Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 108

Lúc chạng vạng, hoàng hôn vẫn còn chưa buông xuống, bầu trời sáng ngời ráng màu, phía chân trời bị nhiễm một mảnh đỏ rực.

Xe chậm rãi chạy vào cổng hoa rộng lớn, chạy qua khuôn viên trải dài, cuối cùng ngừng lại trước cửa nhà cũ.

Tiểu Nặc ngồi ở ghế sau, đầu nhỏ tiến đến gần cửa xe, tò mò nhìn hướng ngoài cửa sổ, hai mắt to tràn ngập ngạc nhiên.

"Ba ba, nhà của chú Thịnh thật xinh đẹp." Tiểu Nặc quay đầu nhỏ giọng nói với Lâm Cẩn.

Nền cỏ canh mướt, vườn hoa tươi đẹp, còn có núi giả cổ kính cùng hành lang trang trọng, ngay cả trên mặt đất cũng trải đầy sỏi đá màu sắc rực rỡ.

Nơi này hết thảy đều quá mới lạ với Tiểu Nặc.

Lâm Cẩn cười sờ đầu bé: "Đây là nhà ông bà nội của chú Thịnh, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở đây."

Tiểu Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

Thịnh Diễn Chi hỏi bé: "Thích nơi này sao?"

Tiểu Nặc lại gật đầu: "Dạ thích."

Thịnh Diễn Chi cong cong môi, lộ ra một nụ cười cao thâm khó đoán.

Lúc trước Thịnh Diễn Chi bị thương, ở bệnh viện dưỡng gần một tháng mới khỏi hẳn.

Lần này trở về nhà cũ, một phần hắn muốn cho hai ông bà gặp Lâm Cẩn và Tiểu Nặc, mặt khác cũng là vì muốn cho bọn họ an tâm.

Không nghĩ tới vừa mới vào cửa, trong phòng khách lớn ngoại trừ Thịnh lão gia tử cùng Thịnh lão phu nhân, còn có chú và thím của Thịnh Diễn Chi.

Vì thế lúc Lâm Cẩn nắm tay Tiểu Nặc xuất hiện ở trước mặt mọi người, Thịnh gia từ trên xuống dưới đều hết sức kinh ngạc!

Bọn họ kinh ngạc tất nhiên không phải việc Thịnh Diễn Chi mang về một người đàn ông, mà là mang về một người đàn ông dẫn theo một đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này thật sự rất giống Thịnh Diễn Chi khi còn nhỏ!

Choang.

Thịnh lão gia tử đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện sóng to gió lớn, nhưng khi nhìn đến gương mặt nhỏ của Tiểu Nặc, ông lập tức cả kinh đến làm rớt chén trà trong tay.

Thịnh lão phu nhân thì hai mắt đỏ bừng, gấp giọng hỏi người bên cạnh: "Tiểu Cẩn có phải đang nắm tay một đứa nhỏ hay không? Ta tại sao lại thấy đứa nhỏ kia giống như đúc Diễn Chi khi còn nhỏ...... Ai, kính lão của ta đâu? Mau đi lấy mắt kính của ta tới đây!"

Lão phu nhân không thể tin vào hai mắt của mình, còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm, vội vàng kêu người hầu đi lấy kính lão.

Thịnh lão gia tử cũng không rảnh quan tâm chén trà đang rớt trên mặt đất có bao nhiêu trân quý, chống gậy đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn thấy cảm xúc của Thịnh lão gia tử cùng Thịnh lão phu nhân kích động như vậy, lập tức khẩn trương lên, trong lòng có một loại dự cảm mãnh liệt: Thân thế Tiểu Nặc sợ là giấu không được!

Thịnh lão gia tử hơi cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Nặc, lẩm bẩm nói: "Giống nhau như đúc a......"

Tiểu Nặc ngửa đầu nhìn ông lão trước mắt, so với những người bé gặp trông còn lớn tuổi hơn.

Bé nhớ tới lời ba ba dạy, đến nhà người khác làm khách phải thật lễ phép, phải chào hỏi người lớn, bằng không sẽ bị người ta nói là đứa trẻ không có gia giáo.

Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, ba ba dạy bé nhìn thấy ông của chú Thịnh phải gọi là ông, vì thế ngoan ngoãn chào một tiếng: "Cháu chào ông."

Một tiếng gọi khiến hai mắt Thịnh lão gia tử đều đỏ.

"Đứa nhỏ ngoan...... Thật là ngoan......" Thịnh lão gia tử liên tục gật gù, một tay ôm Tiểu Nặc lên.

Ông cụ 80 tuổi, lại chỉ dùng một tay ôm đứa nhỏ mấy chục cân, doạ cho Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn một trận khiếp sợ.

Những người khác cũng sôi nổi tiến lên, sợ Thịnh lão gia tử bị thương, cũng sợ làm Tiểu Nặc bị ngã.

Thịnh lão gia tử cả giận nói: "Ta còn không đến mức ngay cả chắt trai của mình cũng không ôm được!"

Thịnh Diễn Chi có điểm ngoài ý muốn, nhóc con này hình như rất được lão gia tử yêu thích, nhanh như vậy đã được lão gia tử xem như con cháu Thịnh gia.

Lão gia tử ôm Tiểu Nặc đến sofa, các vị trưởng bối Thịnh gia lập tức vây quanh, chú hai của Thịnh Diễn Chi cảm khái nói: "Cha con chính là cha con, đứa nhỏ này thật giống Diễn Chi."

Thịnh Diễn Chi hơi nhíu mày, ý thức được có điểm không thích hợp, chẳng lẽ bọn họ cho rằng Tiểu Nặc là con trai ruột của hắn?

Vừa muốn mở miệng nói rõ ràng, Thịnh lão gia tử đột nhiên liếc mắt trừng hắn một cái, trầm giọng nói: "Đến thư phòng!"

Chú hai của Thịnh Diễn Chi vui sướng khi người gặp họa, nói khẽ với Thịnh Diễn Chi: "Con không rên một tiếng làm ra một đứa con lớn như vậy, lão gia tử cũng sẽ không dễ dàng tha cho con."

Thịnh Diễn Chi nhíu mày càng chặt.

Nhìn thoáng qua Tiểu Nặc đang bị các vị trưởng bối Thịnh gia vây quanh, Thịnh Diễn Chi không nói gì, bước nhanh đuổi theo Thịnh lão gia tử.

Trong phòng khách, Thịnh lão phu nhân vui mừng vuốt v3 khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nặc, lại nắn nắn tay nhỏ của bé, hiền hoà hỏi: "Con tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Thích ăn cái gì?"

Tiểu Nặc nhút nhát sợ sệt nhìn những gương mặt xa lạ bên cạnh, có chút thẹn thùng, lại có chút hoảng loạn.

Đột nhiên nhảy xuống sofa, nhanh chóng chạy đến trong lòng Lâm Cẩn, khuôn mặt nhỏ chôn trên hõm vai ba ba, chọc cho các vị trưởng bối đều cười.

Lâm Cẩn ôn nhu trấn an bé: "Đừng sợ, mọi người đều rất thích con."

Thịnh lão phu nhân vội vàng kêu người bưng điểm tâm và kẹo lên, Lâm Cẩn lại dỗ vài câu, Tiểu Nặc lúc này mới bớt thẹn thùng, nghe lời ba ba, ngoan ngoãn ngồi ở bên người Thịnh lão phu nhân.

Thịnh lão phu nhân đưa cho bé một khối điểm tâm, Tiểu Nặc ngây ngô nói: "Cảm ơn bà ạ."

"Ai da tâm can bảo bối của ta." Thịnh lão phu nhân nhịn không được kéo nhẹ Tiểu Nặc vào trong lòng ngực, trong mắt chứa đựng sự yêu thương.

Tiểu Nặc có thể cảm nhận được sự yêu thích của bà đối với mình, bắt đầu cao hứng lên, cái miệng nhỏ ăn điểm tâm, ăn đến miệng đầy vụn bánh.

Thịnh lão phu nhân cầm khăn tay lau cho bé, lại lột một viên kẹo cho bé ăn, quả thực muốn sủng Tiểu Nặc đến tận trời.

Tiểu Nặc ăn điểm tâm và kẹo, rốt cuộc cũng buông xuống chút thẹn thùng cuối cùng, mọi người hỏi cái gì, bé đều ngoan ngoãn trả lời, làm cho Thịnh lão phu nhân không biết nên bù đắp cho cháu như thế nào mới tốt.

So sánh với không khí ấm áp trong phòng khách, thư phòng trông có vẻ nghiêm túc hơn nhiều.

Giờ phút này Thịnh lão gia tử chống gậy, đứng ở án thư, tức giận trừng mắt nhìn cháu trai của mình, hận không thể một gậy đánh qua, cho hắn chút giáo huấn, miễn cho về sau lại làm ra chuyện càng hoang đường hơn!

Cái gọi là chuyện hoang đường, đương nhiên là chỉ Thịnh Diễn Chi đột nhiên mang về một đứa con trai, làm cho cả nhà trở tay không kịp, một chút tâm lý cũng không kịp chuẩn bị.

Thịnh lão gia tử cả đời này trải qua không ít sóng to gió lớn, sống đến 80 tuổi, chuyện hoang đường nào cũng đều đã gặp qua, nhưng không nghĩ tới có một ngày lại gặp loại chuyện này ở Thịnh gia.

"Con mau nói rõ ràng, đứa nhỏ kia rốt cuộc là chuyện như thế nào!" Thịnh lão gia tử cả giận nói.

Thịnh Diễn Chi thần sắc bình tĩnh: "Ông nội, có phải ông cho rằng đứa trẻ kia là con trai của con hay không?"

Thịnh lão gia tử nhíu mày: "Con có ý gì?"

Thịnh Diễn Chi giải thích: "Kỳ thật đứa bé là con của Lâm Cẩn."

"Cái gì?" Sắc mặt của Thịnh lão gia tử khẽ biến, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Nhưng giây tiếp theo, ông đột nhiên cầm gậy đang chống lên đánh vào người Thịnh Diễn Chi, nổi giận nói: "Đến lúc này còn dám lừa gạt ta! Có phải con cho rằng ta già cả mắt mờ không thấy rõ hay không? Ta nói cho con biết, ta nhìn vô cùng rõ ràng, đứa nhỏ kia với con chính là từ một khuôn đúc ra, con còn dám nói nó không phải con của mình!"

Thịnh Diễn Chi vô duyên vô cớ ăn một gậy, không thể nề hà nói: "Ông nội, con không lừa gạt ông, nó xác thật là con trai của Lâm Cẩn."

Thịnh lão gia tử lại không tin: "Con nhanh chóng giải thích cho rõ ràng, nếu không ta sẽ không tha cho con!"

Thịnh Diễn Chi nhéo nhéo ấn đường: "Con biết ông muốn ôm chắt trai, nhưng đứa nhỏ kia thật sự không phải con của con, bằng không làm sao tới hôm nay con mới dẫn nó tới gặp ông."

Thịnh lão gia tử tức giận hừ một tiếng, lại cảm thấy lời này cũng không sai, nhưng vẫn còn rất hoài nghi.

Chẳng lẽ đứa nhỏ kia thật sự không phải con cháu Thịnh gia? Làm ông vui mừng một hồi.

Thịnh lão gia tử nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Nặc, thật sự không thể tin đứa nhỏ không chút quan hệ với Thịnh gia.

"Gọi Tiểu Cẩn tới đây." Thịnh lão gia tử quyết định hỏi cho rõ ràng minh bạch.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Cẩn đi vào thư phòng, giống như Thịnh Diễn Chi, quy củ đứng ở trước mặt Thịnh lão gia tử.

Thịnh lão gia tử nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Tiểu Cẩn, Diễn Chi nói đứa nhỏ kia là con của con."

Lâm Cẩn vâng một tiếng, nói: "Tiểu Nặc đúng thật là con trai của con."

"Ta không tin!" Thịnh lão gia tử giơ gậy chỉ vào Thịnh Diễn Chi, "Con chắc chắn đang thay thằng nhóc này giấu giếm!"

"Thưa ông, con không có lừa ngài."

"Được, vậy làm xét nghiệm ADN! Ta không tin đứa nhỏ lớn lên giống như đúc Diễn Chi, cư nhiên lại không phải con cháu Thịnh gia chúng ta."

Lâm Cẩn nắm tay thật chặt, tim đập rất nhanh, bang bang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hai vị trưởng bối Thịnh gia đối với cậu tốt như vậy, còn bảo hộ Phi Phồn, có lẽ tâm nguyện lớn nhất của hai ông bà chính là được ôm chắt trai, cậu thật sự không nên giấu diếm nữa, làm hai ông bà phiền lòng.

Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu: "Tiểu Nặc là con trai của con, cũng là con trai của Diễn Chi."

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Thịnh Diễn Chi, gằn từng chữ một nói: "Con trai ruột của anh."

Thịnh Diễn Chi thần sắc bình tĩnh, trong nháy mắt liền biến thành khiếp sợ, một chữ đều không nói nên lời!

Thịnh lão gia tử thoải mái cười to: "Ta biết đứa nhỏ này là chắt trai của ta mà!"

Ngay sau đó ông lại dùng gậy hung hăng đánh Thịnh Diễn Chi một cái: "Dám lừa gạt ta!"

Thịnh Diễn Chi hoàn toàn không còn cảm giác đau, dồn dập hô hấp, ngực kịch liệt phập phồng, đôi tay nắm chặt bả vai Lâm Cẩn: "Em lặp lại lần nữa, Tiểu Nặc là con ruột của ai?"

Lâm Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn đến cánh tay run nhè nhẹ của Thịnh Diễn Chi, trong lúc nhất thời không biết hắn là đang vui vẻ hay là đang khó có thể tiếp nhận.

Cậu mím môi, kiên định nói: "Tiểu Nặc là con ruột của cả hai chúng ta."

Lời này giống như một quả bom, nổ tung doạ đến Thịnh lão gia tử đều phát ngốc.

Thịnh Diễn Chi cũng vô cùng mờ mịt, vội vàng nói: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Lời nói đã nói ra, Lâm Cẩn bỗng nhiên bình tĩnh lại: "Thưa ông, Diễn Chi, kế tiếp con muốn nói đến một khả năng có thể sẽ làm cho hai người cảm thấy không thể tin được, nhưng đó chính là sự thật."

Trong phòng khách, Tiểu Nặc bị các vị trưởng bối Thịnh gia đút đến bụng nhỏ phình phình, ăn thật nhiều đồ ăn vặt, ăn xong mới nhớ tới ba ba còn chưa có trở về.

"Con muốn ba ba." Tiểu Nặc mở to đôi ngập nước, ngoan ngoãn nhìn Thịnh lão phu nhân.

Thịnh lão phu nhân cho rằng ba ba trong miệng bé là Thịnh Diễn Chi, cười tủm tỉm nói: "Được, bà cố mang con đi tìm ba ba."

Bà nắm tay Tiểu Nặc, chậm rì rì đi đến cửa thư phòng.

Vừa vặn cửa thư phòng được mở ra, Thịnh Diễn Chi nắm chặt tay Lâm Cẩn, đôi mắt ửng đỏ, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.

"Ba ba!" Tiểu Nặc gọi một tiếng, chạy đến trước mặt Lâm Cẩn.

Thịnh Diễn Chi lại một tay ôm bé lên, ôm đặc biệt chặt, Tiểu Nặc cảm thấy bản thân rất nhanh đã không thở nổi.

Bé nhịn không được giãy giụa: "Chú Thịnh......"

"Con là con trai của ba!" Thanh âm Thịnh Diễn Chi khàn khàn trầm thấp, đột nhiên dùng sức hôn một cái lên trán bé.

Tiểu Nặc ngẩn người, có chút không biết làm sao nhìn về phía Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn cười ôn nhu: "Chú Thịnh cũng là ba ba của con."

Tiểu Nặc không hiểu tại sao lại thế này, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngây ngốc nhìn Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi cũng cúi đầu nhìn bé, nhìn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nặc, tâm tình thật vất vả mới bình ổn lại một chút, lại lần nữa kích động lên.

"Con trai của ba." Hắn đặt trán mình lên trán của bé, "Tiểu Nặc, kêu ba ba."

—————————
Bình Luận (0)
Comment