Chỉ Yêu Người

Chương 20

Kiều Dĩ Phong bởi vì vừa ngủ trưa thức dậy, cho nên trên người đang mặc áo ngủ, nói cách khác...... Nàng đương nhiên là... Không có! Mặc! Nội y!!

Hai khỏa — thịt — mềm — cứ như vậy dán chặt lên lưng mình.

Đồng thời còn bởi vì Kiều Dĩ Phong từng bước một dạy dỗ dạy mình gấp giấy, làm cho thân thể của nàng cũng nhẹ nhàng hoạt động.

Chuẩn xác mà nói, chính là......

Sau lưng Kiều Cảnh Nhiên, không chỉ phải chịu đựng hai khỏa — thịt — mềm của Kiều Dĩ Phong chạm vào, còn phải chịu đựng hai khỏa — thịt — mềm — ma! Sát! A!

Ma sát!

Ma sát sinh nhiệt a!!!!!

Ông trời ơi, sau lưng như hỏa, nội tâm Kiều Cảnh Nhiên đã nóng không thể nóng hơn nữa!

Nhưng cô vẫn phải đè nén, chuyện này......

Chuyện thống khổ như vậy...... Sao cố tình lại gặp phải cô vậy QAQ

Đau đớn nhất trong cuộc sống này...... Không gì hơn...... Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.


"Được rồi." Vẻ mặt Kiều Dĩ Phong vân đạm phong khinh, vẫn như người không có việc gì, chỉ là quay đầu, nhìn Kiều Cảnh Nhiên cười nói, "Em xem, gấp như vậy."

Liền trong lúc lơ đãng, một cái động tác quay đầu nho nhỏ.

Lại không cẩn thận đem môi mình cùng môi Kiều Cảnh Nhiên cọ qua.

Kiều Dĩ Phong cũng cả kinh.

Nàng không nghĩ tới...... Thì ra vừa rồi mình dán vào Kiều Cảnh Nhiên gần như vậy. Càng không nghĩ tới...... Vì một động tác quay đầu, mà hôn cô.

Gương mặt ngăn không được nổi lên mấy rặng mây hồng.

Đối mặt với việc đột nhiên bị hôn môi, Kiều Cảnh Nhiên cũng rất kinh ngạc, cô vốn đã rất nóng rồi có biết không!

Hiện tại, Kiều Dĩ Phong còn không cẩn thận hôn cô, trong lòng...... thật thẹn thùng.

"Ừm." Kiều Cảnh Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, nhìn Kiều Dĩ Phong thẹn thùng nói, "Tiểu Phong...... Thật lợi hại."


"Em nghiêm túc gấp, cũng sẽ rất lợi hại." Kiều Dĩ Phong che dấu nội tâm vô thố, theo bản năng vỗ vỗ đỉnh đầu Kiều Cảnh Nhiên, "Tiếp theo tự em gấp đi."

Ném xuống những lời này xong, Kiều Dĩ Phong liền đứng dậy, lập tức đi về nhà vệ sinh.

Kiều Cảnh Nhiên ngốc ngốc nhìn bóng dáng nàng đi xa, thật lâu vẫn không khôi phục lại tinh thần.

"Vừa rồi......"

Sau khi Kiều Dĩ Phong đi vào nhà vệ sinh, liền đóng cửa khóa trái.

Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương, bộ dáng của mình, tuy khó có thể phát hiện, nhưng bản thân nàng biết, độ ấm trên khuôn mặt, cùng nét ửng hồng mơ hồ, đều chứng minh...... Tim nàng đập, rơi mất một nhịp.

Giống như tự lẩm bẩm, Kiều Dĩ Phong vươn tay, ngón trỏ phải vỗ về miệng mình, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Nàng chỉ biết là, mình dường như...... Ở trong nhà về sinh, ngây người rất lâu, lâu đến mức...... Chính nàng cũng không biết đã qua bao lâu, mới làm tâm mình, đầu óc hỗn loạn thành một đoàn, bình tĩnh trở lại.


Chờ đến khi Kiều Dĩ Phong ra khỏi nhà vệ sinh, thời điểm trở lại bên người Kiều Cảnh Nhiên, nàng nhìn thấy dáng vẻ Kiều Cảnh Nhiên đang nghiêm túc gấp giấy.

Kiều Cảnh Nhiên cũng như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Kiều Dĩ Phong như vậy.

"Làm sao vậy?"

"Gấp xong rồi."

Cô buông mảnh giấy cuối cùng trong tay ra.

Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, nói, "Như vậy, kế tiếp thì sao, còn phải làm chút gì đó?" Nàng chỉ biết đại khái nội dung của Kiều Cảnh Nhiên, lại không biết trình tự, cho nên đều nghe theo Kiều Cảnh Nhiên là được rồi.

"Còn lại, ngày mai làm là được rồi." Kiều Cảnh Nhiên muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng thật ra cô không mệt, nhưng dường như tâm tình Kiều Dĩ Phong không tốt, cô có thể cảm nhận được, vì thế mới đề nghị như vậy.

"Ngày mai? Tiểu Cảnh...." Kiều Dĩ Phong như đang nghĩ tới điều gì đó, liền há miệng nói, "Ngày mai...... Chị phải quay lại trường rồi."
"Ngày mai......" Kiều Cảnh Nhiên lúc này mới hiểu được, "Ngày mai phải quay lại sao......" Cũng không biết là đang hỏi ai.

Kiều Dĩ Phong vốn định mở miệng, "Đúng vậy, ngày mai liền trở lại."

Lại không thể mở miệng nói được.

Nàng nghe được sự mất mát trong giọng nói của Kiều Cảnh Nhiên, vang lên bên tai.

"Thật ngắn ngửi. Thời gian ở bên Tiểu Phong...... Thật ngắn ngủi a." Kiều Cảnh Nhiên buông mí mắt, ánh mắt để lộ ra tia mất mát, "Mỗi cuối tuần...... Đều là như thế này. Không đến hai ngày...... Liền phải tách ra."

"......" Nghe ra sự rầu rĩ không vui trong giọng nói Kiều Cảnh Nhiên, nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Kiều Dĩ Phong đi đến bên người cô, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô, điều chỉnh vị trí một chút, ngồi đối mặt với cô, cũng dựa vào gần thêm một chút.
"Tiểu Cảnh...... Rất luyến tiếc chị sao?" Nàng duỗi tay sờ sờ khuôn mặt hạ thấp của Kiều Cảnh Nhiên, sau đó lại xoa tóc cô.

"Ừm. Luyến tiếc." Kiều Cảnh Nhiên thành thật trả lời.

Rất luyến tiếc. Vẫn luôn, luyến tiếc.

Rõ ràng chúng ta vẫn chưa có tách ra, em lại cảm thấy, bản thân lại nhịn không được bắt đầu nhớ chị.

Kiều Cảnh Nhiên ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ của Kiều Dĩ Phong, làm Kiều Dĩ Phong cảm thấy, người trước mặt mình, giống như một chú mèo con bị vứt bỏ, cô đơn lạnh lẽo, đang ở trước mặt mặt lộ ra vẻ mất mát không vui, hy vọng được mình đến an ủi nó.

Kiều Dĩ Phong nhịn không được nâng khóe miệng, chỉ là biểu tình trên mặt lại nhu hòa vô cùng, nàng nhẹ giọng mà nói với Kiều Cảnh Nhiên, "Sau này mỗi cuối tuần, lúc chị về nhà, không phải chúng ta liền lại có thể gặp mặt sao? Hửm? Đúng không?"
Kiều Cảnh Nhiên chỉ há miệng, cái gì cũng chưa nói ra.

Cô nên nói với Kiều Dĩ Phong như thế nào, nhớ nhung của cô không phải là cô quạnh của một đứa trẻ, mà là cô quạnh của một người lớn, là cô quạnh của một người thích nàng.

Cô rất nhớ nàng.

Mỗi lần Kiều Dĩ Phong rời đi, cô biết Kiều Dĩ Phong vẫn sẽ trở về, cũng vẫn nhịn không được sẽ nhớ đến nàng, sẽ sợ hãi nàng nhỡ đâu không trở về thì sao đây, nhỡ đâu nàng đột nhiên có một người bạn trai hay một người bạn gái thì sao, đến lúc đó cô nên làm cái gì tiếp bây giờ, cô nên ứng phó như thế nào mới được?

Cho nên, cô mới một khắc cũng không muốn tách khỏi nàng.

Rất muốn...... Đem những điều trong lòng nói ra, toàn bộ đều nói cho Kiều Dĩ Phong, lại không cách nào nói ra được.

Chua xót trong đó, cùng khó có thể mở miệng, Kiều Dĩ Phong đại khái...... Vĩnh viễn sẽ không hiểu được đi.
"Hử?" Bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Kiều Cảnh Nhiên, khiến Kiều Dĩ Phong có chút nghi vấn.

"Không có gì." Cô chỉ lắc đầu, sau đó nói, "Ừm, không sao, mới năm ngày mà thôi, em có thể làm được. Bởi vì, Tiểu Cảnh không phải trẻ con mà." Chỉ là, biểu tình trên mặt Kiều Cảnh Nhiên, lại bán đứng cô.

Dáng vẻ sắp khóc đến dáng vẻ muốn ầm ĩ này là sao.

Kiều Cảnh Nhiên cũng biết, biểu tình trên mặt cô lúc này, nhất định, nhất định, rất khó coi.

"......"

Kiều Dĩ Phong nhìn đã hiểu Kiều Cảnh Nhiên kiềm nén, cùng với cố giả vờ không sao.

Vì cái gì phải làm như là sinh ly tử biệt vậy chứ. Nàng cũng không phải không trở lại.

Nàng hiểu, Kiều Cảnh Nhiên luyến tiếc nàng, chính là nàng lại không rõ, vì cái gì mỗi lần mình rời đi, Kiều Cảnh Nhiên luôn sẽ ở trong lúc lơ đãng toát ra một loại ánh mắt tựa như sẽ mất đi nàng?
Trẻ con yếu ớt cùng mẫn cảm, Kiều Dĩ Phong hiểu, chính là phức tạp trong mắt Kiều Cảnh Nhiên, lại khiến nàng không thể nào hiểu được.

Thật sự, sợ hãi mình rời bỏ em ấy như vậy sao?

Kiều Dĩ Phong vươn tay, đem thân thể Kiều Cảnh Nhiên, ôm chặt vào trong lồng ngực mình, nhưng vẫn thật ôn nhu ôm lấy cô.

"Vậy...... Nếu Tiểu Cảnh em...... Kỳ thi sắp tới, được hạng nhất, liền cho phép em, ba ngày không cần đến trường học, có thể tới tìm chị chơi. Thế nào?" Kiều Dĩ Phong thầm cân nhắc chương trình học của sơ trung trong lòng, lấy trình độ của Kiều Cảnh Nhiên mà nói, ba ngày...... Hẳn là không có vấn đề đi.

Thật ra rốt cuộc Kiều Dĩ Phong cũng cân nhắc cẩn thận.

Lấy tiêu chuẩn hiện tại của Kiều Cảnh Nhiên, có đến trường hay không cũng không sao.

Còn Kiều Dĩ Phong nói, điều kiện giành được hạnh nhất này, đây quả thật là nhường Kiều Cảnh Nhiên có được không!
Hiện tại mỗi lần thi cử, Kiều Cảnh Nhiên có lần nào không giành hạng nhất hay không?

"Được! Đây là Tiểu Phong nói đó! Không được đổi ý! Kỳ thi lần này, em nhất định sẽ giành hạng nhất." Nhất định.

Kiều Dĩ Phong hơi hơi cúi đầu, thấy Kiều Cảnh Nhiên ngẩng đầu, bộ dáng nhìn mình cười rộ lên, tựa như soi sáng toàn bộ thế giới vậy, đáng yêu vô cùng.

Cái gì...... Vừa rồi...... Chuyện vừa xảy ra......

Cho nên, quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều đi?

Bộ dáng hoạt bát hiện tại của Kiều Cảnh Nhiên chính là một đứa nhỏ sao.

Kiều Dĩ Phong liền nghĩ, tuy rằng làm như vậy rất không đúng, phương pháp giáo dục của nàng đối với Kiều Cảnh Nhiên, nhưng là...... Có thể đổi lấy một nụ cười của Kiều Cảnh Nhiên như vậy, hơn nữa khích lệ em ấy nỗ lực học tập, nói vậy...... Cũng không tồi đi?
"Được, chị liền chờ mong, Tiểu Cảnh giành được hạng nhất xong, tới gặp chị nha." Kiều Dĩ Phong ngay tức khắc cũng bị tâm tình của Kiều Cảnh Nhiên cảm nhiễm mà trở nên vui vẻ, nàng cũng cười rộ lên, dùng tay bóp bóp cái mũi của Kiều Cảnh Nhiên.

Kiều Dĩ Phong liền nghĩ, đúng lúc Kiều Cảnh Nhiên tới cũng có thể giới thiệu cho em ấy thành viên mới ngủ của phòng mình rồi.

Diêu Đồng mà nói, Kiều Cảnh Nhiên xác thật đã sớm quen biết, nhưng còn Quý Tiêu thì......

Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến tương lai Quý Tiêu có khả năng sẽ dọn đi ra ngoài, chính là nhớ đến buổi chiều hôm đó, ánh mắt Diêu Đồng nhìn Quý Tiêu...... Ánh mắt như vậy cũng khiến Kiều Dĩ Phong rủ bỏ ý nghĩ đó.

Mình thật ra cũng không chán ghét Quý Tiêu, mà hiện tại Diêu Đồng...... Cũng không chán ghét Quý Tiêu, như vậy cậu ấy có khả năng sẽ lại căn phòng này đến khi tốt nghiệp.
Cảm giác...... Quý Tiêu, hẳn là rất hợp cạ với Kiều Cảnh Nhiên đi?

Tính cách...... Còn có cảm giác tương tự.

Ít nhất, Kiều Dĩ Phong cảm thấy như vậy.

"Tiểu Cảnh."

"Dạ?"

"Nếu lần này em thật sự giành được hạng nhất, như vậy, lúc đi tìm chị, chị sẽ giới thiệu cho em thành viên mới của phòng chị." Vẫn nên chào hỏi trước một chút mới được.

"Là ai ạ?" Diêu Đồng không phải cô đã biết rồi sao? Chẳng lẽ lại có bạn học mới chuyển đến?

Ở kiếp trước, bạn học thân thiết với Kiều Dĩ Phong, hoặc là bạn cùng phòng của nàng, Kiều Cảnh Nhiên trên cơ bản đều nghe qua, chỉ nghe miêu tả, nhưng lại không thường gặp mặt.

Bởi vì thời điểm Kiều Dĩ Phong vào đại học, nàng còn ở tiểu học, thời điểm chờ mình thoáng lớn một chút, Kiều Dĩ Phong cũng đã sắp tốt nghiệp rồi đi thực tập, trên cơ bản không ở trường học, cho nên cô tự nhiên cũng rất ít khi gặp những người đó.
Lần này có thể có cơ hội quen biết Diêu Đồng, Kiều Cảnh Nhiên cũng rất cao hứng, dù sao Diêu Đồng là người rất được, rất chân thành, đối với Kiều Dĩ Phong rất tốt. Tuy luôn đối nghịch với mình, nhưng trong lòng Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn hiểu rõ, Diêu Đồng cũng xem cô là em gái nên mới thân thiết như thế.

Kiều Cảnh Nhiên mở to mắt, chờ Kiều Dĩ Phong nói cho cô chuyện thành viên mới. Lại hoàn toàn không nghĩ tới, giây tiếp theo, Kiều Dĩ Phong phun ra cái tên kia, tựa như một ma chú, khiến mình không thể động đậy, đồng tử phóng to.

"Quý Tiêu."

Quý Tiêu.

Là Quý Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment