Chờ đến khi Kiều Dĩ Phong nghe điện thoại xong, Diêu Đồng cũng ăn thất thất bát bát.
Nàng ngồi ở nhà ăn một lát.
Bởi vì...... Nàng nhìn thấy Kiều Dĩ Phong vẫn chưa gọi điện thoại xong, liền không có việc gì dòm ngó khắp nơi.
Cho đến khi Kiều Dĩ Phong nhìn qua chỗ Diêu Đồng, Diêu Đồng chú ý tới, liền vẫy tay với nàng, ý bảo mình đã ăn cơm xong rồi.
Kiều Dĩ Phong tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó, vẫn dặn dò Kiều Cảnh Nhiên mấy cây, mới cúp điện thoại, đi đến trước mặt Diêu Đồng.
Trên mặt treo một nụ cười không hề che giấu chút nào, xem ra, tâm tình của nàng khá tốt.
Trên mặt Diêu Đồng lại không có biểu tình dư thừa nào, cũng không hỏi Kiều Dĩ Phong, dù sao tình cảnh trước mặt này, mỗi ngày đều diễn ra, nàng đã miễn dịch rồi.
"Đi thôi." Kiều Dĩ Phong nghiêng đầu, lộ ra vẻ hoạt bát vô cùng.
"Đi đâu cơ?" Mặt Diêu Đồng lộ vẻ mơ màng,
về phòng ngủ hả? Lúc này vừa mới ăn cơm xong mà.
"Phố buôn bán đằng sau trường ấy, không phải mình đã nói sẽ đi với cậu rồi sao." Kiều Dĩ Phong cầm lấy đồ liền đi tới.
Diêu Đồng đi đằng sau nàng, cũng lập tức cầm lấy đồ liền đi theo.
Bởi vì đại học bình thường đều cách nội thành khá xa, cho nên học sinh muốn đi đến nơi nào chơi, đều đi đến phố buôn bán đằng sau trường.
Cái gì cũng có, có thể so với nội thành.
Tuy nói là đi cùng Diêu Đồng, chẳng qua là Kiều Dĩ Phong cũng dạo quanh không còn biết trời đâu đất đâu.
Dù sao con phố buôn bán này cũng khác chợ đêm là bao, có rất nhiều đồ chơi nhỏ, mỗi ngày đều không giống nhau, vừa gϊếŧ thời gian, còn có thể mua một ít món đồ nhỏ, mang về nhà cho Kiều Cảnh Nhiên.
Nàng nhớ rõ trước đây......
"Ô hay! Kiều Dĩ Phong! Thật trùng hợp nha!"
Một thanh âm không tính là quen thuộc, lại cũng không xa lạ đánh gãy suy nghĩ Kiều Dĩ Phong.
"A......" Kiều Dĩ Phong khôi phục tinh thần, tầm mắt chuyển sang người trước mặt, "Ừm, thật trùng hợp." Là Quý Tiêu.
Diêu Đồng đang ở bên cạnh lựa chọn thương phẩm, cũng nghe thấy tiếng nhìn qua, á khẩu một trận không trả lời được, sao lại trùng hợp như vậy chứ, lại gặp phải, còn cố tình là ở sau trường.
Quý Tiêu cũng nửa kinh ngạc, nửa cao hứng nói, "Không nghĩ tới các cậu cũng ở chỗ này đi dạo nha, mình vừa sắp xếp xong, nhàn rỗi nhàm chán, biết nơi này rất náo nhiệt, cho nên đến xem."
Diêu Đồng vẫn không nói gì, nàng chỉ vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Quý Tiêu, sau đó mắt sắc phát hiện, phía sau Quý Tiêu, đi theo vài người, tuy bọn họ ẩn nấp rồi, nhưng thường xuyên nhìn chằm chằm Quý Tiêu, chú ý Quý Tiêu.
"Vậy sao. Cũng thật khéo. Vậy cậu cứ từ từ dạo chơi đi, hai đứa tụi này vẫn còn thứ muốn mua, đi trước nha." Diêu Đồng nói, liền lôi kéo Kiều Dĩ Phong bỏ chạy lấy người, ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với nàng.
Kiều Dĩ Phong hiểu rõ ý tứ của nàng, đã hiểu biểu tình trên mặt nàng, cũng không nói gì thêm, liền đi theo nàng rời đi.
Quý Tiêu không hiểu sao, cũng đi theo, đi phía sau Kiều Dĩ Phong và Diêu Đồng, nói: "Chúng ta đi cùng đi. Mình cũng không có muốn mua gì cả, cùng đi với các cậu nha."
"Không cần đâu......" Nếu có thể đem tâm tình biểu đạt trên mặt, trên trán Diêu Đồng nhất định đã dựng ba đường hắc tuyến.
"Vậy cùng đi đi." Kiều Dĩ Phong xem như là đồng ý.
Chẳng qua là Diêu Đồng ở bên cạnh nàng không hài lòng các thứ, nhìn về phía Kiều Dĩ Phong, hiểu rõ ý tứ của nàng, chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải cường ngạnh cự tuyệt Quý Tiêu như vậy, nàng cũng còn cách từ bỏ, dù sao Kiều Dĩ Phong cũng đã đồng ý rồi, bản thân mình hiện tại cũng khó mà cự tuyệt được.
Đối lập với Quý Tiêu có vẻ rất cao hứng, Diêu Đồng lại mang vẻ đau khổ.
Sở dĩ Kiều Dĩ Phong đáp ứng thỉnh cầu của Quý Tiêu, chính là bởi vì, nàng cũng nhìn thấy mấy người phía sau Quý Tiêu, nói như thế nào đây...... Nhìn Quý Tiêu này vẻ mặt phúc hậu và vô hại, bộ dáng đơn thuần chết người, luôn khiến nàng không khỏi mềm lòng.
Tựa như......
Tựa...... Như......
Kiều Cảnh Nhiên.
Nhớ đến cuộc gọi giữa trưa kia.
Kiều Cảnh Nhiên rất phiền phức hỏi nàng, khi nào về nhà.
Kiều Dĩ Phong cũng không phiền trả lời cô, khi nào rãnh sẽ trở về.
Từ ngày Kiều Cảnh Nhiên sinh ra, Kiều Dĩ Phong nàng, vẫn luôn ở bên Kiều Cảnh Nhiên, chưa từng tách ra bao giờ.
Từ sau khi nàng vào đại học, đa số thời gian đều ở trường học, lại nói tiếp...... Lần này thật sự là quãng thời gian dài nhất không ở bên Kiều Cảnh Nhiên.
Bất thình lình, lại không biểu đạt được, khuôn mặt Kiều Cảnh Nhiên hiện lên trước mắt.
Bộ dáng vừa đơn thuần vừa ngốc nghếch.
Nhìn lại Quý Tiêu, rõ ràng bằng tuổi Kiều Dĩ Phong, cố tình trang phục lại trông trẻ hơn rất nhiều, sơ mi trắng, quần jean, trên chân mang một đôi giày vải bạt, dáng vẻ thanh xuân thanh thuần.
Luôn khiến Kiều Dĩ Phong có một loại cảm giác...... Đang nhìn em gái vậy......
Kiều Cảnh Nhiên lớn lên, khả năng cũng là như thế này đi?
Cảm giác sạch sẽ hoạt bát.
Nàng liếc mắt về phía sau một cái, Quý Tiêu đi đằng sau bọn nàng, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn đồ vật được biện ở những gian hàng nhỏ hai bên, Kiều Dĩ Phong liền nhỏ giọng nói với Diêu Đồng bên cạnh, "Đừng giận, hai đứa tụi mình cùng đi dạo phố, thêm một người cũng không nhiều lắm. Đúng không?"
"Đúng vậy. Thiếu một người cũng không ít nha." Diêu Đồng một bộ rõ ràng, dáng vẻ không muốn có bất kỳ quan hệ với Quý Tiêu, làm Kiều Dĩ Phong rất bất đắc dĩ.
"Được rồi được rồi, lần này cho mình mặt mũi đi, làm ơn."
Kiều Dĩ Phong này xem như ăn nói khép nép cầu nàng, Diêu Đồng cũng không phải người không nói lý, tự nhiên liền tính, vốn dĩ, cũng không có tức giận, chẳng qua là...... Là đơn thuần, không muốn
kẻ có tiền như Quý Tiêu có bất kỳ quan hệ gì thôi.
Đi dạo một hồi lâu, Diêu Đồng mua được thứ nàng muốn, Kiều Dĩ Phong cũng mua một món đồ nhỏ thú vị, Quý Tiêu lại không mua thứ gì, ba người bọn họ đi dạo một lúc nữa, liền cùng trở về phòng ngủ.
Diêu Đồng tuy rằng có phê bình kín đáo, nhưng Quý Tiêu ở cùng một phòng với bọn họ, đi về cùng một con đường, nàng có thể làm sao bây giờ?
Tuy rằng phòng ngủ bốn người ở, chẳng qua trong đó một bạn nữ từ trước đến nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Diêu Đồng và Kiều Dĩ Phong đều đã quen hai người ở, chỉ là từ hôm nay trở đi, Quý Tiêu cũng trở thành một thành viên của căn phòng này.
Một lúc đến phòng ngủ, Diêu Đồng liền đi thẳng vào phòng tắm.
Kiều Dĩ Phong tự nhiên làm chuyện của mình rồi.
Quý Tiêu hơi có điểm nhàm chán, liền tự mình chơi.
Nhìn Quý Tiêu không hề lên tiếng tự mình chơi đùa, Kiều Dĩ Phong có chút mềm lòng, xuất phát từ lòng tốt, liền đi đến bên cạnh cô, "Hôm nay......"
"Cái gì?" Quý Tiêu xoay người nhìn Kiều Dĩ Phong.
"Buổi tối hôm nay, mấy người đi theo phía sau cậu, cậu có biết không? Nhìn dáng vẻ...... Mấy người kia...... Dường như là người nhà cậu phái tới."
Quý Tiêu nghe Kiều Dĩ Phong nói xong, không hề kinh ngạc, cũng không phẫn nộ, mà là vẻ mặt bình tĩnh, cùng im lặng, dường như đã sớm biết hết thảy.
"Mình biết."
"Cậu biết?"
"Ừ."
"Vậy à." Kiều Dĩ Phong ban đầu cũng chỉ kinh ngạc một chút, chẳng qua vài giây sau, biểu tình trên mặt lúc này, đã khôi phục bình tĩnh.
Dù sao, đây cũng là chuyện của người ta, không cần phải bình luận nhiều làm gì.
"Cậu không hỏi mình xem vì sao à, giống như...... Người khác đều sẽ hỏi chút gì đó đi?" Quý Tiêu cảm thấy có chút kỳ quái.
"Không có gì quan trọng lắm." Nàng không thích quản chuyện của người khác. Cũng không có du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, đặc biệt muốn biết đến,.
"Bên trong khoa truyền ra thật đúng mà. Mình còn là người đầu tiên hỏi người khác vấn đề này. Cậu thật đặc biệt." Quý Tiêu nở nụ cười.
"Kỳ thật, sở dĩ mình biết chuyện này, là bởi vì...... Đúng là bởi vì bọn họ, mình nói những người đó đi theo cậu, là người nhà phái đến, cho nên mình cũng không cách nào cự tuyệt được." Quý Tiêu nói vô cùng bình tĩnh, "Mình từ khi còn nhỏ, ở trong trường học, liền không được bạn học chào đón, dễ bị cô lập cùng bị bắt nạt, khi còn nhỏ quá đơn thuần không hiểu đến chuyện này, cho nên sau khi ba mẹ biết được rất tức giận, xuất phát từ bảo vệ mình...... Liền làm như vậy thôi."
"Sau này lớn lên, dần dần, mình cũng không để ý này nọ nữa, bởi vì mỗi người có cuộc sống của mỗi người, mình không cần vì bọn họ mà sống, mình cảm thấy
mình như vậy cũng được. Chỉ là ba mẹ vẫn không yên tâm." Quý Tiêu nói chuyện ngữ khí cũng không có quá phập phồng, ngược lại khá bình tĩnh.
Kiều Dĩ Phong vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe, nàng đoán...... Chuyện như vậy, nhất định đã xảy ra không ít, cho nên cậu ấy mới có thể bình tĩnh như vậy, bộ dáng không hề gợn sóng.
Quý Tiêu lộ ra biểu tình như vậy, đúng là khiến Kiều Dĩ Phong nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cảm giác...... Tuy nói là Đại tiểu thư, cũng không hề tuy hứng...... Tuy nói thoạt nhìn yên vui đơn thuần, kỳ thật trong nội tâm, cũng có nơi nặng trĩu.
Hơn nữa...... Rất săn sóc.
Bởi vì ba mẹ quan tâm cô mới làm ra hành vi như vậy, cho nên mặc dù cô không quá thích, cũng vẫn không cự tuyệt.
"Thành thật xin lỗi, mình nói những thứ này, làm cậu chán ghét rồi." Quý Tiêu ngượng ngùng cười cười, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
"A, không có." Vẻ mặt Kiều Dĩ Phong đứng đắn lắc đầu, "Mình không có cảm thấy chán ghét. Cám ơn cậu đã nguyện ý nói với mình."
Quý Tiêu gật gật đầu, cũng cười rộ lên, cảm ơn nàng đã hiểu và thông cảm.
Kiều Dĩ Phong xua tay nói không có việc gì.
Cách đó không xa, hiện lên một bóng hình.
Kế tiếp, liên tiếp mấy ngày, ba người sống cùng một căn phòng, ở chung còn cũng vui vẻ.
Ít nhất...... Diêu Đồng dường như không thầm phê bình Quý Tiêu nữa, cũng không xa lánh cô, chỉ là bình thường ở chung với cô, không thân cận, cũng không xa cách.
Dần dần, cũng không cảm thấy, cô giống như trong lời đồn khó có thể ở chung được.
Môn học bắt buộc mỗi ngày, tất cả đều là môn chuyên ngành, cho nên đi học cũng là cùng một lớp, nói cách khác Kiều Dĩ Phong và Diêu Đồng còn có Quý Tiêu, đều ở cùng một phòng học, cùng nhau đi học.
Kiều Dĩ Phong tự nhiên là ngồi cùng Diêu Đồng, dù sao cũng là bạn cùng phòng và bạn cùng lớp.
Còn Quý Tiêu, Diêu Đồng và Kiều Dĩ Phong mỗi lần đều nhìn thấy thân ảnh cô ngồi một mình. Thật sự chính là một mình, chỗ ngồi cạnh cô đều trống trơn, không có bất kỳ kẻ nào ngồi, mà dáng vẻ cô tựa như không thèm quan tâm, nên làm cái gì.
"Dĩ Phong này, cậu nói xem...... Vì sao Quý Tiêu kia, luôn chỉ có một mình?" Tình cảnh này, Diêu Đồng đều nhìn mấy ngày rồi, không thể nhịn được nữa nói ra.
"Cậu để ý sao? Chuyện Quý Tiêu...... Không phải cậu......" Kiều Dĩ Phong biết rõ còn cố hỏi.
"Đương...... Đương nhiên không để bụng rồi. Mình chính là nhàn rỗi nhàm chán, không có việc gì hỏi một chút thôi." Diêu Đồng giả vờ không biết cái gì, chỉ là cũng không nhìn Kiều Dĩ Phong, sợ bị ánh mắt của nàng nhìn thấu.
"Cậu chính là..." Kiều Dĩ Phong vừa định mở miệng, điện thoại liền vang lên, nàng nhìn nhìn Diêu Đồng, nói một tiếng xin lỗi, liền đi xa chút nghe điện thoại.
Diêu Đồng xua xua tay, tỏ vẻ không có việc gì. Liền nhàm chán nhìn khắp nơi, ánh mắt liền cứ như vậy nhìn qua chỗ Quý Tiêu.
Một mình ngồi một chỗ đọc sách, rõ ràng là tan học thời gian.
Người chung quanh Quý Tiêu, nhìn dáng vẻ hẳn là bạn học của cô, đều vừa cười vừa nói, cãi nhau ầm ĩ, chỉ có một mình cô lẳng lặng sừng sững nơi đó, an tĩnh đọc sách, nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người cô, cô tựa như tỏa ra ánh sáng vậy.
Không hòa đồng.
Rất không hòa đồng.
Cho nên...... Mới bị chán ghét đi.
Chính là ở xung quanh, cô kỳ thật cũng......
Rất đáng yêu mà.