Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 32


    Trên mặt bình sứ trơn bóng trắng phau như tuyết, hình ảnh mỹ nhân đang nằm cạnh mèo sinh động như thật.


    Nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy đám lông trên đôi chân dài của mỹ nhân, vừa đen vừa dài.


    Nhạc Tâm: "..."


    Mỹ nhân này trông hơi quen mắt.


    Hồ ly tinh: "Bạch, Bạch Hổ, Hổ, đại..."


    "Bạch Hổ?"


    Con mèo trên bình sứ trợn tròn tròng mắt, xấu hổ lại uất ức.


    Nhạc Tâm chỉ vào mỹ nhân với con mèo trên bình sứ, kinh ngạc nhíu mày: "Đây không phải là... Chân Dung Phong cùng Bạch Hổ?"


    Hồ ly tinh nói không nên lời, ra sức gật đầu.


    Móng vuốt của nó cào lên bình sứ như muốn cứu Bạch Hổ đại nhân của nó ra. Hồ ly tinh mong mỏi nhìn Nhạc Tâm, tha thiết ngóng chờ cô có thể giúp nó một tay.


    Nhạc Tâm sờ lên cái đầu mềm mại của hồ ly tinh: "Ngoan, đứng qua một bên."


    Tuy là bị thần thổ địa sờ đầu, thân thể nó cứng ngắc khó có thể di chuyển, nhưng vì Bạch Hổ đại nhân, hồ ly tinh vất vả cùng tay cùng chân lui sang một bên.


    Không có thân thể của hồ ly tinh che lấp, bình sứ lộ ra dưới ánh sáng của  dạ minh châu quang, nhìn không sót cái gì.


    Nhạc Tâm móc ra điện thoại di động của mình, chụp lại hình mỹ nhân và con mèo trên bình sứ.


    Đáng được lưu niệm.


    Chụp xong, Nhạc Tâm vẫy vẫy hồ ly tinh: "Đập vỡ bình sứ là hai người bọn họ  có thể ra."


    Hồ ly bị hành động chụp anh của Nhạc Tâm làm cho sợ hãi, nó vừa khẩn trương vừa bất lực, thần thổ địa không đáng tin cậy như thế, đập bình sứ, bọn họ thật sự có thể ra sao? Chứ không phải là nó đập vỡ bình sứ cũng làm bọn họ té chết luôn?


    "Quăng đi." Nhạc Tâm thúc giục.


    Hồ ly tinh run tay một cái, đáp lại là tiếng bình sứ vỡ nát.


    Trong bình sứ, lăn ra một cái mỹ nhân áo đỏ trên đùi có lông, một con mèo.


    Trên mặt mỹ nhân kia còn trang điể, lông mi giả tinh tế vểnh lên, vẽ lên một đường mi đậm màu, tròng mắt màu hoa đào, môi đỏ nóng bỏng, một đôi mi cong  như trăng.


    Không bàn đến bộ trang phục này kia, chỉ nhìn mặt Chân Dung Phong trông vẫn rất xinh đẹp.


    "Ha ha..." Nhạc Tâm cung kính cười trước.


*Cười trước vì kính trọng là một câu nói được biến tấu, tỏ ý làm trước vì tôn trọng (giống như uống rượu, người kính rượu sẽ uống trước), người sau có cười hay không thì tùy ý.


    Bộ quần áo của vị đại ca trước mặt mặc như không mặc, ngoại trừ bộ phận quan trọng, chỗ khác nên lộ đều lộ ra. Trữ Vệ kiên định bảo vệ quyền lợi làm bạn trai của mình, lòng bàn tay anh che kín mắt Nhạc Tâm, kéo cô xoay một vòng để mặt cô đối diện với lồng ngực của mình, ham muốn chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt: "Đừng nhìn, cay mắt."


    Chân Dung Phong có bộ dáng khiến người khác cay mắt: "..."


    Anh ta cũng không muốn.


    Anh ta với Bạch Hổ lòng mang hùng tâm tráng chí mà đến, kết quả bị Hồ Tức nhẹ nhàng dán lên bình sứ. Hồ Tức ngủ say ngàn năm hiếm khi có người lắng nghe nói chuyện, hắn kể rất nhiều chuyện cũ với Bạch Hổ và Chân Dung Phong.


    Hồ Tức nói hắn thật sự thích Hồ Mạn, dù là trong lòng Hồ Mạn không có hắn, mà tất cả đều chỉ chứa một người khác.


    Hắn hóa thành nữ nhân, là chị em với Hồ Mạn chỉ vì muốn hóa giải tổn thương trong lòng Hồ Mạn, sau đó đi vào trái tim Hồ Mạn.


    Hắn lỡ tay đánh chết Hồ Mạn, hắn cực kỳ hối hận, nhưng giam giữ Hồ Mạn lên bình sứ lại khiến hắn thỏa mãn vô cùng. Như thế này, Hồ Mạn có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn, hắn có thể vĩnh viễn ở cùng với Hồ Mạn.


    Càng khiến người ta không thể tưởng tượng chính là, Hồ Tức lấy thân phận hồ ly tinh nữ để thành tiên. Lúc hắn nhìn thấy Đạo Nhất Tiên Quân, hắn là một nữ nhân diễm lệ quyến rũ.


    Hắn cố tình như thế vì thân phận nữ giúp hắn thích hợp làm một chuyện. Đúng vậy, Hồ Tức định quyến rũ Đạo Nhất Tiên Quân, kết quả bị Đạo Nhất Tiên Quân hất tung xuống mặt đất.


    Hồ Tức mím đôi môi đỏ thắm của mình, không hiểu hỏi thăm: "Vì sao lúc trước Hồ Mạn giả vờ ngủ với ngươi, ngươi không đẩy nàng ra? Phải chăng bây giờ Tiên Quân còn giả vờ giả vịt có hơi quá mức?"


    "Lúc trước nàng ngủ ở chỗ cách ta gần một mét, ta nghĩ, rừng đào cũng không phải ta trồng, nàng ngủ thì ngủ." Đạo Nhất Tiên Quân gảy gảy ống tay áo: "Còn ngươi nằm hẳn vào ngực ta rồi, có thể giống thế sao?"


    "Phải biết cái lồng ngực này chỉ từng ôm một người duy nhất, mà còn là đồ nhi ngốc của ta." Đạo Nhất Tiên Quân thầm bổ sung trong lòng, đại khái là lúc nàng ba tuổi, tiểu ướt nửa bên quần áo của hắn, từ đó về sau, hắn dị ứng với việc ôm người khác. Vì thế lúc Hồ Tức vừa dán tới, chỉ trong chớp mắt đã bị Đạo Nhất vứt ra ngoài.


    Hồ Tức không hề kiêng dè mà kể hết chuyện này cho Chân Dung Phong cùng Bạch Hổ nghe. Lúc ấy, lòng Chân Dung Phong, Bạch Hổ đã lạnh đi một nửa, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, Hồ Tức coi hai người họ là người chết.


    May mắn, Nhạc Tâm tới.


    Thần thổ địa vĩ đại của bọn họ tới.


    Chân Dung Phong lúc này còn bận cảm động mình đã tránh được một kiếp nạn đâu lo được trang phục mình đang mặc kỳ lạ, hắn nhìn Nhạc Tâm xúc động đến rơi nước mắt.


    Vương của các loài thú bị biến thành con mèo, lòng Bạch Hổ khó mà bình tĩnh. Bạch Hổ muốn hỏi Nhạc Tâm, vì sao bọn họ đã đi ra mà hắn vẫn trong hình hài một con mèo, lời ra khỏi miệng lại thành một tiếng: "Meo meo?"


    Hắn muốn hoài nghi hổ sinh (nhân sinh).


    Nhạc Tâm cảm thán, Hồ Tức quả nhiên không hổ là hồ ly tinh ngàn năm, biến phép nhốt người cũng có thể nghĩ ra được chi tiết hóa trang tỉ mỉ. Nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Chân Dung Phong, thân là một người phụ nữ cô cũng hóa không ra.


    "Thuật pháp của Hồ Tức có thời gian hiệu lực, hết thời gian, các ngươi sẽ khôi phục bình thường."


    Nhạc Tâm lần nữa lấy điện thoại di động ra: "Nào nào nào, mọi người cùng nhau chụp kiểu ảnh đi."


    Chân Dung Phong: "..."


    Bạch Hổ: "..."


    Trữ Vệ chủ động tiếp nhận điện thoại: "Để anh chụp cho."


    Bọn họ đã trễ nải không ít thời gian, buổi chiều Trữ Vệ phải đi làm nên không đi ăn cơm được.


    Nhạc Tâm đưa anh về văn phòng, hẹn tối ăn cơm.


    Hồ Tức nói cô ở trên trời có một vị hôn phu ở ngay trước mặt Trữ Vệ, Nhạc Tâm không muốn để Trữ Vệ hiểu lầm nên giải thích là đính hôn lúc nhỏ, cô  không có tình cảm với đối phương, đã giải trừ hôn ước.


    Trữ Vệ cũng không ngại, anh tin tưởng Nhạc Tâm sẽ không lừa gạt mình, bạn gái của mình cũng không phải loại người một chân đạp hai thuyền.


    Chuyện liên quan tới sư phụ Đạo Nhất Tiên Quân, Nhạc Tâm không có nói cho Trữ Vệ. Việc này không liên quan đến  tình cảm  của hai người họ. Nếu có một ngày ảnh hưởng đến tình cảm của họ, cô tất sẽ thẳng thắn không giấu diếm.


    Bắt yêu xong Nhạc Tâm tiếp tục về nhà hái nho, để đêm mang đi ra ngoài đưa hàng.


    Một màn Hồ Tức cho xem kia Nhạc Tâm không suy nghĩ nhiều. Trong lòng cô, cô đồng ý đính hôn với tiên thái tử Phó Dư là bởi vì thái độ khẩn cẩu khiêm nhường của Phó Dư khiến cô mềm lòng một lần, cũng là vì chép bài tập của hắn. Còn âm mưu ở phía sau, Nhạc Tâm cũng không rõ ràng. Nhưng Nhạc Tâm vẫn hiểu rõ sư phụ Đạo Nhất Tiên Quân của mình, ông ấy từ trước đến nay làm việc không kiêng nể gì cả, tuyệt sẽ không vì hôn ước của cô và Phó Dư mà làm việc đặc biệt gì đó cho Phó Dư.


    Ông ấy làm, là vì ông ấy muốn làm.


    Về phần sư phụ không cho Phó Dư thích cô cũng đã là chuyện bao lâu rồi? Bây giờ hôn ước đã giải trừ, cô cũng có Trữ Vệ, đi xoắn xuýt những chuyện này cũng không có gì hay, chỉ thêm phiền não thôi.


    Cho nên tiên thái tử Phó Dư muốn giúp cô, mang trái tim của tổ tiên Thiên Đế cho cô không liên quan đến tiên thái tử có thích cô hay không, mà là vì sư phụ luôn luôn giúp đỡ tộc Thiên Đế bọn họ đối phó với Huyền Nhất chân nhân?


    Nhạc Tâm nhẹ nhàng thở ra. Cô vẫn luôn biết ơn Phó Dư, nhưng vì nghĩ như thế mà trong lòng cũng không có áp lực lớn đến như vậy.


    Cô nói rồi mà, không có chuyện nào là vô duyên vô cớ, mọi thứ có nguyên nhân có kết quả cả.


    Lúc đang gói nho, Bắc Hòa liên hệ Nhạc Tâm.


    Hắn cố nén vui mừng, thanh âm cực lớn: "Nhạc Tâm Nhạc Tâm, tôi muốn kể chuyện bát quái này cho cô nghe!"


    Nhạc Tâm vì kiếm tiền mà bề bộn nhiều việc, lời ít ý nhiều: "Nói."


    "Hôm qua, tiên thái tử Phó Dư đối đầu với Huyền Nhất chân nhân, là kiểu đối diện thẳng mặt ý!"


    Đối mặt?


    Tiên thái tử Phó Dư luôn luôn ẩn nhẫn, dù là lúc trước sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân đứng ở sau lưng hắn, đối với việc Huyền Nhất chân nhân làm khó làm dễ vênh mặt hất hàm sai khiến, mặc dù Phó Dư không kiêu ngạo không tự ti cũng đều là tránh né mũi nhọn, có thể nhịn được thì nhịn, chưa bao giờ đối đầu chính diện cả.


    Bây giờ sư phụ cô đã xảy ra chuyện, đằng sau không có thế lực mạnh chèo chống Phó Dư dựa vào cái gì để đấu lại người nhìn khắp tiên giới không có địch thủ như Huyền Nhất chân nhân?


    "Việc này nói cho cùng cũng có chút liên quan đến cô. Lúc trước, Đạo Nhất Tiên Quân..." Bắc Hòa không nói rõ ra, nhưng ẩn ý trong lời nói hai người đều hiểu: "Huyền Nhất chân nhân vì nữ nhi Lam Sầm vội vội vàng vàng gây áp lực với Thiên Đế bắt tiên thái tử và cô lui hôn ước. Nhưng không biết tại sao sau khi từ hôn tiên thái tử trực tiếp bế quan tu luyện. Cho nên, hắn với Lam Sầm cũng chưa đính hôn. Mấy ngày trước, tiên thái tử xuất quan, Huyền Nhất chân nhân bèn tìm gặp tiên thái tử bảo hắn đính hôn với Lam Sầm. Ai ngờ tiên thái tử không muốn, thẳng mặt chất vấn Huyền Nhất chân nhân lấy lập trường gì bức bách hắn cưới nữ nhi của ông ta, là hắn có tư tình với nữ nhi của ông ta hay là làm nhục nữ nhi của ông ta cho nên bắt hắn phải chịu trách nhiệm? Ái chà chà, nghe thật sự là quá sung sướng!"


    Nhạc Tâm lại cảm thấy tiên Thái tử lỗ mãng: "Sau đó thì sao?"


    "Về sau tiên thái tử đối mặt với Huyền Nhất chân nhân thật lâu, Huyền Nhất chân nhân đành đi." Bắc Hòa cười ha ha: "Tôi đoán là Huyền Nhất chân nhân không ngờ tới tiên thái tử dám phản bác ông ta, cho nên quá khiếp sợ, khiếp sợ nên bỏ đi?"


    Không thể nào.


    Phía sau nhất định còn có nguyên nhân khác.


    Bắc Hòa ngốc nên không biết thôi.


    Nhạc Tâm hỏi hắn: "Anh có chắc là lần trước gặp tiên thái tử, Anh cảm giác tiên lực của hắn ta không khác gì anh, không có chút tiến bộ nào?"


    "Đương nhiên!" Bắc Hòa đang tự thấy tiên thái tử làm một chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ, vô cùng hợp ý của hắn, nghe thấy Nhạc Tâm không tin phán đoán của hắn, hiếm khi không xù lông ngay lập tức: "Tôi rất chắc chắn, tôi còn chế giễu hắn bế quan lâu như vậy cũng không tiến bộ, có phải mượn cớ bế quan, đóng kín cửa tự chữa trị tổn thương vì tình cảm hay không. Mặt hắn biểu lộ cười mà như không cười, rất là chán ghét. Hừ, thừa nhận bản thân không nỗ lực rất khó khăn sao?"


    Nhạc Tâm: "..." Mẹ nó tổn thương tình cảm.


    Nhạc Tâm nhịn không được nhắc nhở: "Không nhìn ra tu vi, còn có một loại khả năng."


    Tu vi của đối phương cao hơn anh, còn cao hơn anh rất nhiều.


    Bắc Hòa dừng một chút: "Tôi có còn là bạn cô hay không? Hay là cô đối với tiên thái tử tình cũ chưa hết? Như thế có công bằng với bạn trai hiện tại của cô không?"


    Hắn thấm thía dạy dỗ Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm, cô không thể làm đồ khốn nạn phụ tình phụ nghĩa cắm sừng bạn trai hiện tại của mình được!"


    Nhạc Tâm: "..."


    Bắc Hòa vui vẻ ha ha kể chuyện cho Nhạc Tâm xong, lại hơi do dự nói: "Tôi nghe nói trái tim của tổ tiên tộc Thiên Đế mất rồi, chính là trái tim cất chứa vô hạn sức sống kia, nhưng cũng không thấy người trong tộc Thiên Đế tìm kiếm. Tôi không xác định được tin tức là thật hay giả, chỉ là gần đây tiên giới mơ hồ có lời đồn. Nhạc Tâm cô nói xem người kia trộm trái tim là vì cái gì?"


    Lúc trước chuyện Nhạc Tâm đi tìm Thiên Đế mượn trái tim của tổ tiên không mấy ai biết, cô cũng không nói cho Bắc Hòa.


    Bắc Hòa không giúp được gì cho cô nên xấu hổ cạo trọc đầu, nếu lại bị hắn biết chuyện này chỉ sợ muốn cạo sạch lông mày với lông mi?


    Nhạc Tâm đáp: "Anh mới cạo đầu trọc quyết tâm nghiêm túc tu luyện tại sao lại chú ý những chuyện linh tinh này?"


    "Cô không ở tiên giới, tôi chính là tiếng nói của cô ở tiên giới, tất nhiên muốn thám thính nhiều tin tức nói cho cô." Để cho sau khi cô trở về tiên giới không đến mức vì tin tức bế tắc mà xa lạ với tiên giới.


    Hắn từng nghĩ tới có phải Nhạc Tâm trộm trái tim của tổ tiên thiên đế hay không, nhưng thứ nhất, động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân mở không ra, thứ hai, ngay cả việc trái tim kia phải chăng có thể làm cho tiên nhân sống lại hay không cũng không ai biết, Nhạc Tâm dù trộm cũng không dùng được.


    Nhưng làm người hiểu rõ tính nết của Nhạc Tâm, Bắc Hòa thấy cô rõ ràng nói lái sang chuyện khác như thế, đột nhiên lại không chắc chắn được.


    "Nhạc Tâm, mấy ngày nữa tôi xuống thế gian thăm cô."


    Chung quy là nhìn thấy mặt mới có thể yên tâm, hắn muốn xem Nhạc Tâm sống có ổn hay không, quan trọng nhất là, hắn muốn kiểm tra xem xét khảo sát bạn trai của Nhạc Tâm. Hắn không tin mắt nhìn người của Nhạc Tâm, chỉ mong cô đừng chọn thứ cặn bã.


    Nhạc Tâm: "?"


    Thông báo Bắc Hòa kết thúc liên lạc.


    Đây là sợ cô không cho hắn đến? Cô chắc chắc không cho hắn đến.


    Tiên nhân tự tiện hạ phàm phải chịu trừng phạt, thật là thiếu niên trẻ người non dạ.


    Cô phải nghĩ biện pháp.


    Hoàng hôn, Nhạc Tâm hiếm khi tỉ mỉ trang điểm bản thân. Chọn một bộ váy liền áo màu sắc mộc mạc từ đống quần áo Trữ Vệ tặng, mặc vào trông cũng rất thần tiên, xăngđan gót nhỏ, búi kiểu tóc nửa đầu, trang điểm nhẹ.


    Bị hóa trang của Chân Dung Phong kích thích, Nhạc Tâm cảm thấy thân là một người phụ nữ tuyệt không thể thua.


    Cô soi gương, ừm, quả nhiên trông đẹp mắt hơn.


    Cô đắc ý đi đến chỗ Trữ Vệ gửi định vị.


    Nhất định phải làm cho Trữ Vệ bất ngờ.


    Đó là một nhà hàng vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền, từ ngoài cửa nhìn vào trông rất phong độ. Ánh sáng không quá chói mắt, cũng rất hữu tình, Khung cảnh rất phù hợp cho những người yêu nhau hẹn hò. Ngoại trừ nhân viên phục vụ, bên trong không có một người khách nào.


    Hiển nhiên, tổng giám đốc bá đạo trong nhà có mỏ lại bao cả nhà hàng.


    Nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn Nhạc Tâm đi vào, rót chén nước.


    Trữ Vệ không ở đây.


    Nhân viên phục vụ: "Tổng giám đốc Trữ đang chuẩn bị bất ngờ cho cô, xin cô chờ một lát."


    Bất ngờ?


    Nhạc Tâm ưu nhã ngồi thẳng lật thực đơn trên bàn, sườn xào chua ngọt, tôm rảo, cá hấp, từng món mỹ vị, hình ảnh sinh động như thật khiến cho cô thèm nhỏ dãi.


    Mang hết những món này ra cho cô là đủ vui mừng nha.


    Không bao lâu, Trữ Vệ mặc áo sơmi quần tây xuất hiện. Mái tóc vốn được chải chuốt tỉ mỉ trước trán lúc này lại hơi rối,  hai viên cúc trên cùng mở ra khiến cho anh càng thêm mấy phần gợi cảm của phái nam.


    Tổng giám đốc cao gầy tuấn tú bưng cái mâm đậy kín nắp đi tới trước mặt Nhạc Tâm.


    Đặt mâm lên bàn, Trữ Vệ nhìn Nhạc Tâm chằm chằm. Hiển nhiên anh phát hiện Nhạc Tâm trang điểm khác với ngày thường.


    Nhạc Tâm mở to mắt nhìn anh, yên lặng chờ bạn trai khích lệ.


    Trữ Vệ nhíu mày: "Không trang điểm đã đủ đẹp, em còn trang điểm làm gì? Em như thế này anh làm sao hôn được?"


    Muốn hôn môi em, không phải son môi.


    Nhạc Tâm: "..."


    Rất tốt, sau khi có một người sư phụ là thẳng nam sắt thép, cô lại thu hoạch được một bạn trai là sắt thép thẳng nam.


    Nhạc Tâm chỉ vào cái mâm trước mặt hỏi: "Trong này là cái gì? Xương sườn em thích ăn hay là cánh gà?"


    Biểu hiện trên mặt Trữ Vệ kiểu một lời khó nói hết.


    Không đúng à? vậy thì: "Cá hấp? Hay là..."


    Bất cứ cái gì cũng được.


    Trữ Vệ mở ra cái nắp, màu đỏ phối với màu vàng, màu xanh chính là hành thái: "Anh tự làm đấy, vui không? bất ngờ không?"


    Nhạc Tâm: "..."


    Trong “bất cứ cái gì” không bao gồm món này.


    Cô muốn ăn thịt.

Bình Luận (0)
Comment