Trữ Vệ không được trở thành Spider-Man nhưng vẫn phải tiếp tục sống.
Làm một tổng tài bá đạo, chuyện cần anh quyết định rất nhiều, trăm công nghìn việc. Hội nghị, ký tên, xem văn kiện, quyết đoán, anh bận rộn đến mức một khắc cũng chưa được nghỉ.
Buổi trưa, trợ lý thay Trữ Vệ hẹn chú Lạc ăn cơm, chủ yếu là vì nói chuyện hợp tác.
Hẹn buổi trưa là bởi vì buổi chiều còn phải đi làm, không thể uống nhiều rượu, uống xoàng là được.
Chú Lạc cười híp mắt, vừa béo vừa lùn, rất giống Phật Di Lặc. Nhưng nói đến buôn bán, cũng là loại ăn thịt không nhả xương.
Ông ta và Trữ Vệ tranh cãi việc buôn bán rất sôi nổi, chú tới cháu đi, ăn xong một bữa cơm chuyện hợp tác cũng coi như gần xong.
Nói xong chuyện công, vậy giờ tiếp tục bàn đến việc tư. Chú Lạc đối xử với Trữ Vệ như cha vợ xem xét con rể, càng xem càng yêu thích. Thanh niên ấy à, hiếm có ai mà không kiêu ngạo không nóng vội, đầu óc rõ ràng tầm nhìn xa có quyết đoán, dáng dấp lại vừa mắt, à, theo cách nói của con gái thì chính là nhan sắc có thể mài ra để ăn.
"Trữ Vệ này, chú Lạc hỏi cháu vài lời trong lòng, cháu có thể thành thật trả lời không?"
Trữ Vệ ngồi ngay ngắn, tia sáng chụm lại trong con ngươi: "Chú Lạc cứ nói."
Chú Lạc ho khan một cái, có vẻ hơi khó mở miệng: "Con bé Lạc Lạc không quản được miệng nên ăn uống hơi được một tí, cháu xem nó cũng... sắp 150 cân, cháu có để ý không?"
Trợ lý quay đầu qua, không dám cười ra tiếng, như thế mà gọi là ăn hơi được một tí? Cậu ta đã từng nghe mấy tin đồn về Lạc gia Đại tiểu thư, người bình thường ăn dùng bát, cô ấy dùng chậu.
Trữ Vệ mặt không đổi sắc, trầm ổn trả lời: "Không ngại."
Vẻ mặt chú Lạc thả lỏng hơn, bên môi treo nụ cười hài lòng: "Nó hơi lười một chút, không thích vận động một chút, tính khí không tốt một chút, cháu có để ý không?"
Trữ Vệ không hổ là tổng tài bá đạo thường nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, sắc mặt anh vẫn như thường: "Không ngại."
Trợ lý: "..." đại lão, đại lão. Cậu ta đang được tận mắt chứng kiến hiện trường đám hỏi của hai nhà sao? Nhưng tổng tài có bạn gái mà, lẽ nào tổng tài muốn một chân đạp hai thuyền? Tra nam! Nhưng cậu ta phải dựa vào tổng tài để kiếm cơm nên chỉ có thể yên lặng không dám mở miệng, người ăn thịt thì miệng ngắn, ôi, thật đáng xấu hổ.
A, vậy thì thật là tốt quá. Chúc Lạc kích động xoa đôi tay mập mạp, cười đến híp cả mắt, đang sắp hỏi Trữ Vệ định lúc nào để hai nhà ngồi lại bàn chuyện cưới xin đã thấy Trữ Vệ cầm túi nho để cạnh bàn từ lúc nãy lên.
Đây là? Chú Lạc nghi hoặc,k hông phải là đưa sinh lễ tại chỗ chứ?
"Chú Lạc mang về nhà nếm thử, đây là nho bạn gái cháu tự tay trồng." Trữ Vệ mỉm cười, nhiệt tình đề cử, dùng tám chữ của Trữ Bốc Phàm khẳng định "dưỡng nhan dưỡng sắc, kéo dài tuổi thọ."
Lạc Thúc kỳ lạ: "Lạc Lạc tự trồng nho từ lúc nào thế?"
Trợ lý run lên, tổng tài tự làm lộ sơ hở đấy à?
Trữ Vệ kỳ quái hơn: "Nho là bạn gái cháu trồng, có liên quan gì đến Lạc tiểu thư?"
Anh lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè: "Chú Lạc nhìn này, mọi người đều đánh giá cao nho bạn gái cháu trồng. Sinh viên về quê gây dựng sự nghiệp, không sợ khổ không sợ mệt, cháu rất tự hào về bạn gái của mình."
"Thân làm một xí nghiệp gia thành công, có phải nên ủng hộ một chút không? Hôm nay ngài đưa tay, e rằng ngày mai sẽ tạo ra một thương nghiệp truyền kỳ."
"Cháu rất tin tưởng bạn gái của cháu, cô ấy vừa có năng lực lại có quyết đoán, một ngày nào đó nho cô ấy bán có thể đi khắp thế giới!"
Trữ Vệ tâng bốc bạn gái không cần văn mẫu, há mồm là nói được. Anh giúp chú Lạc thêm weibo Nhạc Tâm để càng thuận lợi mua nho hơn.
"Chú Lạc à, hôm nay cháu không phải giới thiệu cho chú một loại nho ngon, mà là đã mở ra một cách cửa mới cho chú."
Trữ Vệ bắt tay ông ta rồi nói hẹn gặp lại.
Chú Lạc bị nói đến mơ mơ hồ hồ, chẳng biết cầm túi nho đi ra nhà hàng từ lúc nào, bên ngoài mặt trời chói chang, ông mơ mơ màng màng nghĩ đến trách không được Trữ Vệ không ngại Lạc Lạc mập, tính khí không tốt, bởi vì nó có bạn gái rồi, căn bản chưa từng muốn cưới Lạc Lạc.
Ôi chao, ông có nhiều tiền mà, dù cho điều kiện của Lạc Lạc không tốt cũng có thể dùng tiền bù đắp nha.
Sau khi về đến nhà, thiếu nữ mập mạp Lạc Lạc mặc đồ ngủ, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, gặm đùi gà, đang xem anime, dáng vẻ trông như muốn nhoài ra liếm bụi trên mặt giúp anh đẹp trai.
"Ba xách gì đó?" Cô ta ngửi một cái, lỗ mũi trời sinh thuộc về kẻ tham ăn ngửi được một mùi vị thanh khiết của nho tươi khác hoàn toàn với các loại nho trước đây.
"Nho của bạn gái Trữ Vệ trồng..." Chú Lạc nói xong mới ý thức được mình vừa nói cái gì, trong lòng ông thầm kêu không xong rồi.
Bị sắc đẹp của Trữ Vệ tấn công một lần, từ đó về sau Lạc Lạc vẫn nhớ mãi không quên: "Bạn gái? Anh ấy có bạn gái?"
Thương tâm rơi lệ, buồn bã tiều tụy. Lạc Lạc dùng bàn tay không cầm đùi gà che lên ngực mình: "Đau lòng quá, không được, mình phải rượu chè ăn uống quá độ mới được! Vú Trương, lấy thêm mười cái đùi gà tới đây!"
Cô ta đưa mắt chuyển qua túi nho chú Lạc đang xách: "Rửa sạch cả nho nữa, coi như rượu chè ăn uống quá độ, tôi cũng phải rau thịt hòa hợp, hoa quả cũng không thể thiếu. Ai bảo mình là một thiếu nữ mũm mĩm tinh tế chứ?"
Quả nho màu hồng đậm, bóng đến mức phát ra cả tia sáng, nhất định ăn rất ngon. Lạc Lạc cắn một cái đùi gà, thèm nhỏ dãi.
Nhạc Tâm cả đêm đi tặng nho, tươi cười rạng rỡ. Cô tuyệt đối không buồn ngủ, có tiền làm động lực, toàn thân tỉnh táo.
Nhạc Tâm tính toán tiền nong, vui vẻ bóc một túi hạt dưa vị óc chó, bồi bổ cho thời gian trước vì học hành mà tốn không ít não.
"Tiền đồ" Con Dấu trợn đôi mắt không có thật: "Trữ Vệ phát tiền lì xì cả đêm không chỉ có chừng này!"
Nhạc Tâm cắn hạt dưa: "Cậu không hiểu đâu, cầm tiền của người khác nào vui bằng tiền mình tự kiếm được?"
"Có kiếm mối làm ăn nữa không?"
"Chân Dung Phong?"
"Ừ."
"Nhận!"
Con Dấu khoái trá đi mật báo với Chân Dung Phong, thuận tiện yêu cầu hắn kể thêm mấy câu chuyện.
Ngoài cửa viện truyền đến vài động tĩnh nhỏ. Nhạc Tâm lười di chuyển, nhắm hai mắt, lại mở, ánh mắt kia tựa như xuyên thấu tường, xuyên qua tất cả trở ngại, trực tiếp nhìn thấy cái cô muốn nhìn.
Bà nội Nhạc Duyệt già rồi nên đi đường không mấy thuận tiện, bà đang chống lên cửa viện, đập cộc cộc. Bà lão chống gậy, hai chân không ngừng run lên.
Từ nhà bác gái cả Nhạc Duyệt đến đây không xa, nhưng đối với bà nội cô ấy mà nói, không thua gì đi một chuyến du lịch dài.
Thế mà lại tới thật.
Nhạc Tâm tiếp tục cắn hạt dưa.
"Nhạc Tâm..." Thanh âm trống rỗng yếu ớt của Nhạc Duyệt vang vọng khắp phòng, có vẻ cô ấy hơi khó mở miệng. Bà nội đã lớn tuổi, nhìn dáng vẻ bà đứng trước cửa sân, trong lòng cô ấy quả thật không dễ chịu. Nhưng Nhạc Duyệt cũng biết, bà nội là bà nội của cô ấy, không phải là của Nhạc Tâm. Cô ấy không thể cưỡng cầu.
Nhạc Tâm bật cười: "Cô biết bà ấy tới vì cái gì?"
"Biết..." bởi vì biết, cho nên lòng cô ấy càng thêm nguội lạnh.
Nhạc Tâm đi tới cửa lớn, mở cửa.
"Nhạc Duyệt..." Trong đôi mắt đục ngầu của bà lão ngấn lệ, bà ấy nhìn Nhạc Tâm, đưa tay muốn chạm vào.
Nhạc Tâm lui về phía sau một bước.
Nước mắt trong hốc mắt bà lão chảy xuống.
Vẻ mặt Nhạc Tâm vẫn không thay đổi.
Bác gái cả Nhạc Duyệt muốn gả Nhạc Duyệt cho Hạ Đình - con trai cả nhà họ Hạ, Nhạc Tâm không đồng ý, còn lạnh lùng đâm mấy câu. Cha mẹ Nhạc Duyệt đã qua đời, bác gái cả không quản được cô ấy cũng không sao, bà cụ vẫn còn sống mà.
Cũng coi như bác gái cả của Nhạc Duyệt lợi hại, còn có thể bắt bà lão gần đất xa trời ép bản thân gồng sức đi tới nhà Nhạc Duyệt.
Thấy nước mắt trong mắt bà cụ, Nhạc Tâm hiểu được, bà cụ này cũng biết là con dâu định cho cháu gái một mối không tốt, muốn đấy con bé vào hố lửa. Nhưng bà ấy vẫn không dám dừng bước.
Vì sao?
"Bà nội, con tốt nghiệp đại học rồi, cũng sắp đi làm, con có thể nuôi bà. Nếu như bà bằng lòng, hôm nay không cần nói thêm gì, cũng không cần quay về nữa. Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau sống qua ngày." Nhạc Tâm đùa cợt, giọng điệu lãnh đạm: "Bà có muốn vào không?"
Ngón tay bà cụ co rúm lại, nhưng không phải vì tuổi già mà đốt ngón tay cứng ngắc.
"Bà... bà tới là vì chuyện của con và Hạ Đình..." Môi bà lão run rẩy, vì thiếu hàm răng mà giọng nói có hơi thều thào: "Con cũng không còn nhỏ..."
Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng, cơ hồ không cần phải suy nghĩ. Nhạc Tâm cao giọng gọi thím Lưu vẫn đứng nhìn sang đây từ sân sau: "Thím Lưu ơi!"
Nhạc Tâm cười, lại gần thím Lưu nói: "Bà nội phải về nhà bác gái cả, con không đủ sắc đỡ, thím có thể giúp con một chút không?"
"Bà không về..." Bà cụ giùng giằng.
"Vậy bà vào trong sao?" vào có nghĩa là sau này sống cùng Nhạc Duyệt, không quản chuyện nhà bác gái cả nữa.
"Bà..."
Thím Lưu nhìn ra giữa hai người có điều khác lạ, trong lòng bà mơ hồ hiểu được, không khỏi nhíu mày, khuyên nhủ: "Thím cứ đứng mãi ở đây thân thể làm sao chịu được? Cháu đưa người về trước, có lời gì kêu Nhạc Duyệt qua nhà lại nói. Đứng ở đây, người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng Nhạc Duyệt làm khó dễ thím. Truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của con bé."
Thím Lưu quen làm ruộng, sức lực lớn, nửa ôm nửa đỡ mà đưa bà nội Nhạc Duyệt đi.
Đóng cửa lại, xung quanh lại yên tĩnh.
Nhạc Duyệt nói với Nhạc Tâm: "Cảm ơn cô."
Cảm ơn Nhạc Tâm nói ra lời mà cô ấy vẫn muốn nói, mặc dù bà nội vẫn không chọn cô ấy.
Có một khoảng thời gian rất dài, Nhạc Duyệt cho là bà nội yêu thích mình, giống như thích cháu trai Nhạc Phúc. Cho đến lễ mừng năm mới của một năm nọ, cô ấy cầm nhầm tiền mừng tuổi bà nội cho Nhạc Phúc. Cùng một độ dày, nhưng giá trị nhân dân tệ lại không giống nhau. Giá trị chênh lệch nhau nhiều lắm, tình yêu của người lớn cũng cần cân đo đong đếm.
Sau đó, Nhạc Duyệt phát hiện, chỉ cần là chuyện bác gái cả yêu cầu bà nội làm, bất kể là có làm khó dễ người ta đến đến, khiến cho cô ấy và ba mẹ cô ấy chịu nhiều tủi thân đến đâu, bà nội cũng nhất định phải làm. Chỉ có làm xong rồi, bác gái cả mới không tức giận, bác cả mới có thể sống yên ổn, cháu trai của bà mới có thể hạnh phúc.
Đúng rồi, nói cho cùng chính là trọng nam khinh nữ.
Từ trong đống hàng chuyển phát nhanh Nhạc Tâm lấy một hộp hạt hồ đào vừa ăn vừa nghe nữ quỷ đau lòng xót ruột kể chuyện cũ. Nhạc Duyệt sau khi nói xong, Nhạc Tâm bóc vỏ hồ đào nói: "Tôi là cô nhi, nghe nói mới sinh ra không được mấy ngày đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ. So với tôi, cô.. ít nhất ... còn được hưởng tình yêu của cha mẹ."
"Cô đang so với tôi xem ai thê thảm hơn sao?"
"Cũng không phải, chỉ là nghe cô nói như vậy, tôi phát hiện mình cũng không quá thê thảm."
Nhạc Duyệt: "... Trên đời còn có người vô tình như cô sao?"
Mí mắt Nhạc Tâm giật giật, rơi vào trong ký ức, ngay cả hột hồ đào đã bóc vỏ xong cũng ném vào túi: "Sư phụ nuôi tôi bên người. Một thẳng nam cứng nhắc như hắn, ngay cả tâm tư của con gái cũng không hiểu lại còn nuôi trẻ con? Nghe cung nữ chăm sóc tôi kể, năm đó lúc hắn mới vừa mang tôi về, suýt chút nữa làm tôi chết đói."
Đạo Nhất tiên quân làm thần tiên nên quên mất người phàm cần ăn cơm. Chịu đói ba ngày, nhóc con Nhạc Tâm khóc nỉ non không ngừng, hắn còn có nhăn mặt ghét bỏ. Không biết xấu hổ nhất là, sau khi cô lớn sư phụ luôn nhắc đến tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, hắn cứu mạng cô, cô phải thật hiếu thuận với sư phụ, quét tước vệ sinh, giặt quần áo làm cơm cũng phải làm. Nói đến chỗ cảm xúc dâng trào, hắn đều phải lải nhải một lần: "Nhớ năm đó, ta tay phân tay nước tiểu mà nuôi con khôn lớn..."
Nhạc Tâm không nhịn được ngắt lời hắn: "Ngài có thôi đi không, rõ ràng là cung nữ thay tã bón cơm cho con, người còn ngại phiền phức, muốn đút tiên đan cho con mau lớn. Cung nữ khuyên mãi mới từ bỏ ý định, nếu không... Con vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ con. Sợ đến mức ngày đêm tu luyện, chăm học khổ luyện, sớm ngày thành tài!"
Ngày xưa xa tít tắp, chuyện Nhạc Tâm nhớ nhiều nhất là sư phụ và mình luôn luôn nước bọt ghét bỏ đối phương.
Cô còn muốn chờ sư phụ trở về thực hiện lời hứa của hắn, bóp Huyền Nhất như bóp một con kiến cho cô xem.
Cây hoa hồng không phụ tên của hắn, tháng nào cũng nở rộ.
Nhạc Tâm nhìn cây hoa hồng, nhoẻn cười.
Buổi tối trước khi ngủ, Trữ Vệ theo thường lệ cho gửi tin nhắn "Chúc ngủ ngon" cho Nhạc Tâm. Bạn gái nói hai ngày nữa sẽ nói cho anh biết một việc, hai ngày rồi, cô lại không nói việc này. Anh có bóng ma tâm lý với chuyện lần trước bị Nhạc Tâm bỏ rơi, anh rất sợ chuyện Nhạc Tâm muốn nói cho anh biết là thân phận cô rất lợi hại, anh không xứng với cô nên phải chia tay. Vì vậy, Trữ Vệ không dám chủ động nhắc đến.
Hôm nay anh đã tiếp thị nho giúp Nhạc Tâm, lại xác định rõ với chú Lạc rằng mình đã có bạn gái, triệt để chặt đứt khả năng với Lạc Lạc. Anh bảo vệ sự trong sạch của mình, rất muốn khen ngợi bản thân.
Ai bảo Nhạc Tâm không thể là một cô gái bán nho bình thường chứ? Trữ Vệ mang theo ước vọng mà lâm vào giấc ngủ say, anh mơ thấy Hoắc Thành kết hôn rồi, anh ở bên cạnh xem hôn lễ, hình ảnh chuyển đi, cô dâu chú rể biến thành anh và Nhạc Tâm.
Chủ hôn nói: "Mời chú rể hôn cô dâu."
Trữ Vệ mừng rỡ như điên ngừng thở, anh nhắm mắt lại hôn lên môi Nhạc Tâm.
Một hương vị mềm mại ngọt ngào y như trong trí nhớ.
Anh nhịn không được liếm liếm, mở mắt ra nhìn lén Nhạc Tâm.
Ai ngờ, người trước mắt biến thành Hoắc Thành.
Con bà nó! Trữ Vệ vùng dậy.
Trời còn chưa sáng, rèm cửa sổ đóng kín, trong phòng ngủ tối om. Trong bóng tối, Trữ Vệ thở hổn hển, bình phục nhịp tim.
Trong phòng ngủ, bên cạnh truyền đến một hô hấp bình ổn khác, nhè nhẹ hít vào thở ra. Hơi thở ấm áp phất qua cổ anh như là lông vũ khẽ chạm vào lòng.
Trữ Vệ bỗng nhiên ý thức được, trong ngực anh ôm một người.
Nằm mơ?
Anh cắn đầu lưỡi, rất đau.
Nhưng người trong lòng vẫn còn ở đây.
Cứu mạng! Trong sạch của anh gặp nguy hiểm rồi!