Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 39

Một năm sau.

Biệt thự Gia Niên, khách khứa đông đúc.

Bầu trời quang đãng như nhuộm một màu xanh lam. Những dải lụa nhiều màu tung bay phấp phới, hoa hồng được kết thành một hình trái tim lớn, trên sân cỏ màu xanh lục xếp một hàng chữ “Trăm năm hạnh phúc.” bằng hoa bách hợp.

Cố Viễn Sơn ngồi trên ghế dành cho khách quý đặt ở giữa hôn lễ, mặc một bộ áo dài kiểu Trung Quốc, mái tóc bạc phơ, minh mẫn khỏe mạnh, trông không giống một cụ ông đã tám mươi tuổi.

Hổ Tương và Phó Cẩn Ngôn ngồi ở bên cạnh ông, nhoẻn miệng cười.

Cố Viễn Sơn nói: “Hai đứa bé này ta đều nhìn chúng lớn lên, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, thật xứng đôi, thật đẹp.”

Phó Cẩn Ngôn cười gật đầu: “Cha nuôi sắp phải cần quyển Tứ Thế Đồng Đường rồi.”

Hổ Tương cười toe toét, trong lòng vui mừng.

Vốn dĩ đôi vợ chồng trẻ không vội, định đến mùa thu sang năm mới kết hôn nhưng kết quả đứa bé không đợi được, không thể làm gì khác hơn là phải cử hành hôn lễ trước thời hạn.

Trên thảm đỏ dựng một giàn hoa hồng lớn hình trái tim, cô dâu chú rể trang phục lộng lẫy đứng dưới giàn hoa.

Chú rể nắm tay vợ, giọng nói trong trẻo mà thâm tình như mùi thơm của hoa hồng, hoa bách hợp, bay vào màng nhĩ mọi người.

“Vừa gặp em anh đã yêu em, mười năm chờ đợi, hôm nay rốt cuộc giấc mơ cũng trở thành sự thật. Có thể lấy được em là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời anh. Từ nay về sau cả đời này, anh sẽ xem em là người yêu và người bạn đời duy nhất của anh, cho dù nghèo khổ hay bệnh tật, anh đều sẽ không rời bỏ em. Anh sẽ cố gắng dùng tình cảm chân thành cả đời mình để yêu thương và cổ vũ em, kiên định ủng hộ em, cho em sở hữu hết tất cả tiền gởi trong ngân hàng và cả tiền riêng của anh.”

Lời tuyên thệ trong hôn lễ chân thành tha thiết cảm động lòng người bị câu nói sau cùng phá vỡ, quan khách ồn ào cười to.

Cố Hiểu Quân cười đến chảy nước mắt, bỗng nhiên bên cạnh tối sầm lại, có người rời đi.

Ánh mắt Cố Hiểu Quân dõi theo bóng lưng cô đơn sa sút kia, nụ cười lặng lẽ biến mất.

Năm ngoái trong hôn lễ của Lỗ Tiêu Tiêu, người bắt được hoa cưới là Hổ Phách, nhưng một năm sau, người kết hôn lại là Kiều An Kỳ.

Cũng là vừa gặp đã yêu, cũng là nhiều năm chờ đợi.

Phó Chiếu tâm tưởng sự thành, còn anh…

Đối mặt với tình cảnh này, có thể hiểu được tâm tình của Cố Tuần.

Chu Gia Di trong lòng buồn bã, đụng một cái vào tay Cố Hiểu Quân, nói: “Đi xem anh con thế nào.”

Cố Hiểu Quân đứng dậy đi theo.

Cố Tuần đứng quay lưng ở góc hành lang khách sạn hút thuốc, bởi vì gầy đi, mà vóc dáng có vẻ càng cao.

Phía sau là hiện trường hôn lễ vui vẻ náo nhiệt, ngập tràn tiếng hoan hỉ chúc phúc.

Toàn bộ hội trường, chỉ có mình anh cô quạnh tiều tụy, buồn bã ủ rũ.

Cố Hiểu Quân nhìn ngón tay hơi ố vàng của anh, viền mắt cay xè.

Một năm rồi, anh càng ngày càng ít nói, càng ngày càng gầy gò.

Trầm mặc kiệm lời, ngoại trừ làm việc điên cuồng ra thì rất ít khi đi ra ngoài.

“Anh.”

Cố Tuần quay đầu lại, nở nụ cười với cô nàng, nụ cười kia lóe lên một cái rồi biến mất, hầu như không có tia ấm áp. Kể từ khi xảy ra chuyện năm ngoái, toàn thân anh dường như đều mất đi hơi ấm, giống như hóa băng.

“Anh, anh bớt hút thuốc lại một chút.” Cố Hiểu Quân muốn nói lại thôi, lời khuyên này cô đã nói rất nhiều lần, cô biết có nói nữa cũng vô dụng.

Chỉ có thời gian mới là liều thuốc tốt nhất chữa lành vết thương.

Chỉ là đối với anh mà nói, thời gian một năm, không hề có hiệu quả.

Cố Tuần dập tắt thuốc, hỏi: “Em đã tìm được chỗ thực tập tốt nghiệp chưa?”

“Em và Đường Bối Bối định đến công ty của anh.”

Cố Tuần nhíu mày: “Em có thể đến, Bối Bối thì thôi.”

“Anh,…”

Cố Tuần cắt ngang lời cô, “Anh biết ý em, em cũng nên biết ý anh.”

Ý của anh đương nhiên Cố Hiểu Quân biết rõ.

Mặc dù Hổ Phách không ở đây, Đường Bối Bối cũng không có cơ hội.

Cố Hiểu Quân thở dài, “Anh, anh cần nhìn về phía trước.”

Cố Tuần nâng tầm mắt nhìn về phía xa xa, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ. Cuộc sống không có cô, liếc sơ đã thấy rõ ngọn nguồn, trước mắt anh chẳng qua chỉ là một khoảng hư vô mà thôi.

Nghi thức hôn lễ kết thúc, Phó Chiếu và Kiều An Kỳ đi chúc rượu khách khứa.

Yêu thầm nhiều năm, rốt cuộc cũng tu thành chính quả, hơn nữa còn lập tức sắp được thăng chức lên làm bố, tâm tình Phó Chiếu vui sướng không thể tưởng tượng nổi, liên tục cười toe toét.

Hổ Tương nhìn bộ dạng rạng rỡ của con trai, không khỏi nghĩ đến Hổ Phách, vừa vui mừng, vừa khổ sở. Nếu như không có chuyện đó thì hay biết mấy, Hổ Phách cùng Cố Tuần, Phó Chiếu cùng Kiều An Kỳ, hai cặp đẹp đôi.

Vẻ mặt Phó Chiếu vốn đang tươi cười, đi tới bàn của Cố Tuần, nhìn thấy Cố Tuần, tâm tình đột nhiên trầm xuống.

Cố Tuần nâng ly chúc phúc, tuy rằng khóe môi mỉm cười nhưng nụ cười lại lộ ra một luồng thương cảm không tên.

Phó Chiếu uống cạn rượu trắng trong ly, thấp giọng nói: “Cố Tuần, đời này chuyện hối hận nhất của tôi, chính là tặng xe cho con bé.”

“Phó Chiếu, tôi không oán giận anh.”

Phó Chiếu gật đầu: “Tôi biết. Không có bất kì người nào oán giận tôi, là chính tôi tự oán giận bản thân, nếu như tôi không tặng xe cho con bé, nó sẽ không xảy ra chuyện.”

Cố Tuần khẽ cười: “Hôm nay là ngày vui của hai người, đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Phó Chiếu gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, sau đó dùng lực nắm chặt.

Người trên thế gian mỗi ngày đều có vui buồn hợp tan, sinh lão bệnh tử, người sống phải tiếp tục tiến về phía trước.

Kết thúc hôn lễ, Cố Tuần về nhà, cùng bố mẹ và họ hàng hàn huyên một hồi, sau đó rời khỏi Cố gia, lái xe đến Time Story.

Trong một năm này, anh rất thường xuyên về đây.

Mật mã trên cửa vẫn là ngày sinh nhật của Hổ Phách, phòng tân hôn, phòng khách và phòng ngủ chính vẫn trống không. Cây cối trên ban công càng ngày càng tươi tốt sum xuê, màu xanh biếc ngập tràn. Căn phòng này mặc dù không có người, nhưng có vẻ rất có sinh khí, giống như bọn họ chưa từng rời khỏi.

Bức họa chân dung của Hổ Phách được Cố Tuần chuyển qua thư phòng.

Người trong bức họa trông rất sống động, rực rỡ khuynh thành, hướng về phía anh nở nụ cười đầy tình cảm.

Anh giơ ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, một lúc lâu không nói gì.

Bên trong yên lặng không một tiếng động, hoàng hôn dần buông xuống, giống như có một lớp voan mỏng phủ lên bức họa, nhìn không rõ khuôn mặt cô.

Anh mở đèn, ngồi ở trước bàn, nhìn cô, lẩm bẩm: “Hôm nay Phó Chiếu kết hôn rồi, An Kỳ và anh ấy muốn đến Pháp hưởng tuần trăng mật.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Anh cũng từng nghĩ tới chúng ta sẽ đến Pháp hưởng tuần trăng mật, đưa em đi ngắm phong cảnh ở hai bên bờ sông Seine, đến nông trại rượu vang, đến…”

Một nỗi bi thương ùa đến, anh không thể nói thêm gì nữa, khoanh hai tay lại gục đầu xuống.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, tầm mắt tự nhiên rũ xuống, rơi xuống bộ sách trên bàn.

<<Thần điêu hiệp lữ>> Hồi tiểu học năm lớp năm anh đã đọc qua bộ sách này.

Hôm qua đến nhà sách mua sách chuyên ngành, anh vô tình nhìn thấy bộ sách này, tâm huyết dâng trào bèn mua một bộ, sau khi trở về, anh nhớ lại tình tiết Tiểu Long Nữ gặp lại Dương Quá dưới đáy Tuyệt Tình Cốc kia.

Anh không nói được ý nghĩ trong lòng mình lúc đó, không biết tại sao rất muốn đọc lại đoạn này, hoặc trong tiềm thức suy nghĩ, Hổ Phách có thể vẫn còn sống giống như kì tích của Tiểu Long Nữ hay không? Bỗng sẽ có một ngày bất chợt xuất hiện trước mặt anh.

Anh cầm sách lên chuẩn bị bỏ lên giá, nhưng vừa cúi đầu nhìn, bỗng dưng sửng sốt.

Bộ sách này tổng cộng có bốn cuốn, màn Tiểu Long Nữ gặp lại Dương Quá nằm trong cuốn thứ tư.

Anh mua bộ sách này chỉ là để xem lại tình tiết đó thôi, cho nên vốn không hề đụng tới ba cuốn sách kia, sau khi xem xong cuốn thứ tư liền tiện tay đặt lên phía trên nhất, mà giờ khắc này, nằm ở phía trên nhất chính là cuốn thứ nhất, cuốn thứ tư được xếp ở vị trí dưới cùng.

Một… hai… ba… bốn, trình tự không xáo trộn này, chỉ có một người.

Tim anh đập nhanh hơn, theo bản năng gọi một tiếng Hổ Phách.

Không có ai trả lời, căn phòng mênh mông vắng vẻ chỉ có tiếng vang yếu ớt.

Anh để sách xuống, đi xem qua từng phòng.

Không có một ai.

Cô chưa từng trở về đây.

Trong phòng khách trống trải, vệt nắng cuối cùng chiếu xuống thân ảnh đơn bạc hiu quạnh trên sàn nhà.

Cô tịch tận xương.

Hết chương 39
Bình Luận (0)
Comment