Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 20

Hổ Phách nghe những lời này xong cảm thấy vô cùng xấu hổ và áy náy, đến nỗi chỉ muốn nhảy ra khỏi xe.


Cô còn tưởng rằng nói lời chia tay chỉ mới quen ba ngày, thời gian ngắn như thế, tình cảm của Cố Tuần chưa sâu đậm thì chắc hẳn anh sẽ không đau khổ nhưng không ngờ lại tạo thành bóng ma trong lòng anh lớn đến dường vậy. Đã một năm trôi qua mà vết thương đó trong anh vẫn chưa lành.


Nhìn nửa khuôn mặt đẹp trai đau đớn, thực sự khiến người ta thấy vô cùng đau lòng. Thật sự cô muốn đánh thật mạnh vào mông của mình năm ngoái, cô chân thành nhận lỗi: "Xin lỗi, trước đây em theo đuổi anh là thật lòng chứ không phải là rung động nhất thời đùa giỡn đâu."


Cố Tuần mỉm cười: "Chia tay cũng là thật lòng, cũng không phải xúc động nhất thời trêu đùa."


Hổ Phách xấu hổ mặt nóng lên, chỉ hận không thể đưa áy náy trong lòng mình ra cho anh xem.


Cố Tuần lặng lẽ lái xe, không nói gì thêm nữa, giống như là một pho tượng ngọc, nghiêm nghị không thể khinh nhờn.


Xe dừng trước cửa nhà nghỉ, Hổ Phách liền mở cửa bước xuống xe, sau đó nói với Cố Tuần: "Hẹn gặp lại, cảm ơn anh."


Cố Tuần gật đầu với cô, vẻ mặt thản nhiên, trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn, giống như đã trải qua tổn thương rất sâu.


Tim Hổ Phách chợt đau nhói, nhìn anh như vậy càng khiến cô muốn đánh bản thân mình năm ngoái hơn.


Thật quá xấu xa!


Chiếc xe màu trắng chạy dọc bờ hồ hướng về phía thành phố, Hổ Phách đưa mắt nhìn bóng xe biến mất bên hàng cây cạnh bờ đê, trong lòng vốn đang lưỡng lự không biết có nên làm điểm tâm cho Cố Tuần hay không thì giờ đây cô quyết định làm.


Nếu xin lỗi là giải quyết được mọi việc thì cần đến cảnh sát làm gì? Do đó, cô quyết định sẽ làm điểm tâm cho anh liên tục suốt một tháng, không phải là vì bức tranh quạt của Phó Chiếu mà là vì chuyện cô đã làm năm ngoái, dẫu anh có hiểu lầm cũng không sao. Cô đã làm tổn thương anh nên muốn bù đắp lại.


Biết sai mà sửa là quá tốt, Hổ Phách dũng cảm quyết định như vậy.


Cô xoay người định đi vào nhà nghỉ thì chợt phát hiện ra một chiếc xe thể thao đang đỗ ở trước cửa, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một chiếc xe đời mới nhất, giá không hề rẻ...


Hổ Phách đi vào sân lập tức hỏi: "Tiểu Mễ ơi, nhà nghỉ của chúng ta có tay nhà giàu mới nổi à?"


"Nhà giàu mới nổi nào cơ chị?"


"Chiếc xe ngoài cửa đó?"


Lục Huyền quay đầu lại nói: "Của tôi đó."


Hổ Phách: "..."


"Thấy đẹp không?"


Hổ Phách bế tắc trong lòng, phất phất tay: "Cậu chủ Lục, ngày mai cậu không cần phải đến đây làm nữa đâu." Có nhân viên không nuôi nổi như thế này, người làm bà chủ như cô cảm thấy áp lực rất lớn.


Lục Huyền đẩy gọng kính: "Như thế sao được! Tôi còn muốn kiếm tiền đổ xăng mà."


Hổ Phách hít sâu một hơi: "Có lẽ tiền tôi trả cho cậu không đủ đổ xăng đâu!" Chiếc xe kia chỉ cần đạp chân ga khởi động thôi cũng tốn mất mấy lít xăng rồi.


"Tôi có thể kiếm thêm thu nhập. Sau này chị đừng gọi taxi nữa, ngồi xe của tôi là được. Tuy không có đồng hồ nhưng tuyệt đối sẽ không thu nhiều tiền đâu, giá cả rất hợp lý, rất phải chăng."


Hổ Phách bật cười: "Tốt lắm, bây giờ tôi cần đi siêu thị."


Lục Huyền tưởng là thật liền đứng dậy đi theo Hổ Phách ra ngoài: "Muộn thế này rồi chị còn muốn mua cái gì?"


"Mua đồ ăn sáng."


"Đi mua đồ ăn sáng buổi tối á?"


"Ừ, để sáng ngày mai chuẩn bị, mà buổi sáng thường ăn cái gì nhỉ?"


"Bánh cháo quẩy, bánh bao chiên, sủi cảo, bánh trứng, bánh hành, bánh Roti Canai (món ăn Malaysia), chờ tôi một lát."


Hổ Phách ừ một tiếng: "Cái nào ngon nhỉ? Sáng hôm qua Tiểu Mễ làm bánh trứng gì đó, cậu có biết chỗ mua không?"


"Khắp nơi đều bán."


"A, được rồi, vậy đi mua cái đó đi."


Lục Huyền mở cửa xe, Hổ Phách lên xe, không kìm lòng được hỏi: "Đây thực sự là xe của cậu à?"


Lục Huyền đưa bằng lái xe và giấy chứng nhận ra cho cô xem.


Hổ Phách nhìn thoáng qua rồi trả lại cho cậu ta: "Chừng nào thì cậu thôi việc, để tôi còn sớm chuẩn bị sẵn sàng?"


"Tháng sau."


Thời gian được trải nghiệm cuộc sống sung túc giàu có này không kéo dài lâu, cô đã sớm nghĩ đến nhưng không ngờ cậu ta lại trả lời thản nhiên như vậy, Hổ Phách không nhịn được bật cười.


Lục Huyền đột ngột lên tiếng: "Đến lúc đó chị cũng sẽ cùng đi với tôi."


"Tôi cùng đi với cậu?" Hổ Phách a một tiếng: "Đùa gì thế hả? Tại sao tôi lại phải cùng đi với cậu chứ! Đi đâu? Bỏ trốn à, tôi đâu có thích cậu."


Lục Huyền ngoảnh sang nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống như đang đùa: "Chị không tin à? Thế có dám cược không?"


"Cược thì cược. Nếu tháng sau tôi mà đi theo cậu thì tôi không mang họ Hổ."


"Chị vốn dĩ không phải họ Hổ."


"Cậu nói thế là ý gì?"


"Chị sẽ nhanh biết thôi."


Hổ Phách ghét nhất kiểu ấp a ấp úng nói một nửa giữ một nửa như vậy, không thèm để ý tới Lục Huyền nữa.


Hai người tới một siêu thị gần đó, vừa vào Lục Huyền liền đi thẳng đến khu thực phẩm đông lạnh lấy một hộp bánh đưa cho Hổ Phách.


Hổ Phách ngắm nhìn, sau đó lên tiếng: "Sai rồi, loại chúng ta ăn có trứng gà, còn có rau xà lách nữa."


Lục Huyền không có biểu tình gì: "Trứng gà và rau xà lách là tự thêm vào. Đây là bánh cuộn, cứ bỏ vào lò nướng là xong."


Hổ Phách bừng tỉnh hiểu ra, mua liền một lúc ba hộp, sau đó suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy đồ uống thì nên uống gì đây?"


"Sữa đậu nành, sữa tươi, sữa chua mè đen, trà sen. Chờ tôi một lát."


Hổ Phách gật đầu rồi đi đến khu ngũ cốc mua mấy túi đỗ đỏ, đỗ xanh, đậu nành, đỗ đen chờ, định ngày mai đổi lại sẽ làm trà sữa đậu nành, hôm nay là đậu nành, ngày mai là đậu đỏ, ngày mốt là đậu xanh, đậu đen... Cô không tin không vá được vết thương lòng của Cố Tuần.


Mua xong một đống thức ăn trở về nhà nghỉ, Tiểu Mễ cực kì hào hứng nói: "Chị ơi, có hai người khách vừa vào nhà nghỉ, nghe nói là nhìn thấy quảng cáo trên weibo nên mới đến đây đấy."


Sau khi đăng nhập vào weibo, Hổ Phách vừa lên lầu vừa nhắn dòng chữ 'giàu to rồi' gửi cho Hứa Nhẫm Nhiễm, rồi nhờ cô share tin weibo đó đi...


Đương nhiên Hứa Nhẫm Nhiễm không thể từ chối, lập tức chia sẻ giúp cô.


Lời kêu gọi của nữ MC xinh đẹp đúng là có sức ảnh hưởng, rất nhanh đã có người gọi tới hỏi phòng và giá phòng, số người follow nhà nghỉ cũng bắt đầu tăng lên.


Hổ Phách đang bận trả lời bình luận và tin nhắn cá nhân thì Phó Chiếu gọi điện thoại đến, giọng sốt ruột: "Em xem giá cổ phiếu hôm nay chưa? Gần như tất cả cổ phiếu đều rớt giá."


Hổ Phách giật thót: "Sao lại rớt giá?" Bởi vì cô đã bán sạch cổ phiếu của mình rồi nên cả ngày hôm nay cũng không xem tới.


Phó Chiếu nóng ruột nói: "Lần này tụt điểm mạnh nhưng không ngờ se ra thế này, rớt cái rụp không chịu ngừng. Vì anh đang cần tiền gấp nên không bổ sung vào quỹ được, nếu không đã gom một số lượng lớn rồi."


"Sao anh không nhanh bán tháo đi?"


"Không được, phải có người chịu mạo hiểm thu mua thì mới có thể bán ra được. Tiền của anh không thể rút ra bây giờ, em hãy mau mau bán lại bức tranh quạt cho Cố Tuần rồi nhanh đem tiền gửi vào tài khoản của anh đi."


Hổ Phách hoàn toàn không chắc mình sẽ làm được, nên chỉ nói: "Em sẽ cố gắng."


Phó Chiếu khí phách ngất trời nói: "Chuyện theo đuổi cậu ta khó như vậy em cũng làm được thì chuyện nhỏ này dễ như ăn sáng đúng không ?! Anh tin chắc em sẽ làm được, cố lên!!!"


Cúp máy, Hổ Phách mở ứng dụng chứng khoán trong điện thoại ra xem, quả nhiên cả bảng giao dịch đều là một màu xanh rất thê thảm. Thị trường chứng khoán rớt giá như thế này thực sự trước đây chưa từng xảy ra. Tài khoản của Phó Chiếu hiện giờ đang thua lỗ nặng. Miệng cô nói với Hứa Tranh là tiền của Phó Chiếu không phải tiền của cô thì làm gì cô phải tiếc, nhưng thật ra không phải như vậy. Trong lòng cô, ngoại trừ cô chú ra ra thì Phó Chiếu chính là người thân nhất. Sao cô có thể làm ngơ thấy chết mà không cứu được.


Lục Huyền cược với cô, nói hôm nay nếu không có một nghìn cổ phiếu rớt giá thì cậu ta sẽ cho cô một nghìn đồng, rõ ràng cậu ta lại đoán đúng. Hơn nữa cậu ta còn nói đây là trận rớt giá không thể tưởng tượng nổi, có rất nhiều người phá sản, thậm chí còn có người nhảy lầu. Có thật là sẽ như vậy không?


Hổ Phách thay quần áo và giày chạy bộ, tràn đầy năng lượng chạy xuống lầu. Lục Huyền đang ngồi trong sân ngâm nga hát.


Hổ Phách đi tới bên cạnh cậu ta, rất nghiêm túc hỏi: "Đại tiên Lục, cậu thấy thị trường chứng khoán thế nào rồi?"


Lục Huyền nhướn mắt nhìn cô một cái: "Nếu ngày không rớt ba nghìn cổ phiếu, tôi sẽ cho chị ba nghìn đồng."


Hổ Phách hít sâu một hơi, trực giác mách bảo, lời nói của Lục Huyền lúc này rất có khả năng sẽ thành sự thật.


Cô day day mi tâm: "Cậu thấy nên tặng gì cho đàn ông thì sẽ làm anh ta vui?"


Chuyện của Phó Chiếu thật sự vô cùng gấp, thế nhưng Cố Tuần vẫn giận cô như trước, nếu chỉ làm bữa sáng không thì sợ rằng quá đơn giản, phải nên tặng cái gì đó xin lỗi thì mới có thành ý.


Lục Huyền đẩy kính lên, nói: "Với tôi mà nói thì tặng cái gì tôi cũng không thấy vui, bởi vì cái gì tôi cũng có."


Lời nói thật lòng thực sự làm cho người ta thêm ghét.


Hổ Phách lặng lẽ ra khỏi nhà nghỉ, trợn mắt nhìn chiếc xe đang đỗ dưới cột đèn tín hiệu.


Câu trả lời của Lục Huyền đúng là khiến người ta muốn đánh, tuy rất muốn đánh cậu ta nhưng cô phải thừa nhận là cậu ta nói rất có lý. Qủa thật, về mặt vật chất, Cố Tuần không thiếu cái gì: điều kiện gia đình tốt, sự nghiệp bản thân cũng cực kì thuận lợi, cái duy nhất còn thiếu đoán chừng chính là... một người bạn gái.


Thật ra cô rất muốn tặng cho anh một người bạn gái, nhưng có lẽ gia đình anh sẽ không cần... cô.


Hổ Phách thấy bế tắc trong lòng, ra ngoài chạy một vòng, sau đó trở về nhà nghỉ tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.


Trước khi ngủ, cô theo thói quen lướt đọc tin tức trên di động một chút. Mở weibo ra, vừa nhìn thì giật mình hết hồn, không ngờ cái tin weibo ấy lại được đến mấy trăm lượt share. Quả nhiên người đẹp vẫn có sức hút lớn hơn cả, comment cũng rất nhiều, Hổ Phách rất nhanh đã có năm đơn đặt phòng, hơn nữa còn gặt hái được ngoài mong đợi chính là có thêm nhiều người follow, cô vừa trả lời comment vừa đọc tin nhắn cá nhân.


Bỗng nhiên có một chuyện làm cô vô cùng kích động đã xảy đến.


Bên phía quản lý tài khoản VIP Weibo cũng chú ý đến "Ballade Pour Adeline" (Tên nhà nghỉ) lại còn share hoạt động rút thăm trúng thưởng của nhà nghỉ.


Hổ Phách quả thực không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm chiếc áo thun cổ chữ V màu xanh đó, sau đó lặng lẽ bấm vào lòng bàn tay một cái, rất đau. Đúng lúc này, Hứa Nhẫm Nhiễm gọi điện thoại tới hỏi hiệu quả thế nào?


Hổ Phách vô cùng hào hứng nói: "Cám ơn bé yêu, hiệu quả rất tốt. Hơn nữa, phía quản lý Weibo cũng chú ý đến "Ballade pour Adeline".


Hứa Nhẫm Nhiễm vừa nghe tuyệt nhiên không tin: "Đó chắc là bị đạo rồi."


Hổ Phách không phục nói: "Làm sao có thể, không chỉ quan tâm mà còn share weibo của nhà nghỉ nữa."


Hứa Nhẫm Nhiễm cắt ngang: "Vậy thì sao, công ty quản lý weibo chắc chắn cử người đi xử lý, chị đã thấy người phụ trách công ty đích thân xử lý tài khoản của công ty bao giờ chưa?"


Hổ Phách: "..."


Hình như cũng có lý, Cố Tuần chắc chắn sẽ không đích thân xử lý quản lý weibo acc VIP, cho nên nhân viên xử lý tài khoản làm không tốt sẽ thất thoát follow, có lẽ là nhìn thấy nhà nghỉ của cô có mấy trăm lượt share cho nên cũng tiện thể share ké.


Hứa Nhẫm Nhiễm: "Đừng tự mình đa tình suy nghĩ lung tung nữa, nếu như có một người đàn ông nào đó theo đuổi chị, sau khi theo đuổi được rồi thì đá cậu, chị có còn thích anh ta, có còn muốn gặp mặt và nối lại tình xưa với anh ta nữa không?"


Hổ Phách bị hỏi chặn đầu, chột dạ nói nhất định không.


"Ngoan, thế thì đừng suy nghĩ nữa, đi tắm một cái rồi ngủ đi."


Hổ Phách rất biết điều ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại. Vừa mới giương buồm lên đã thấy nhụt chí rồi. Quên đi, còn phải làm điểm tâm thật ngon để xin Cố Tuần tha thứ nữa, không nên tự mình đa tình suy nghĩ xa vời như vậy.


Trùng hợp thế nào, số người follow trên weibo lại dừng ở con số 9999.


Con số này đối với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) mà nói thì quả thực không thể chịu nổi.


Hổ Phách nhìn chằm chằm vào màn hình di động, chờ một lúc lâu, kết quả vẫn không tăng lên 10000 mà ngược lại còn tụt xuống một số, thành 9998. Sau một lát lại tăng lên 9999, sau đó lại tụt xuống 9998, cứ 9998, 9999 như vậy, lên lên xuống xuống, cuối cùng đứng yên ở số 9999, rồi bất động hoàn toàn!


Đây là muốn bức người đến chết sao? Có để cho người ta ngủ hay không thì bảo.


Cuối cùng Hổ Phách không chịu nổi nữa, đăng lên Weibo một status: "Cần một thiên sứ nhỏ đến cứu vớt chủ blog bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!"


Sau đó còn thêm một cái mặt cười. Tin Weibo vừa được đăng lên, chẳng mấy chốc đã nhận được hàng loạt bình luận, cuối cùng cũng lượt theo dõi (follow) cũng thành con số 10000 chẵn!


Hổ Phách liền cảm thấy trong lòng vui vẻ ngập tràn, nhẹ nhõm khắp cả người, đây có lẽ là cảm giác chết cũng nhắm mắt.


Nhưng khi cô nhìn thấy tên người hâm mộ thứ 10000 này là Seek thì, suýt chút nữa tim chợt ngừng đập.


Hết chương 20.

Bình Luận (0)
Comment