi người đều khó xử thì mới hả dạ sao? Đùa giỡn với tôi rất vui sao?"
Càng nói giọng nói của cô càng run.
Bầu không khí lặng lẽ thay đổi.
Lê Hoan quay mặt đi.
"Đi ra ngoài!" Tay cô chỉ vào cửa ra vào.
Phó Tây Cố không hề động đậy.
Thu lại dáng vẻ tươi cười, bỏ đi ánh mắt không đứng đắn, anh nhìn cô nói: "Nhưng làm sao bây giờ, Hoan Hoan, anh muốn dính lấy em cả đời, em không đuổi anh đi được đâu."
Trái tim run lên bần bật.
Lê Hoan vô thức cuộn chặt bàn tay, giống như là cực lực nhẫn nhịn.
Phó Tây Cố liếc mắt liền nhìn thấy.
"Buổi chiều nay ở bệnh viện đúng là anh đã hôn trộm em," Anh chủ động thẳng thắn nhận tội, đồng thời lặng lẽ tới gần cô, "Anh không chỉ muốn hôn trán của em, còn muốn hôn ánh mắt của em, mũi em, mặt em... Nếu như em không mang khẩu trang, anh nghĩ rất có khả năng anh không kiềm chế được mình đâu."
Từng chữ chui vào tai Lê Hoan đồng thời cũng khắc vào lòng cô.
Cô tức giận, cô muốn bảo anh câm miệng. Nhưng vào lúc này cô phát hiện anh chỉ cách cô có một thước, thậm chí đồ trên tay anh không biết bị đặt trên mặt đất lúc nào.
Đột nhiên anh lại tới gần.
Lê Hoan vô thức lui về sau một bước, nhưng mà cô quên rằng phía sau là huyền quan, gót chân chạm vào tủ giày, cô không thể lui được nữa.
Mọi chuyện đáng lý ra không phải như vậy, cô nghĩ.
Cô mở miệng muốn mắng, thậm chí còn muốn cố gắng nói ra những lời khó nghe nhất để đuổi anh đi.
"Đã rất lâu rồi, rất nhiều lần anh đều muốn hôn em."
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì một câu bất thình lình vang lên.
Hô hấp phút chốc nghẹn lại.
Khát vọng muốn cầm tay cô, xoa mặt cô càng ngày càng lớn dần, kêu gào trong lồng ngực nhưng Phó Tây Cố vẫn cố gắng kiềm hãm lại.
"Vào lúc em mời rượu anh vào buổi tiệc khởi động máy, anh nhìn thấy bờ môi em bị rượu thấm nhuận. Khi đó anh nghĩ, nếu như anh hôn em thì có phải sẽ hôn được mùi rượu hay không, có phải sẽ rất ngọt hay không."
Bàn tay của Lê Hoan vô thức cuộn chặt hơn.
"Bữa tiệc kết thúc, anh đi theo sau em, em xuống xe muốn nói rõ ràng với anh, anh nhìn thấy khuôn mặt em ửng đỏ, nhìn thấy hơi nước trong mắt em. Lúc đó anh nghĩ, ánh mắt của em thật là đẹp, anh biết em say thật rồi. Em không biết đâu, khi ấy anh thật sự muốn ôm em vào lòng."
Tiếng nói trầm khàn mà gợi cảm, làm lòng người ngứa ngáy, giống như là muốn làm rung động nơi mẫn cảm nhất trong lòng người.
Lý trí nói với Lê Hoan, không thể tiếp tục nghe nữa.
"Phó Tây Cố..."
"Cái đêm từ nhà bà nội trở về, anh nhìn em ngủ. Khi đó anh nghĩ, không biết nắm tay em có cảm giác như thế nào, không biết nếu như len lén hôn em một cái thì có thể bị phát hiện hay không, nếu như bị phát hiện, có phải em sẽ đạp anh xuống xe hay không."
Cho dù quay mặt đi, Lê Hoan vẫn cảm giác được ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Mãnh liệt và nóng rực.
Cô vô cùng giận dữ, quay đầu trừng anh: "Đừng nói nữa!"
Nhưng mà người đàn ông không dừng lại, giọng nói của anh lại càng dịu dàng lưu luyến.
"Cái ngày mưa anh đưa em về, nhìn thấy em ngủ trên xe của anh. Thật ra trong lòng của anh rất vui vẻ, anh cảm thấy em đang dần mở lòng ra với anh, có thể thoải mái ngủ trên xe anh mà không hề cảnh giác. Hoan Hoan, có thể em không biết, dáng vẻ khi ngủ của em rất đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho lòng anh ngứa ngáy. Khi đó anh cũng muốn len lén hôn em."
"Phó Tây Cố!"
Giọng nói của cô run rẩy
Ánh mắt Phó Tây Cố hơi tối lại.
"Lê Hoan," Anh gọi tên của cô, giọng nói thấp hơn lúc nãy, "Anh không chỉ muốn hôn em mà còn muốn làm mọi việc thân mật với em, đây là khát vọng của người đàn ông đối với người con gái anh ta thích, em cũng có thể cho rằng đó là tật xấu của đàn ông."
Từng chữ, từng chữ trôi trong không khí làm xao động lòng người.
Hô hấp Lê Hoan trở nên dồn dập.
Nhưng mà người đàn ông vẫn không ngừng gây ra áp lực.
"Lê Hoan, em thật sự không cảm nhận được anh thích em sao, hay là em không muốn cảm nhận, không muốn tin tưởng?"
Hơi thở mát lạnh gần trong gang tấc của anh bỗng nhiên xâm nhập vào tất cả giác quan của cô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Phó Tây Cố như vậy cả.
Lần đầu tiên Lê Hoan muốn trốn tránh, nhưng cô biết cô không thể trốn được, cô không thể nhu nhược như vậy được.
Vì vậy, cô âm thầm hít thở sâu, cố gắng đè ép sự rung động đang rục rịch xuống, cố giả vờ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Tôi..."
"Lê Hoan, em đang sợ điều gì vậy?"
Lời nói lại bị cắt ngang.
Cùng lúc đó, bàn tay của người đàn ông đã giữ chặt lấy mặt cô, ngăn không cho cô giãy giụa.
Rồi sau đó, cô nghe được anh nói--
"Từ lúc bắt đầu em đã cho rằng anh có người trong lòng. Em cho rằng anh thích bạn gái của bạn. Em càng cho rằng anh nói đây là lần đầu tiên anh theo đuổi con gái là lừa gạt. Lê Hoan, em không nên nhận định như vậy, anh thừa nhận, đã từng có một cô gái khiến anh rung động, nếu như lúc đó anh không bị bắt ra nước ngoài, anh biết cô ấy là ai, chắc chắn mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ."
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Lê Hoan đập hẫng một nhịp.
Một giây sau, tiếng nói nam tính mê người lại vang lên, từng chữ uy quyền giống như chủ nhân của nó chui vào trong tai cô--
"Bốn năm trước..."
~~~~~~hết chương 40~~~~~~
Bốn năm trước là lời nguyền của cái truyện này rồi