Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 223

A ——” Ngữ Diên vừa mới nói xong cô nãi nãi, cổ họng của nàng đã bị người bóp chặt rồi, không cần nghĩ, cũng biết là người nào, cửa theo Sở Hạo một chưởng gió đã lặng yên không phát ra hơi thở đóng lại, mà nàng giờ phút này đang dính ở cửa phòng yết hầu khó chịu không thôi.

“Ngô ngô. . . . . .” Ngữ Diên yết hầu đau đớn không thôi phát ra thanh âm khó chịu, hai tay cũng theo bản năng đi đến lôi tay hắn.

“Bổn vương cảnh cáo ngươi, tốt nhất không cần uy hiếp bổn vương, nếu không ngươi chết như thế nào chỉ sợ chính mình cũng không biết!” nói xong, hung hăng bỏ tay ra làm cho thân mình Ngữ Diên hướng một bên đổ xuống, may mắn nàng hai tay đỡ lấy ghế mới không làm cho ngã xuống mặt đất.

“Nếu ngươi muốn mạng sống, tốt nhất nên biết làm cái gì và không nên làm cái gì, đừng học người khác uy hiếp, nữ nhân như vậy sẽ cho người càng thêm chán ghét!” Sở Hạo lạnh như băng nói, trong khẩu khí tràn đầy khinh thường.

Ngữ Diên hít một hơi thật sâu tức giận nhìn hắn chất vấn: “Sở Hạo, ngươi thật sự chán ghét ta như thế sao?”

Sở Hạo mắt lạnh nhìn về phía nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của nàng.

“Ngươi thật sự muốn cùng Chỉ San kia một phòng? Ngươi thật muốn kết hôn để cho Chỉ San kia làm thê tử của ngươi?” Trên mặt của nàng rõ ràng bình tĩnh như vậy, lại làm cho người xem có chút cảm giác mất mát, bởi vì ánh mắt chân thật của nàng làm cho người ta không dám khinh thị.

“Như thế nào? Bổn vương làm cái gì còn cần ngươi tới chỉ giáo? Còn nữa, ngươi ngay cả một phần của Chỉ San cô nương cũng không bằng!” Sở Hạo nhìn nàng liếc mắt một cái, trong mắt lộ vẻ khinh thường, khẩu khí cũng làm cho người nghe được vạn phần rét lạnh.

Một phần cũng không bằng?! Nàng cứ kém như vậy sao?!

“Tuy rằng bổn vương không phải rất thích nữ nhân, nhưng mà Chỉ San cô nương có được khí chất của tiểu thư khuê các vẫn là làm cho người ta thưởng thức, còn ngươi, luôn miệng nói là thiên kim Mộng tướng quân, ngươi không nhìn xem tư thế cùng tu dưỡng của ngươi!” Sở Hạo như trước nói xong làm cho Ngữ Diên vạn phần thất vọng đau khổ.

“Nha? Nói như vậy, Sở vương gia là muốn thú ChỉSsan làm Vương Phi sao?” Ngữ Diên cười lạnh hỏi lại.

“Đúng!” hắn không hề do dự nói.

“Được, tốt lắm!” Ngữ Diên chua sót cười cười, nguyên bản đâu có không quan tâm hắn, nhưng vì cái gì nàng lại không khống chế nổi tâm tình của mình, nói làm cho Chỉ San cùng hắn cùng một chỗ, nhưng vì cái gì nghe được cùng phòng, nàng lại khó chịu như vậy, liều lĩnh đi đến ngăn cản, không thể tưởng tượng được kết quả lấy được lại bị hắn khinh bỉ như thế đáng giá chăng, thôi, cái gì thần nữ, cái gì nữ hiệp thông minh, cái này đều là phù vân, hiện tại người nam nhân này trong lòng trong mắt trừ bỏ Chỉ San kia không còn người khác không phải sao? Được, tốt lắm!

“Tốt cái gì?” Nhìn về phía nàng chua xót tươi cười, trong lòng hắn đã có chút cảm giác khác thường, vấn đề cũng không tự giác hỏi lên.

“Không có gì, ngươi không thích ta, ngươi không cần ta, ngươi muốn lấy vợ có thể, ngươi chỉ cần hưu ta, ngươi muốn làm gì cũng có thể, Mộng Ngữ Diên ta từ giờ trở đi không bao giờ quản ngươi đánh rắm nữa, bổn tiểu thư đem ngươi đưa đến kinh thành sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho ngươi!” Ngữ Diên thình lình toát ra những lời này tiếp theo tức giận đẩy cửa ra ‘kẽo kẹt’ một tiếng đóng cửa lại.

Sở Hạo nghe tiếng đóng cửa nặng nề, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì, tóm lại không có vui vẻ như hắn dự đoán .

“Lý Chỉ San!” Ngữ Diên đứng ở trên lầu la lên.

Chỉ san nghe thấy vậy đứng dậy ngước mắt nhìn về phía Ngữ Diên đáp: “Tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

“Sở Hạo cho ngươi đêm nay thị tẩm” Nói xong, không để ý người phía dưới kinh ngạc, chính nàng tìm một cái phòng đi vào, không muốn lại đi để ý tới hắn cùng nàng ta đánh rắm, nhưng mà lòng của nàng lại khó chịu không thôi, vuốt Huyết Linh Đang bị phong tỏa, nàng chua sót cười cười, bên ngoài đã phát sinh hết thảy sự tình Thất Dạ đều là không biết, bởi vì nàng không muốn làm cho hắn lo lắng, cho nên phong bế huyết Linh Đang, không biết hắn hiện tại cùng Bạch Linh ở bên trong cử hành hôn lễ chưa !

Một đêm này, tất cả mọi người nhất định không thể đi vào giấc ngủ, không có ai biết phía dưới phát sinh cái gì, nhưng mà đêm nay nhất định có người vui mừng có người ưu sầu.

Hôm sau

Xe ngựa sáng sớm mà bắt đầu chạy đi, Ngữ Diên nhìn về phía ánh mắt Chỉ San có chút sưng trong lòng càng thêm nóng nảy, xem ra, tối hôm qua bọn họ ép buộc đủ lâu, nàng đối với hắn thích đã giảm xuống, hiện tại duy nhất nhiệm vụ phải làm chính là đem hắn đưa đến kinh thành, sau đó nàng liền rời đi, giải dược này cũng không cần phải giải khai, dù sao hắn đã có người trong lòng không phải sao?

“Tối hôm qua ngươi có khỏe không?” Lý Lập nhìn về mắt Ngữ Diên đầy quầng thâm lo lắng hỏi.

“Được, tốt lắm, tốt thật đấy!” Ngữ Diên chính mình cũng không phát hiện lời mình nói ra lại chua như thế.

“Quá đáng, hơi quá đáng, ta một chút cũng không thích cái hồ ly tinh kia, tiểu thư ta biết ngươi ủy khuất, quên đi, Vương gia một khi đã như vậy đối với ngươi, chúng ta chúng ta. . . . . . Chúng ta cũng đừng có đi cùng hắn!” Tiểu Hương dừng một chút quyết tâm đề nghị nói.

Ngữ Diên nhìn thoáng qua Tiểu Hương lại nhìn thoáng qua Lý Lập, rốt cục thở dài nói: “Ta một chút cũng không tốt, ta rất tức giận, cho dù tên khốn kiếp kia không thích ta, nhưng mà ta cũng vậy không thể tiêu cực như thế nha, một chút mặt mũi như vậy đều không có, nhớ ngày đó ta chính là hương mô mô, nay. . . . . .” Nghĩ đến đây, nàng liền khó chịu không thôi.

“Đúng vậy a, rất mất mặt rồi, hai người chúng ta cũng quá thất bại!” Lý Lập cũng thở dài nói, nói tiếp: “Nếu không, ngươi cũng đi tìm lang quân như ý, như vậy cũng không trở thành mất mặt như vậy. “

Ngữ Diên nghe thấy vậy than nhẹ một tiếng nói: “Đúng vậy, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà người này đi nơi nào tìm đâu”

“Tiểu thư a, người không phải thích Phượng công tử sao? Ta xem Phượng công tử đối tiểu thư cũng rất tốt!” Tiểu Hương đột nhiên đề nghị nói.

Nghe vậy, ánh mắt Ngữ Diên chợt lóe không khỏi cười nói: “Đúng vậy, ta như thế nào không nghĩ tới, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà ta ngay cả hắn ở nơi nào cũng không biết, mấy ngày này không nhìn tới hắn, ta cũng vậy rất nhớ hắn!”

Tiểu Hương nghe nói thế nhìn thoáng qua Lý Lập, Lý Lập lại nhún nhún vai tỏ vẻ hoàn toàn chưa từng nghe qua nhân vật này.

“A —— Phượng Ly Ca ngươi ở đâu a, ta nhớ ngươi lắm ——” Ngữ Diên đột nhiên ngửa đầu rống to, đúng vậy, nàng là cố ý, nàng chính là làm cho toàn bộ người ở xe ngựa phía trước nghe được, bổn tiểu thư cũng không phải không lấy được chồng , hừ!

‘Hí’ Ngữ Diên chỉ cảm thấy xe ngựa của mình chợt đột nhiên ngừng lại, làm cho bọn họ ba người thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tiếp theo bên ngoài liền truyền đến thanh âm của mọi người động đao quát lớn.

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn thoáng qua Lý Lập, Lý Lập thấy thế nói: “Sẽ không phải chúng ta lại gặp thổ phỉ chứ?!”

Ngữ Diên nghe lời Lý Lập nói, vừa định nói chuyện, một mùi dược thảo xuyên thấu qua xe ngựa lại đây, nháy mắt, đồng tử Ngữ Diên phóng đại, lập tức nhảy xuống, cử động như vậy làm cho Lý Lập cùng Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, tự nhiên cũng theo đi xuống.

Người trong xe ngựa đi trước cũng toàn bộ đi xuống, gió nhẹ nhẹ nhàng quét quả, Phượng Ly Ca một thân áo trắng nhàn nhã tựa vào thân cây bên cạnh phe phẩy cây quạt trắng trong tay, một bộ dáng phiêu dật tiên nhân

“Làm sao ngươi lại đến đây?” Sở Hạo đi xuống xe nhìn về phía Phượng Ly Ca đột nhiên tới nhíu mi hỏi, tiếng hô của Ngữ Diên ở trong xe, hắn tự nhiên là nghe được, hiện tại đột nhiên nhìn thấy hắn ta tự nhiên có chút không thoải mái.

“Phượng Ly Ca ——” Ngữ Diên thấy thế mừng rỡ không thôi, một giây sau, chạy tới liền trực tiếp không hề kiêng dè nhào vào trong lòng phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca thấy thế mỉm cười, trực tiếp đưa tay ôm lấy nàng.

Mọi người sửng sốt, chuyện này. . . . . . Đây cũng quá lớn mật chứ?!

Chỉ San thấy thế thật cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Sở Hạo, chỉ thấy đuôi lông mày hắn chau lên, ánh mắt thật là không vui, nàng tiếp theo lại nhìn thoáng qua Ngữ Diên cùng Phượng Ly Ca, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nàng không rõ một Vương Phi làm sao có thể dưới ban ngày ban mặt trước mặt Vương gia ôm một người nam nhân?!

“Như thế nào? Biết nghĩ tới ta rồi?” Phượng Ly Ca không để ý Sở Hạo tức giận mà là mỉm cười nhìn nàng, hắn không phải người ngu ngốc, nhìn đến nữ tử bên cạnh Sở Hạo, lại nhìn một chút xe ngựa tách ra liền đoán được đích thị là xảy ra điều hiểu lầm gì, mà hắn nhìn về phía nàng khuôn mặt trước mặt có chút tiều tụy liền biết nói nàng đích thị là nhận lấy ủy khuất gì, đơn giản hắn liền tùy ý để nàng làm nũng.

Ngữ Diên vội vàng gật đầu, “Phượng Ly Ca ngươi quả thực chính là Romeo của ta, mỗi lần thời điểm ta cần nhất ngươi giống như dũng sĩ liền xuất hiện, ta rất thích ngươi!” Ngữ Diên cười hì hì nói, ánh mắt còn có toan tính đưa mắt nhìn Sở Hạo, còn chồng lại ánh mắt lạnh như băng của Sở Hạo.

Lạnh như băng? Tốt lắm, rõ ràng ngươi không muốn chết, ông trời đối với nàng thật tốt, việc này tất cả thật sự là trời giúp nàng vậy. Ngươi được lắm có Juliet của ngươi, ta có Romeo của ta , chính là, xem ai đùa quá ai này cần phải xem câu chuyện, Sở Hạo, bổn tiểu thư chắc chắn đem toàn bộ sỉ nhục ngươi gây ra trả lại cho ngươi! Hừ!

Đuôi lông mày Sở Hạo chau lại, hơi hơi nheo mắt lại, đuôi mắt lạnh lùng nhìn hai người, mang theo loại băng hàn lạnh lùng, đáng chết xú nữ nhân này lại có thể dám ở trước mặt hắn cùng sư đệ của hắn câu kết làm bậy, hắn chắc chắn sẽ làm cho nàng biết được cái gì gọi là thủ vững nữ tắc!

Hai người dùng ánh mắt hung ác nhìn hướng đối phương lẫn nhau, nháy mắt ‘bá’ một chút bốc cháy lên hỏa diễm, tất nhiên không phải hỏa diễm yêu, mà là hỏa diễm tức giận , song phương trong mắt đều có một ý nghĩ, chưa biết ai thắng ai chúng ta hãy đợi đấy!
Bình Luận (0)
Comment