Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 75

Mà cô ăn mặc…

Trong sáng và dễ thương, có chút giống một cô bé học sinh.

Đây là cảm giác đầu tiên của Phó Tây Cố.

Sau khi hoảng hốt, anh lập tức hoàn hồn rồi đẩy cửa xuống xe.

“Em không nghỉ ngơi sao?” Kéo tay cô, anh có chút không đồng ý.

Ngón tay nghịch ngợm nắm chặt lấy tay anh để mười ngón tay đan chặt vào nhau, Lê Hoan cười nhẹ: “Ngủ rồi mà, em dự tính thời gian anh đến nơi rồi xuống đây, hình như… anh không vui lắm hả?”

Cô dừng một chút, làm bộ rút tay ra muốn quay người: “Vậy em đi về…”

Tay vẫn bị nắm lấy, một giây sau, cô bị anh ôm chặt vào ngực, lực ôm rất lớn, giống như muốn khảm cô vào trong xương cốt vậy.

Lê Hoan kiềm lòng không được mà cong môi.

“Anh làm vậy là có ý gì thế…?” Cô biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt và giọng nói đều tỏ vẻ vô tội.

Phó Tây Cố bật cười, ôm cô chặt hơn chút nữa, hai người kề nhau thật chặt: “Anh vui.”

Trong khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ cô, vừa tê vừa ngứa.

Nụ cười không khỏi nở trên khóe môi, Lê Hoan giơ một tay ôm lại anh, ra vẻ thờ ơ đáp lại: “A…”

Phó Tây Cố càng cười tươi hơn, anh buông cô ra, nhéo nhéo mặt cô như đang trừng phạt: “Sao nào, nhìn thấy anh không vui sao? Không thích sao?”

“A…” Lê Hoan nhíu mày, làm bộ suy tư một hồi lâu mới miễn cưỡng nói, “Coi như cũng có một chút.”

Phó Tây Cố: “…”

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều không nhịn cười được.

Phó Tây Cố dùng bụng ngón tay vuốt ve tay cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Muốn đi đâu đây?”

“Siêu thị.”

“Siêu thị?”

Lê Hoan gật đầu: “Tự cho mình một kì nghỉ, có lẽ là nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn. Bây giờ trong tủ lạnh nhà em không còn gì ăn cả, anh đi mua với em được không?”

Làm sao mà Phó Tây Cố có thể nói không?

“Được.” Anh trả lời được không chút do dự, “Lên xe thôi em.”

Lê Hoan lắc đầu cười: “Đi bằng cái khác đi.”

Phó Tây Cố nhất thời khó hiểu.

Ngón tay mảnh khảnh màu xanh nhạt chỉ về phía một chiếc xe đạp cách đó không xa, sau đó thu tay, cố ý vuốt ve khuôn mặt của anh, lúc nhận ra hơi thở cứng lại của anh một cách rõ ràng thì Lê Hoan mới chậm rãi nói: “Nghe nói bạn trai của em vẫn luôn canh cánh trong lòng bộ phim thanh xuân vườn trường của em và Hạ Cảnh diễn, ghen với cảnh cậu ấy cưỡi xe chở em…”

Dứt lời, cô mỉm cười, nhìn anh với vẻ ngạo kiều.

Chỉ liếc cô một cái mà trái tim Phó Tây Cố đã run lên.

Hèn gì hôm nay cô lại ăn mặc như một cô bé học sinh.

Nắm tay cô hôn lên một cái, anh cười trầm thấp: “Cảm ơn bạn gái của anh đã cho anh một cơ hội đền bù tiếc nuối.”

Lê Hoan nghiêm túc: “Không có gì.”

Hai người đối mặt nhau, cảm nhận được vui vẻ càng lúc càng nhiều của đối phương.

“Đi thôi.” Phó Tây Cố dắt tay cô đi đến chiếc xe đạp kia.

Chân dài duỗi ra, một chân dẫm lên bàn đạp, chân còn lại thì nhàn nhã chống trên mặt đất, anh nhìn Lê Hoan nói: “Lên đi em.”

Khóe môi khẽ nhếch, nghĩ đến gì đó, Lê Hoan lấy hai cái khẩu trang tình nhân ra đeo cho hai người trước rồi mới ngồi lên yên xe, sau đó vươn tay ôm eo Phó Tây Cố.

“Xong rồi.” Cô ngẩng mặt lên cười với anh.

“Được,” Phó Tây Cố vô thức dịu dàng trìu mến, “Ôm chặt nhé.”

“Được ạ.”

Dứt lời, xe đạp lung lay một chút rồi sau đó lấy lại thăng bằng.

Hai tay Lê Hoan ôm eo của anh, cách lớp quần áo nhưng dường như cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh. Cô không kiềm được cười ngây ngô, rồi sau đó trái tim bắt đầu đập nhanh hơn rất nhiều.

Loại cảm giác này, cực kỳ giống tình yêu thời học sinh.

Cô ngồi ở trên xe của người mình thích, người cô thích dẫn cô đi đến bất cứ nơi nào mà cô muốn.

Ánh mặt trời vừa phải, gió hơi ấm nhưng không khô.

Thật tốt.

Thật ra đây không chỉ là cơ hội để anh đền bù khuyết điểm mà cũng là cơ hội đền bù tiếc nuối cho cô nữa.

Nghĩ như thế, kiềm lòng không được, Lê Hoan dán má mình lên lưng anh, ôm lấy anh, trong chớp mắt, cô cảm nhận được tay của người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô rồi bao bọc lấy.

Dù không nhìn thấy nhưng Lê Hoan vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của anh, có lẽ là cũng giống như cô, khóe môi luôn không kiềm được mà cong mãi.

Cũng trong giờ phút này, Lê Hoan bỗng nhiên nghĩ tới hai câu nói——

Vô thanh thắng hữu thanh.

Tâm linh tương thông.

*****

Hơn hai mươi phút sau, Phó Tây Cố cưỡi xe chở Lê Hoan đến một siêu thị lớn.

Lê Hoan xuống xe.

Phó Tây Cố dừng xe, vừa quay đầu đã thấy cô ngoan ngoãn đứng đó, thật sự cực kỳ giống một cô bé học sinh.

Anh không khỏi bật cười.

“Cười cái gì thế?” Nhất thời Lê Hoan không kịp phản ứng.

Phó Tây Cố nắm lấy tay cô rồi rũ mắt nhìn cô: “Em không thấy là hai đứa mình giống học sinh cá biệt dụ dỗ học sinh ngoan lần đầu yêu đương với nhau sao?”

Lê Hoan nghe xong thì lập tức cười ra tiếng.

“Không giống,” Cô lắc đầu, mặc dù ánh mắt nghiêm túc nhưng thật ra là đang nói đùa, “Anh biết là bạn gái của anh chỉ mang vẻ ngoài dịu dàng thôi mà, anh nói như thế vì thật ra trong lòng anh thích con gái dịu dàng phải không?”

Phó Tây Cố: “…”

Toi mạng rồi.

“Không phải,” Anh bật cười nắm tay cô, “Anh chỉ thích Lê Hoan thôi.”

Trái tim lại bắt đầu đập bum ba là bum, mà ánh mắt người đàn ông nhìn cô lại càng sâu.

Lê Hoan nuốt một ngụm nước bọt, không lên tiếng nhưng khóe môi đã cong lên từ sớm rồi.

Chưa đầy một lát, rốt cuộc cô cũng không chịu được, vô thức liếc anh một cái hờn dỗi rồi nhỏ giọng nói: “Ngốc.”

Phó Tây Cố biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì?”

“Không có gì,” Lê Hoan lắc đầu phủ nhận, nghiêm túc nói, “Chúng ta vào thôi.”

Phó Tây Cố bật cười: “Được.”

Tất nhiên là anh nghe được, nhưng anh không so đo với cô, chờ về nhà…

Hai người tiến vào siêu thị.

Phó Tây Cố một tay đẩy xe, một tay nắm tay Lê Hoan.

“Em muốn ăn cái gì?” Anh nghiêng đầu hỏi.

Lê Hoan nhớ lại một loạt danh sách các món mình muốn ăn rồi lại lấy điện thoại ra mở phần ghi chú những món đồ cần mua cho anh xem. Cô nói xong thì im lặng.

“Em sao vậy?” Phó Tây Cố hỏi.

Lê Hoan ngẩng đầu nhìn anh: “Em sẽ không nấu cơm đâu.”

“Anh nấu.”

“Có lẽ sau này cũng sẽ không nấu đâu.” Hiếm khi Lê Hoan lại xấu hổ như vậy.

Cô học việc rất nhanh, hầu hết đều có thiên phú với mọi việc nhưng đối với việc xuống bếp cô lại không làm được, không hiểu sao còn có chút bài xích.

Rốt cuộc Phó Tây Cố cũng hiểu ý cô.

“Anh sẽ nấu hết,” Anh bật cười, giọng nói khàn khàn mê người, “Cho dù em biết nấu thì sau này anh cũng sẽ không cho em xuống bếp, để anh nấu cho, em chỉ cần phụ trách việc ăn là được.”

Trong lòng khẽ rung động, Lê Hoan vươn tay ôm lấy anh. Liếc mắt quanh bốn phía, phát hiện không ai chú ý bên này, cô nhón chân lên, cách màn khẩu trang hôn nhanh lên má anh một cái.

Phó Tây Cố nhướng mày, chuyển lời: “Cục cưng à, chúng ta là người yêu danh chính ngôn thuận, sao mà tư thế của em có vẻ giống… yêu đương vụng trộm vậy? Anh xấu hổ lắm đấy nhé? Hửm?”

Thấy thế, Lê Hoan nhíu mày theo, lập tức thở dài rồi diễn kịch một cách u oán: “Không có cách nào mà, sợ bạn gái của anh phát hiện ra, dù sao hai đứa mình cũng lén lút sau lưng cô ấy…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cô nhạy cảm phát giác ra đang có ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Lê Hoan ngẩng đầu thì thấy một cô bé học sinh không biết đi đến bên cạnh bọn họ lựa đồ lúc nào đang lộ vẻ mặt ghét bỏ, sau đó khẽ hừ một tiếng chán ghét rồi đi ra.

Lê Hoan… xấu hổ.

Diễn xong rồi.

“Cục cưng à, vậy em nói thử xem bạn gái của anh có phát hiện ra không?” Tất nhiên Phó Tây Cố cũng nhìn thấy cô bé kia, anh cố ý ghé sát vào, cười nhẹ, “Còn muốn chơi cosplay gì đó sao? Hửm?”

Lê Hoan đẩy ra đầu anh ra, thuận thế rút tay mình về.

Phó Tây Cố sao cho cô có cơ hội ấy được, một giây sau lập tức nắm tay cô lại.

Tuy Lê Hoan giả bộ tức giận nhưng thật ra khóe môi đã cong lên từ sớm rồi, vui vẻ càng lúc càng sâu hơn.

Đột nhiên cô nghĩ, sau khi ở bên Phó Tây Cố, số lần cô cười càng ngày càng nhiều, là vui vẻ phát ra từ trong nội tâm, không phải là ép buộc bản thân vui vẻ mà là sống với chính mình một cách vui vẻ trước mặt anh.

Mà anh thì vẫn luôn chiều chuộng cô, chiều chuộng cô như một đứa trẻ vậy.

Nghĩ như thế, cô không rút tay mình về nữa mà để cho anh nắm tùy thích.

“Có muốn ngồi thử trong xe đẩy một chút không, anh đẩy em.”

Bỗng lời nói của anh vang lên.

Lê Hoan vô thức nhìn về phía anh.

Phó Tây Cố hất cằm, ý bảo cô nhìn phía trước.

Lê Hoan nhìn theo ánh mắt anh thì thấy có một đôi tình nhân cách đó không xa. Cô bé học sinh đang ngồi trong xe đẩy, bạn trai cô bé thì đang đẩy xe chạy thật nhanh, cô bé ấy còn dang rộng hai tay ra, cười vô cùng ngọt ngào.

Mà bên cạnh cô đây, người đàn ông vẫn đang nhìn cô chăm chú.

Không hiểu sao Lê Hoan lại có chút xấu hổ, nhưng tim đập rất nhanh.

Nói thật, cô cũng muốn thử một lần.

Nhưng…

“A…”

Trong lúc thất thần, đột nhiên cô bị anh ôm ngang lên, đặt cô vào bên trong xe đẩy.

“Hãy để anh cũng cảm nhận được niềm vui khi đẩy bạn gái trong siêu thị, cục cưng à, em có thể thỏa mãn mong ước nhỏ nhoi này của anh không?” Ghé sát vào tai cô, Phó Tây Cố cười nhẹ thấp giọng dụ dỗ.

Cảm giác tê dại run rẩy lan nhanh từ nơi nhạy cảm ra khắp cơ thể, trong tình huống này, làm sao mà Lê Hoan… có thể cự tuyệt đây?

Vì vậy, cô đỏ mặt ngồi vào trong xe đẩy.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi ạ.”

Dứt lời, xe đẩy dần dần tăng tốc, sau đó thì chạy rất nhanh. Niềm vui nho nhỏ này mặc dù hơi ngây thơ một chút, nhưng lại có cảm giác như đang bay lên thật sự, quan trọng nhất là chơi cũng với người mình thích…

Lê Hoan không nhịn được cười.

Chưa đầy một lát…

“Mẹ, mẹ… chị gái này xấu hổ quá đi, chị ấy lớn vậy rồi mà còn bảo anh trai này đẩy chỉ…”

Một giọng nói trong trẻo non nớt vang lên.

Lê Hoan ngẩng đầu lên thì thấy một bé con dễ thương mang vẻ mặt khó hiểu đang tròn mắt nhìn cô.

Lê Hoan: “…”

*****

Đùa giỡn xong rồi, Lê Hoan bắt đầu nghiêm túc tìm đồ hôm nay phải mua. Nhưng trên thực tế thì đều là Phó Tây Cố tìm được trước cô rồi nhanh lẹ bỏ vào xe, hình như cô chả cần làm gì cả, chỉ cần nói với anh cần mua gì tiếp theo là được rồi.

Hai người dạo dạo mua mua rất nhàn nhã.

Tấn ca gọi điện tới vào giữa lúc đó, Lê Hoan tìm một nơi yên tĩnh nghe điện thoại. Hàn huyên khoảng năm phút rồi cúp máy, Lê Hoan ngẩng đầu tìm Phó Tây Cố, vừa liếc mắt đã thấy anh đang đứng ở chỗ kia coi bộ đang nhòm ngó thứ gì.

Bên cạnh anh còn có một đôi tình nhân đang thảo luận gì đó.

Cô hiếu kỳ nên bước nhanh đến.

Rồi sau đó…

Cô nghe được cuộc nói chuyện của đôi tình nhân——

“Em thích vị gì? Dưa hấu hả? Hay là ô mai?”

“Cái nào cũng được.”

Lê Hoan liếc sơ qua.

Một giây sau, cô ngơ ngác, ngay sau đó vành tai lập tức đỏ ửng cả lên.

Cái mà đôi tình nhân kia thảo luận với cái mà Phó Tây Cố đang nhìn hình như giống nhau——

~~~~~~hết ngoại truyện 4~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment