Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 18

Hổ Phách vui vẻ nói ừ nhưng vẫn chưa kịp cảm ơn thì Đường Bối Bối ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ im lặng đột nhiên đứng lên nói: "Em đi vệ sinh một chút."


Lúc này Hổ Phách mới phát hiện sắc mặt Đường Bối Bối có vẻ không vui.


Không sai, đúng là Đường Bối Bối hiện giờ rất buồn bực, bởi vì Cố Tuần chính là người cô bé thầm yêu từ nhỏ.


Năm ấy, lần đầu tiên Hổ Phách đến nhà họ Cố, Đường Bối Bối và Cố Hiểu Quân đang cá cược với nhau là giữa Phó Chiếu và Cố Tuần thì ai đẹp hơn ai. Vì cô nàng sợ Cố Hiểu Quân nhìn ra tâm ý của mình nên cố ý nói là Phó Chiếu đẹp hơn, thật ra lúc đó cô bé đã rất thích Cố Tuần rồi. Phần tâm tư này cô bé vẫn luôn che giấu. Bởi vì cô bé nhỏ hơn Cố Tuần đến bảy, tám tuổi. Nhiều lúc cô tuyệt vọng suy nghĩ, khi cô chưa kịp lớn có thể Cố Tuần sẽ bị người con gái khác cướp đi. Không ngờ, qua năm này đến năm nọ, cô vẫn không nghe được tin tức Cố Tuần có bạn gái.


Cố Hiểu Quân nói anh trai mình sống rất đơn giản, trừ đi làm rồi về nhà ra thì không đi đến quán bar hay quán karaoke bao giờ. Là một người đàn ông chịu khó, bình thường anh có hai sở thích: vẽ tranh và chăm sóc cây, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng nề nếp chẳng khác nào cán bộ lão thành.


Từ đó, vào sinh nhật hàng năm của mình, Đường Bối Bối đều ước một điều duy nhất, đó là mong muốn Cố Tuần không tìm được bạn gái. Ông trời dường như nghe thấy ước nguyện của cô nàng, cho nên Cố Tuần đến năm hai mươi sáu tuổi vẫn độc thân, không có bạn gái cũng không có tai tiếng gì về chuyện tình cảm.


Đường Bối Bối vừa cầu nguyện cho Cố Tuần không tìm được bạn gái, vừa nóng lòng trông ngóng mình lớn lên thật nhanh. Vất vả lắm mới tròn mười tám tuổi, đang cảm thấy thắng lợi ngay tầm mắt thì ai biết được đột nhiên từ trên trời rơi xuống một Hổ Phách ngang nhiên theo đuổi Cố Tuần.


Tim cô như bị dao cắt, suốt cả ngày cứ đến trước mặt Cố Hiểu Quân hỏi về tiến độ yêu đương của Cố Tuần. Sau đó, cô nàng thực sự không chịu nổi nữa, rời khỏi nhà đến nhà của bà cô ở một tháng. Sau khi trở về liền nghe được một tin cực kì vui, đó là Cố Tuần và Hổ Phách chia tay! Có điều, chuyện làm cô mở rộng tầm mắt lại là Hổ Phách đá Cố Tuần.


Chuyện vô cùng nhục nhã này, Cố Hiểu Quân vốn là em gái ruột của Cố Tuần nhưng lại giúp Hổ Phách bày mưu tính kế để Cố Tuần tha thứ cho cô.


Đường Bối Bối thật sự bực mình đến mức không thể nhìn thêm nữa nên mới vào nhà vệ sinh để thoáng khí. Cố Hiểu Quân nhìn theo bóng lưng Đường Bối Bối, thè lưỡi, cười hì hì, nói: "Chị ơi, chị không phát hiện là Bối Bối đang tức giận ư?"


Hổ Phách không hiểu, hỏi lại: "Em ấy làm sao?"


"Cậu ấy cũng thích anh của em."


Hổ Phách chợt nhớ tới buổi đấu giá hôm đó, Cố Tuần đứng trước cửa hàng tổng hợp chờ Đường Bối Bối mua sắm đi ra, sau đó lái xe cùng nhau rời đi, cô lập tức bừng tỉnh hiểu ra.


"Lúc còn nhỏ Bối Bối rất thích anh em. Cậu ấy không nói nhưng em nhận ra được."


"Vậy ý của anh em thế nào?"


"Aiz, bình thường anh em đã là một người ít nói, trong chuyện tình cảm lại càng kín miệng."


Hổ Phách thầm nói đúng là như thế, anh không bao giờ để lộ tình cảm của mình ra ngoài. Năm ngoái cô theo đuổi anh cũng là cắm đầu cắm cổ theo đuổi, rốt cuộc anh có thích cô hay không, cô cũng không rõ.


"Nhưng mà chị nghe nói là anh của em đang thân thiết với Đổng Kỳ."


"Vâng, anh em là tay sát gái lão luyện đấy!" Cố Hiểu Quân cười hì hì nói: "Chị đừng nghĩ là anh em hơn hai mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái là không có ai theo đuổi nhé? Làm sao có thể chứ! Gồi cấp hai có rất nhiều người thích anh ấy, chỉ là tiêu chuẩn của anh ấy quá cao nên hơi kén chọn chút thôi!"


Cố Hiểu Quân lại nói tiếp: "Năm nay người theo đuổi anh ấy cực kì nhiều, chị chỉ mới biết Đổng Kỳ và Đường Bối Bối thôi, thật ra còn có thêm mấy người nữa, đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hết."


Hổ Phách đột nhiên có một cảm giác cực kì nguy hiểm.


"Thế em có cảm thấy anh ấy sẽ thích Đổng Kỳ không? À, còn Đường Bối Bối nữa?" Cô không biết những người khác nên chỉ hỏi về hai người này.


"Chị Đổng Kỳ và anh ấy tương đối thân với nhau, bởi vì cùng ngành, hơn nữa hai người đều thích vẽ tranh, có chung sở thích, chung đề tài nói chuyện cho nên mỗi lần gặp nhau đều rất hợp. Chỉ có điều..." Cố Hiểu Quân ngước mặt lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm nay chị cũng đã 26 tuổi, tuy rất xinh đẹp nhưng lại không có tuổi trẻ như Bối Bối. Người ta nói đàn ông đều thích con gái trẻ tuổi xinh đẹp."


Tim Hổ Phách như bị đâm một đao, cô mới hai mươi lăm thôi mà!


"Bối Bối vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, dáng người nóng bỏng, tính cách mạnh mẽ, cũng tương đối chủ động. Em nghe nói đàn ông rất thích sự nhiệt tình chủ động."


Hổ Phách gật đầu, nói mình cũng không muốn chỉ tiếp nhận.


"Vậy nên em cũng không rõ là anh em có thích người nào không. À, hay là em hỏi anh em giúp chị nhé?"


Hổ Phách vội vàng nói không cần: "Được rồi, vừa nãy em nói sẽ mách cho chị cách gì đấy?"


Cố Hiểu Quân cười: "Suýt nữa em quên mất việc này." Nói xong cô nàng lấy điện thoại di động ra, lướt lướt vài cái, mở một trang mạng đưa cho Hổ Phách xem.


"Chị xem cái này một chút đi."


Hổ Phách nhận lấy, nhìn vào màn hình. Hóa ra là tin nóng trên mạng trong hôm nay. Một cậu học sinh tặng đồ ăn sáng cho một cô bạn nữ, hai người ở bên nhau. Ban đầu chàng trai định muốn tặng đồ ăn sáng cho cô nàng, kết quả cô nàng không thích liền đem đưa cho bạn cùng phòng. Cô bạn cùng phòng này ăn đồ ăn sáng của chàng trai đưa, cuối cùng đi nói thật với chàng trai; chàng trai nói tớ đã sớm biết là cậu rồi, cái đó chính là muốn tặng cho cậu ăn... Ai xem mà không thích ngọt ngào, người nhìn cũng thấy sướng lây...


Hổ Phách cười nói: "Chị đã đọc rồi! Rất dễ thương."


Cố Hiểu Quân cười: "Em thấy chị có thể bắt chước như vậy."


"Như thế thì không được."


Cô không phải muốn theo đuổi anh, cô chỉ tìm kiếm sự tha thứ, dùng bức tranh quạt giải quyết chuyện tình cảm mà thôi. Cái này làm sao nắm chắc thành công? Sẽ vô cùng khó khăn. Nếu làm quá chắc chắn anh sẽ hiểu lầm. Và sẽ nghĩ rằng người con gái này da mặt thật dày? Theo đuổi rồi bỏ, bỏ rồi lại theo đuổi, chơi vui lắm à?


Hổ Phách chỉ mới nhớ lại vẻ mặt của Cố Tuần một chút đã cảm thấy da mặt nóng lên. Nói tiếp, nhà họ Cố cách hồ Trân Châu rất xa, trong nhà anh đã có cô giúp việc làm đồ ăn sáng, nào cần tới cô.


Dường như Cố Hiểu Quân biết được trong lòng cô nghĩ gì, ngay sau đó liền nói: "Chị có biết anh em đã mua một căn hộ ở Phương Thành không?"


Hổ Phách giật mình: "Chị không biết."


Cô kinh ngạc không phải vì anh mua căn hộ mà là căn hộ đó ở ngay bên hồ Trân Châu, mỗi tối đi chạy bộ cô đều chạy ngang qua cổng chính của Phương Thành.


"Gần đây công ty của anh em và chị Đổng Kỳ đang hợp tác mở rộng một hạng mục, rất bận rộn, cho nên dạo này anh ấy vẫn ở tại Phương Thành, cuối tuần mới về nhà."


Hổ Phách lại giật mình lần nữa, đây thực sự là một tin tức rất giá trị. Cô thật sự không ngờ rằng chỗ ở của anh lại ở gần nhà nghỉ của cô như vậy.


"Anh trai em lúc ở nhà thì có cô giúp việc chuẩn bị bữa sáng nhưng khi đến Phương Thành lại không có ai, cho nên thường không ăn sáng mà đi làm luôn. Hay là chị làm bữa sáng cho anh ấy, làm liên tục hai ngày thì chắc chắn anh ấy sẽ nguôi giận."


"Như thế có được không?"


"Chắc chắn sẽ được. Anh em là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, chị tự tay làm bữa sáng cho anh ấy và thành tâm thành ý đi xin lỗi anh ấy, nhất định anh ấy sẽ tiếp nhận. Xin lỗi không phải chỉ nói ngoài miệng là xong, phải có hành động thực tế nữa đúng không?"


Hổ Phách mỉm cười: "Em nói rất đúng."


"Hơn nữa, anh em là đàn ông, đối với một người đẹp như chị, sao có thể tàn nhẫn quyết tâm từ chối được, nhất định không thay đổi mà không đáp ứng chuyện của chị được." Nói xong, Cố Hiểu Quân lại lấy điện thoại di động ra, lách cách đánh một hàng chữ: "Em nhắn tin gửi địa chỉ của anh ấy cho chị rồi đó."


"Cảm ơn Hiểu Quân, em thật sự quá tốt." Hổ Phách xấu hổ mỉm cười: "Chị và anh em chia tay, em không giận chị à?"


"Không ạ." Cố Hiểu Quân nghiêm túc nói: "Anh em mãi không tìm bạn gái khiến cho gia đình rất lo lắng. Cho đến năm ngoái quen với chị, tuy chỉ có ba ngày nhưng dù sao cũng chứng minh là giới tính của anh ấy bình thường. Cho nên em không hề giận chị, bố mẹ em cũng vậy, vô cùng cảm ơn chị."


Hổ Phách nghe xong lời cảm ơn này, xấu hổ đến mức muốn tìm khe hở nào đó chui xuống.


Đúng lúc này Đường Bối Bối đi ra lập tức làm tan biến đi sự xấu hổ của cô.


Cô nàng mặc một cái quần short, để lộ ra cặp chân thon dài, Hổ Phách thực sự không khỏi ngưỡng mộ. Cô sợ nhất là muỗi nên mùa hè nào dám mặc quần ngắn, luôn mặc quần dài nên cặp đùi vừa trắng vừa dài vừa đẹp không được phô ra, chỉ có thể tự ngắm.


Cố Hiểu Quân muốn cùng Hổ Phách chờ lấy dây chuyền của cô. Hổ Phách vội vàng nói không cần đâu.


Cố Hiểu Quân cười hì hì, nói: "Đừng ngại, em với Bối Bối đang được nghỉ hè nên cũng rảnh mà. Để một mình chị ở đây chờ sẽ rất chán."


Nhà họ Cố và nhà họ Đường đều là gia đình giàu có, căn bản không cần con cái nghỉ hè phải đi ra ngoài làm thêm, học đại học nghỉ hè chính là ba chữ: chơi, chơi và chơi.


Trong lòng Đường Bối Bối rất không vui, song cũng không phản đối gì, đành phải rầu rĩ đi cùng. Sau khi Hổ Phách nói chuyện với Đường Bối Bối xong, nhìn lại Đường Bối Bối cũng thấy không được tự nhiên.


Cô không kìm lòng được suy nghĩ nếu như mình là Cố Tuần rốt cuộc sẽ thích người đẹp tri kỉ Đổng Kỳ hay là thiếu nữ nóng bỏng Đường Bối Bối đây?


Xong rồi, đều thích cả hai người, trái ôm phải ấp, đều muốn cả hai.


Hổ Phách day day trán, chắc Cố Tuần sẽ không nghĩ như vậy đâu...


Vẫn còn có những cô gái xinh đẹp chưa biết tên khác, béo gầy mỗi người một vẻ, trước mắt nguy hiểm tứ phía, thật sầu não.


Khi khóa cài bằng bạc của dây chuyền được làm xong thì trời cũng đã tối.


Hổ Phách đứng trước tủ bày hàng, người thợ bạc già đưa dây chuyền cho cô, vô tình nói một câu: "Tôi thấy mặt dây chuyền này không giống hổ phách."


Hổ Phách hơi bất ngờ, bởi vì lúc nhỏ bố cô chỉ nói cho cô biết đây là mặt dây chuyền hổ phách, vừa vặn giống với tên của cô.


Hổ Phách tò mò hỏi: "Vậy bác cảm thấy đây là cái gì? Mặt ngọc ạ?"


Người thợ già lắc đầu: "Cũng không phải ngọc."


Hổ Phách mỉm cười: "Mặt dây chuyền này là bố cháu để lại cho cháu. Ông ấy nói nó là hổ phách, dù sao cũng là một kỉ niệm, rốt cuộc nó là gì cũng được, cho dù là một hòn đá nhỏ cũng là một kỉ niệm."


Hổ Phách đeo dây chuyền lên cổ, Cố Hiểu Quân đứng ở một bên, khen tự đáy lòng: "Thật xinh đẹp."


"Ừm, mặt dây chuyền hổ phách này thật sự rất đẹp, chị luôn rất thích nó."


"Em không nói mặt dây chuyền hổ phách của chị, mà là nói chị cơ." Cố Hiểu Quân cười hì hì nhìn cô: "Chả trách sao anh của em lại bị chị mê hoặc."


Đường Bối Bối nghe câu này, vẻ mặt lộ rõ không vui đến cả người lạ cũng nhìn ra được.


Hổ Phách thở dài trong lòng: Em Đường ơi, em thực sự đã lầm tình địch rồi! Ghen tuông sai chỗ rồi! Người cướp Cố Tuần của em là Đổng Kỳ và những em gái không biết tên khác, kẻ hèn này đã bị lật đổ rồi...


Ngẫm lại cô thấy mình đúng là bi thương.


Đi ra khỏi phố Liên Hoa đã là giờ tan tầm, xe cộ trên đường bắt đầu chen chúc nhau.


Cố Hiểu Quân nói: "Chị ơi, bây giờ rất tắc đường, hay là chị em mình đi đâu đó ăn cơm xong rồi về nhé! Chương trình của chị Nhẫm Nhiễm có giới thiệu một quán ăn, ở gần đây thôi ạ, trông cũng rất được, chúng ta đến đó thử xem."


Hổ Phách nghĩ dây chuyền của cô là nhờ Cố Tuần tìm được, Cố Hiểu Quân lại cùng cô đợi hơn một tiếng nên sảng khoái nói: "Ừm, để chị mời các em."


Cố Hiểu Quân cũng không khách sáo, kéo lấy cánh tay Hổ Phách, cười ngọt ngào: "Cảm ơn chị Hổ Phách."


Mặc dù Đường Bối Bối không vui nhưng cô nàng cũng không thể làm gì khác hơn là đi the cùng, từ đầu tới cuối đều không nói gì, giống như là người làm nền xinh đẹp vậy.


Quán ăn mà Hứa Nhẫm Nhiễm giới thiệu quả thực rất gần, chỉ ở ngay đối diện đường cái, đi mấy trăm mét đã đến.


Hổ Phách nhìn tên "Thục" của quán thì biết ngay đây là quán ăn Tứ Xuyên. Cô rất dị ứng với bột tiêu cay nên dẫu có thích món ăn Tứ Xuyên đến đâu nhưng cũng không thể ăn, có điều vì Cố Hiểu Quân thích cho nên cô cũng không tiện nói ra.


Vì họ đến tương đối sớm nên người đến ăn cơm trong quán vẫn còn ít. Ba người chọn một vị trị tốt nhất trong quán, Hổ Phách để cho Cố Hiểu Quân gọi món, còn mình đi rửa tay.


Đến khi cô trở lại, Cố Hiểu Quân cười hì hì nói: "Chị Hổ Phách, chị không ngại em mời thêm một người nữa chứ."


"Ừm, không ngại."


"Lát nữa anh em sẽ đến đây."


Hổ Phách còn tưởng là bạn của Cố Hiểu Quân, không ngờ 'một người nữa' này lại là Cố Tuần, tim cô chợt đập dồn dập.


Trong lúc chờ Cố Tuần đến, ti vi trong quán đang phát chương trình ẩm thực "Trên đầu lưỡi thành phố S". Cái tên này vừa nghe cũng biết là ẩm thực vùng nông thôn Trung Quốc, tuy là tiết mục ẩm thực truyền thống nhưng do thu thập nhiều thức ăn ngon của toàn thành phố, cộng với quảng cáo rộng rãi nhiều nhà hàng ăn uống lại còn có một nữ MC xinh đẹp chủ trì nên tỷ suất người xem cũng tương đối tốt.


Cố Hiểu Quân là một con mèo ham ăn, người chủ trì lại còn là Hứa Nhẫm Nhiễm mà cô biết cho nên khi thấy chương trình này, cô bé đều xem sau đó theo sự giới thiệu của Hứa Nhẫm Nhiễm mà đi ăn thử.


"Mỗi khi em nhìn thấy chị ấy ăn cái gì thì em liền cực kỳ muốn ăn cái đó." Cố Hiểu Quân nuốt nước bọt rồi nhét vào trong miệng một hạt đậu phộng.


Đường Bối Bối cũng thật lòng hâm mộ, nói: "MC năm ngoái của chương trình này đã từ cô gái xinh đẹp biến thành một bà cô Liên Xô, thế nhưng chị ấy làm nửa năm cũng không hề béo lên một chút nào. Đúng là khiến người ta ao ước!"


Hổ Phách nói: "Đó là bởi vì mỗi buổi tối cô ấy chỉ ăn một phần salad nhỏ, sau đó tập thể dục nửa tiếng rồi mới ăn khuya."


"Trên đầu lưỡi thành phố S" vừa kết thúc thì Cố Tuần đến.


Dáng người anh cao lớn, vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, tuy chỉ mặc bộ trang phục đơn giản nhưng lại toát ra phong thái chẳng khác nào ngôi sao điện ảnh.


Suốt buổi chiều Đường Bối Bối luôn trầm mặc ít nói, có vẻ không vui thì giờ đây khi nhìn thấy anh, cả khuôn mặt cô đều bừng sáng lên.


Lúc này Hổ Phách liền xác nhận không thể nghi ngờ, Đường Bối Bối vui ra mặt khi gặp Cố Tuần, chả trách sao năm ngoái khi cô theo đuổi anh mọi người đều nhìn ra, phỏng chừng vẻ mặt của cô lúc đó còn rõ ràng hơn Đường Bối Bối bây giờ gấp trăm lần.


Thế nhưng chuyện khiến cô không hiểu là Cố Hiểu Quân và Đường Bối Bối là bạn thân từ nhỏ đến lớn, Cố Hiểu Quân đã nhận ra Đường Bối Bối thích anh mình, vậy tại sao không tác hợp cho Cố Tuần và Đường Bối Bối mà lại bỏ gần tìm xa tác hợp cho cô và Cố Tuần? Đúng ra thì mùa hè năm ngoái Đường Bối Bối đã đủ mười tám tuổi, hoàn toàn đã có thể nói chuyện yêu đương rồi!


Cố Tuần không ngồi xuống mà nhìn Cố Hiểu Quân nói: "Đổi quán khác nhé."


"Tại sao ạ? Chỗ này là quán ăn mà chị Hứa đã từng giới thiệu qua đó."


"Quá cay."


"Em và Đường Bối Bối đều thích ăn cay, không phải anh cũng thích ăn cay à?"


Cố Tuần sầm mặt: "Hôm nay không thích."


Hổ Phách nghe thế, trong lòng đang buồn vì bị Hứa Nhẫm Nhiễm đả kích lập tức tươi tỉnh lại với tốc độ ánh sáng.


Trong bốn người, người không thể ăn cay được chỉ có cô. Thật là xúc động muốn rơi nước mắt!


Bình Luận (0)
Comment