Trong phòng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Kiều Cảnh Nhiên chỉ có thể đủ nghe thấy, tiếng Kiều Dĩ Phong dùng khăn lông lau tóc cho cô.
Cô cúi đầu, làm theo yêu cầu của Kiều Dĩ Phong, nghe lời nhắm mắt lại, lại vẫn không thể nhịn được, híp mắt một cái nhìn trộm Kiều Dĩ Phong.
Rốt cuộc, dáng vẻ của Kiều Dĩ Phong vừa rồi thoạt nhìn vẫn rất tức giận a, hiện tại thoạt nhìn, lại dường như lại biến thành dáng vẻ... ôn hòa rồi.
Điều này không thể không khiến Kiều Cảnh Nhiên lo lắng đề phòng a.
Bởi vì cảm giác này, hoàn toàn chính là, khúc nhạc dạo trước khi giông bão nổi lên......
"......"
Nhưng Kiều Dĩ Phong, vẫn luôn không nói tiếng nào. Làm cho Kiều Cảnh Nhiên cũng không cách nào mở miệng.
Trong chốc lát, Kiều Dĩ Phong ngừng tay, đem khăn lông có chút ẩm ướt, để qua một bên, lại giúp Kiều Cảnh Nhiên chải tóc xong, mới nói với Kiều Cảnh Nhiên, "Vươn tay ra."
Kiều Cảnh Nhiên làm theo, vươn tay, chỉ là vẫn không dám mở ra, bởi vì lòng bàn tay có vết thương, vừa rồi lúc tắm rửa còn có chút đau, hiện tại phỏng chừng vẫn chưa khép lại, cô không muốn để cho Kiều Dĩ Phong nhìn thấy, cũng không muốn nàng bởi vậy, lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Kiều Dĩ Phong cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ đứng dậy lại cái bàn lấy thuốc và băng gạc đến, nàng biết miệng vết thương trên lòng bàn tay Kiều Cảnh Nhiên có bao nhiêu dài, băng keo cá nhân dán không được, cho nên mới cố ý yêu cầu nhân viên khách sạn mang thuốc mỡ cùng băng gạc đến, để nàng có xử lý kiệt tác
tự ngược của Kiều Cảnh Nhiên một chút.
"Đừng cử động." Kiều Dĩ Phong duỗi tay, nhẹ nhàng gỡ tay Kiều Cảnh Nhiên ra, làm miệng vết thương của cô lộ ra.
Trước khi thoa thuốc, nàng sợ Kiều Cảnh Nhiên sẽ cảm thấy đau, liền dặn dò cô trước, dùng bông ngoáy tai thấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương của Kiều Cảnh Nhiên, không nghe thấy tiếng cô bị đau, mới yên lòng.
Kiều Cảnh Nhiên cứ lẳng lặng như vậy, nhìn dáng vẻ Kiều Dĩ Phong thoa thuốc cho mình, rất nghiêm túc. Thật ra rất muốn nói, trong nháy mắt khi thuốc được bôi lên, vẫn có chút đau, cảm giác đau đớn là có, chỉ là Kiều Cảnh Nhiên có thể nhịn xuống, hơn nữa...... Cô cũng không muốn để lộ ra vẻ mặt đau đớn, phát ra tiếng bị ăn.
Tuy rằng làm vậy có thể khiến Kiều Dĩ Phong khẩn trương vì cô, đây vẫn xem là một cách tốt, chính là cô luyến tiếc, rõ ràng bởi vì mình, nàng đã thở hổn hển, sao có thể cam lòng cô gái này, vì cô đau đớn lại lộ ra vẻ mặt lo lắng đâu.
Cô không muốn nhìn thấy, dáng vẻ Kiều Dĩ Phong vẫn luôn lo lắng cho mình.
Có lẽ khi còn nhỏ sẽ lựa chọn dùng cách này đi, giả vờ mình bị thương, bộ dáng cảm thấy đau đớn, mượn cơ hội này nhìn khuôn mặt Kiều Dĩ Phong, lộ ra vẻ khẩn trương vì mình đau đớn, như vậy Kiều Cảnh Nhiên liền có thể xác định nàng để ý mình.
Chính là hiện tại......
Có phải...... Nên đừng làm như thế nữa đi.
Cô muốn trưởng thành là vì, làm một người mà Kiều Dĩ Phong có thể dựa vào a. Cho nên, nên cố gắng đừng khiến nàng lo lắng cho mình nữa, chỉ cần khiến nàng cười, như vậy...... là tốt rồi đi?
Đến nỗi, ở trong lòng Kiều Dĩ Phong, bởi vì không cần lo lắng cho mình, mà có một chỗ trống, để cô lấp đầy bằng tình yêu của mình, không phải tốt hơn sao?
Nghĩ đến đây, Kiều Cảnh Nhiên liền nhịn không được cong miệng lên.
Cô cũng nên, dần dần hướng Kiều Dĩ Phong biểu đạt cảm tình của mình đi?
Trước kia không nói, bởi vì cảm thấy thời cơ không đúng, thời điểm nói
thích vẫn còn quá sớm, dù sao bọn họ có rất nhiều thời gian, Kiều Cảnh Nhiên luôn nghĩ đến, chờ mình lớn thêm một chút nữa, để địa vị của mình trong lòng Kiều Dĩ Phong nặng thêm một chút, cô liền có thể chậm rãi nói cho nàng, mình thích nàng.
Chính là, ý tưởng lúc ấy, lúc này nhìn lại, dường như quá không thích hợp.
Bởi vì, Quý Tiêu xuất hiện.
Cô vốn tưởng rằng, đã ba năm, Quý Tiêu chưa từng xuất hiện, nhìn dáng vẻ có lẽ bọn họ ở đại học căn bản không gặp được.
Lại không nghĩ đến, liền vào năm thứ ba, Quý Tiêu không chỉ gặp Kiều Dĩ Phong, hơn nữa bọn họ càng rất gần nhau.
Sớm chiều ở chung với Kiều Dĩ Phong, chuyện này vốn chỉ là quyền lợi của mỗi mình cô, mà hiện tại, quyền lợi này...... Đã không còn của một mình cô nữa rồi.
Quý Tiêu cũng thế.
Hơn nữa, lại thêm lời giải thích trước đó của Kiều Dĩ Phong, nàng và Quý Tiêu hẳn là mới quen biết gần đây, chính là Kiều Cảnh Nhiên lại từ trong câu nói của Kiều Dĩ Phong, nghe ra nàng khen ngợi Quý Tiêu, xem ra ấn tượng của nàng đối với Quý Tiêu, không tồi.
Kiều Cảnh Nhiên vốn dĩ không muốn để những lời này trong lòng, cô nghĩ, vốn dĩ.
Cô vốn dĩ, không muốn để trong lòng.
Vốn dĩ.
Nhưng mà.
Trên thực tế, thời điểm chính tai mình nghe Kiều Dĩ Phong nói ra ấn tượng của nàng đối với Quý Tiêu, mỗi một câu, mỗi một chữ, đều khắc thật sâu vào tâm cô.
Nàng muốn mặc kệ mà ngồi xem, căn bản lại làm không được.
Cho nên, đã không có thời gian.
Có lẽ hiện tại, chính là thời gian tốt nhất.
Bất luận có lỡ mất hay không, tại một khắc này, có lẽ mới là thời cơ tốt nhất, cũng nói không chừng.
"Xong rồi." Kiều Dĩ Phong thoa thuốc cho Kiều Cảnh Nhiên xong, thật ra nàng còn muốn quấn băng gạc cho Kiều Cảnh Nhiên, chính là ngẫm lại hôm nay Kiều Cảnh Nhiên cũng sẽ không đi đâu nữa, vẫn nên để ngày mai quấn đi, như vậy cũng tốt hơn một chút.
"Tiểu Phong......" Kiều Cảnh Nhiên chậm rãi gọi tên nàng.
"Ừ?" Kiều Dĩ Phong ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bình thường, không có phẫn nộ, cũng không có mỉm cười, nàng chỉ nói, "Em nghĩ kỹ rồi sao, muốn nói với chị, chuyện em vẫn luôn không muốn nói với chị sao."
Nàng biết.
Kiều Dĩ Phong vẫn luôn biết, nàng có thể nhìn ra nội tâm phức tạp của Kiều Cảnh Nhiên. Chẳng qua, nàng nghĩ, mỗi người đều có bí mật của bản thân mình, liền chính nàng cũng không ngoại lệ, nàng lại có cái tư cách gì đi yêu cầu Kiều Cảnh Nhiên nhất định phải nói cho mình?
Cho nên, nàng tôn trọng suy nghĩ của Kiều Cảnh Nhiên, tôn trọng bí mật của cô.
Cho nên, nàng chưa bao giờ hỏi. Nhưng không đại biểu là nàng không cảm thấy được, nội tâm đứa nhỏ này trầm trọng, nàng luôn có thể nhìn thấu ánh mắt của Kiều Cảnh Nhiên, nhìn thấy cô không hiểu sao trở nên nặng nề, mỗi lần Kiều Cảnh Nhiên nhìn về phía mình, luôn ở trong lúc lỡ đãng lộ ra nặng trĩu.
Kiều Dĩ Phong nhìn không hiểu, càng nhìn càng không hiểu, liền càng khó chịu.
Phiền lòng.
"......" Kiều Cảnh Nhiên ngốc. Nàng căn bản không biết Kiều Dĩ Phong đang chỉ chuyện gì.
Sẽ không phải chuyện mình thích nàng đi......
Không phải đâu......
Cô che giấu kém như thế sao......
Không có nhầm lẫn đi......
Vì tránh cho mình quá ngu xuẩn ngây ngốc nói ra hết mọi chuyện, nhỡ đâu Kiều Dĩ Phong không phải nói chuyện này, vậy có thể nàng đùa xong rồi, cho nên nàng vẫn lựa chọn trầm mặc trước đi......
Tốt nhất là...... Có thể ở trầm mặc trong diệt vong.
Cô muốn nói rõ, nhưng không muốn sớm như vậy......
Rốt cuộc...... Vào thời điểm này......
Coi như cô nói rõ rồi, cũng không có khả năng cùng Kiều Dĩ Phong ở trong khách sạn, làm, làm yêu được.
Cô hiểu, cho nên cô không nói.
"Em không thích Quý Tiêu, đúng không?" Kiều Dĩ Phong thấy Kiều Cảnh Nhiên lại không nói, liền tự mình nói trước.
Nàng nói trước, có lẽ mới là tốt nhất, hỏi trước, quyền chủ động ở trong tay nàng, chỉ cần Kiều Cảnh Nhiên trả lời là được.
"......" Kiều Cảnh Nhiên nhìn khắp nơi, chính là không nhìn Kiều Dĩ Phong, cô nhấp nhấp môi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ trả lời, "...... Ừm."
"Vì sao?" Theo lý thuyết, hôm nay là lần đầu tiên Kiều Cảnh Nhiên gặp Quý Tiêu, vừa mới gặp mặt, liền không thích cậu ấy?
"......" Kiều Cảnh Nhiên buông mắt xuống, buồn bã ỉu xìu nói, "Không có gì...... Chính là...... Chính là, không thích chị ta."
"Đúng không. Vậy, chị cũng không thích Tiểu Cảnh." Kiều Dĩ Phong đột nhiên ném ra một quả bom.
"Vì sao chứ!" Chọc Kiều Cảnh Nhiên phản ứng rất lớn.
"Không có vì sao nha, chính là không thích." Kiều Dĩ Phong biết trị Kiều Cảnh Nhiên như thế nào, cố ý, tuyệt đối là cố ý
"......" Kiều Cảnh Nhiên đã hiểu, Kiều Dĩ Phong đây là đang đặt bẫy cô, biểu tình nhất định phải biết nguyên do, cô cũng hiểu rõ, chuyện này Kiều Dĩ Phong vừa hỏi ra, đó chính là nói ra, cô không thể trốn thoát được.
"Em...... Em không thích chị ta." Kiều Cảnh Nhiên tựa như nỗ lực nhớ lại cái gì đó, cô nhíu mày, ấp a ấp úng nói, "Không thích...... Không thích chị thích chị ta."
Thật ra Kiều Cảnh Nhiên tạm dừng thật lâu, suy nghĩ nên biểu đạt ý của mình như thế nào mới tốt, cuối cùng, cũng nghĩ ra cách biểu đạt.
Đơn giản, trực tiếp.
"......" Kiều Dĩ Phong há miệng, dáng vẻ hoàn toàn không hiểu.
Đúng vậy, sao nàng có thể hiểu được.
Kiều Cảnh Nhiên nghĩ, Kiều Dĩ Phong sẽ không hiểu, vào thời điểm Kiều Dĩ Phong nói Quý Tiêu có bao nhiêu tốt, trong đầu mình, toàn bộ đều bộ dáng nàng cười nói với Quý Tiêu.
Một khắc kia, có một giọng nói của ai đó, không ngừng lặp lại một câu, chui vào trong tai cô, cùng với câu nói Kiều Dĩ Phong khen ngợi Quý Tiêu trộn lẫn vào nhau.
Quý Tiêu và Kiều Dĩ Phong lại sắp bên nhau rồi.Lại, sắp bên nhau rồi.Quý Tiêu, Kiều Dĩ Phong.
"Tiểu Cảnh." Kiều Dĩ Phong cũng không biết, Kiều Cảnh Nhiên từ nơi nào, hoặc là từ ai đó, nhận được kết luận
Kiều Dĩ Phong thích Quý Tiêu nữa.
Nàng bắt lấy cánh tay Kiều Cảnh Nhiên, ngăn động tác vo tròn chăn của cô, bắt cô nhìn mình, sau đó mới rất bất đắc dĩ nói, "Chị thích Quý Tiêu, là ai nói với em?"
"...... Em tự mình đoán." Cô luôn không thể nói, là bởi vì kiếp trước, mình nhìn ra đi?
Kiều Dĩ Phong cảm thấy, mình thật sự có chút tức giận rồi, có chút dở khóc dở cười nói, "Quý Tiêu thật ra là một cô gái rất tốt, chính là việc này cũng không có nghĩ là
chị rất thích Quý Tiêu nha." Nàng sợ Kiều Cảnh Nhiên không rõ, liền lại bổ sung một câu, "Còn nữa, chị đương nhiên càng thích chị Tiểu Đồng của em nha, chị và cậu ấy cùng ăn cùng ở ba năm, quan hệ đương nhiên so với chị và Quý Tiêu tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày em đều nghĩ vậy sao?"
Kiều Dĩ Phong thật sự bất đắc dĩ, nàng cảm thấy mình không hiểu nỗi đầu óc của Kiều Cảnh Nhiên.
Mà Kiều Cảnh Nhiên vẫn cau mày như cũ. Thật ra cô rất muốn nói, Kiều Dĩ Phong hiểu lầm ý tứ của cô.
Đây không phải yêu thích đối phương.
Thích mà cô chỉ, cũng không phải
thích trong lời nói của Kiều Dĩ Phong.
Chính là thật muốn nói với Kiều Dĩ Phong nàng sai rồi, nàng dường như cũng không có nghĩ sai. Người bình thường cũng sẽ không đem yêu thích giữa bạn bè, giải thích thành thích trong tình yêu.
"Không có......"
Kiều Cảnh Nhiên chậm rì rì phản bác, lại hữu khí vô lực.
Nhưng mà, câu tiếp theo, cô nhìn Kiều Dĩ Phong, ném ra một quả bom nặng ký.
"Chính là...... Mỗi ngày......"
"Hử?"
"Đều nhớ Tiểu Phong a."