Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 113

Lễ trao giải còn chưa bắt đầu, trong sảnh đã tinh quang rạng rỡ.

Đông đảo các minh tinh mới nổi, diễn viên thực lực ngồi ở dưới khán đài, phóng viên cầm camera nơi nơi phỏng vấn cùng chụp ảnh, vội vã xoay quanh không ngừng nghỉ.

Là một tiểu sinh có nhân khí bùng nổ trong năm nay, Lâm Cẩn bị vài cái camera quay chụp liên tục, trong đó có một nữ khách mời đang livestream.

Mỗi lần màn ảnh đảo qua Lâm Cẩn, livestream liền bị fan điên cuồng spam.

"A a a a a! Anh Cẩn quá đẹp trai! Tôi muốn liếm màn hình!"

"Tay anh Cẩn thật đẹp! Quả thực là phúc lợi cho đảng tay khống chúng tôi!"

"Môi anh Cẩn nhìn thật mềm, không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì *thẹn thùng*."

"Chị em lầu trên ơi, vấn đề này cô phải hỏi họ Thịnh rồi. Hừ, hắn nhất định hôn không ít đâu."

"Đả đảo họ Thịnh! Cư nhiên dám đoạt anh Cẩn của chúng ta!"

"Ai ai ai, tôi như thế nào lại thấy trên cổ tay của anh Cẩn có dấu hôn vậy."

"Chắc không phải dấu hôn đâu? Khả năng là lúc anh Cẩn đóng phim không cẩn thận bị thương *ôm một cái*."

"Anh Cẩn phải tự bảo vệ bản thân cho tốt nha *ôm một cái*."

"Tôi cũng cảm thấy giống dấu hôn."

Nữ khách mời đang livestream thấy khu bình luận đều đang thảo luận về Lâm Cẩn, liền dẫn dắt nói: "Anh Cẩn, các fan đều nói tay anh thật đẹp, em có thể qu4y tay của anh để làm phúc lợi cho bọn họ hay không?"

"Có thể." Lâm Cẩn tính tình ôn hòa, cũng không có phòng bị, dựa theo ý của cô duỗi hai tay ra trước camera.

Lâm Cẩn duỗi tay, cổ tay áo hơi co rút lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, ở dưới ánh đèn như khối bạch ngọc.

Nữ khách mời nhìn đến hai mắt đăm đăm, đều đã quên hỗ động fan đang xem phát sóng trực tiếp.

Fan cũng kích động đến điên cuồng thét chói tai, khu bình luận đều là a a a.

"Tôi thấy rõ ràng, chính là dấu hôn! Thật đáng thương bé con Cẩn Cẩn, cứ như vậy bị heo ăn mất."

"Tôi và họ Thịnh chính là hai phe đối địch!"

Nữ khách mời hồi phục tinh thần, cười tủm tỉm hỏi Lâm Cẩn: "Anh Cẩn, các fan nhìn thấy tay anh hình như có vết thương, đều rất quan tâm thân thể của anh nha."

Lâm Cẩn lại lần nữa bị cô dẫn dắt, theo bản năng nâng tay phải lên: "Không phải bị thương."

Nữ khách mời cười đến ý vị thâm trường: "A, thì ra không phải bị thương, thoạt nhìn càng giống dấu hôn hơn."

Lâm Cẩn ngẩn người, một lát sau, mặt không kiềm chế được đỏ lên.

Thịnh Diễn Chi ngồi ở bên cạnh cậu vẫn luôn không mở miệng, hiện tại liền nắm lấy tay Lâm Cẩn, liếc mắt nhìn nữ khách mời một cái: "Không cần dò xét em ấy, là tôi hôn."

Camera không quay mặt Thịnh Diễn Chi, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của hắn, ba chữ cuối vừa nói xong, livestream đều nhanh chóng bùng nổ!

"Thịnh Diễn Chi là chó hả! Ngay cả tay anh Cẩn cũng không chịu buông tha!"

"Tôi nghi ngờ họ Thịnh đã hôn hết toàn thân anh Cẩn từ trên xuống dưới."

"CP Nghiêm Cẩn tiến lên! Tiến lên! Thịnh tổng chắc chắn đã đem anh Cẩn ăn sạch từ đầu thân đến chân *nụ cười dần trở nên biến thái.jpg*."

Livestream bị fan Lâm Cẩn cùng CP Nghiêm Cẩn điên cuồng spam, thẳng cho đến khi nữ khách mời di chuyển tới nơi khác quay các minh tinh khác, các fan mới ngừng lại.

Giang Tinh Thần ngồi ở bên phải của Thịnh Diễn Chi, thấy toàn bộ quá trình, sắc mặt thập phần khó coi, đặc biệt là khi nhìn đến Thịnh Diễn Chi nắm tay Lâm Cẩn, hắn hận không thể băm nát tay Lâm Cẩn ra!

Thấy camera chuyển hướng đi nơi khác, Giang Tinh Thần lập tức quay qua nói chuyện với Thịnh Diễn Chi: "Diễn Chi, ngày hôm qua mình gặp Trịnh Hà, hắn nói chúng ta sau khi tốt nghiệp cũng đã nhiều năm không gặp, muốn tổ chức một bữa tiệc hợp mặt vào thứ sáu. Cậu sẽ đi chứ?"

Trịnh Hà mà Giang Tinh Thần nói chính là lớp trưởng thời đại học của bọn họ.

Thịnh Diễn Chi giống như không nghe thấy, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Tinh Thần một cái, chỉ thấp giọng trò chuyện với Lâm Cẩn.

Giang Tinh Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nói một lần nữa, Thịnh Diễn Chi vẫn không để ý tới hắn.

Nhưng thật ra Lâm Cẩn nghe thấy được, ngẩng đầu nhìn Giang Tinh Thần, bỗng nhiên nói với Thịnh Diễn Chi: "Em không thích anh ngồi kế hắn."

Trong mắt Thịnh Diễn Chi hiện lên một tia ngoài ý muốn, tựa hồ không dự đoán được Lâm Cẩn sẽ nói như vậy, ngay sau đó hai mắt nhiễm một tia ý cười: "Ghen rồi?"

"Ừm." Lúc này Lâm Cẩn cũng không còn che giấu suy nghĩ của mình nữa, nói đến hợp tình hợp lí, "Vạn nhất hắn trộm sờ tay anh thì làm sao bây giờ."

"Vậy em phải giám sát anh chặt chẽ vào." Tâm tình Thịnh Diễn Chi rất tốt, lập tức lấy điện thoại ra, "Anh nói ban tổ chức đổi chỗ ngồi của hắn."

Lâm Cẩn vội vàng nói: "Không cần phiền phức như vậy, em với anh đổi chỗ là được."

Hai người nhanh chóng thay đổi chỗ ngồi, Lâm Cẩn ngồi ở giữa Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần.

Vẻ mặt Giang Tinh Thần âm trầm, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, giống như muốn xuyên thủng một lỗ trên mặt cậu.

Lâm Cẩn thờ ơ, không quan tâm đến hắn.

"Bảo bối, hôn anh." Thịnh Diễn Chi thấy các đôi vợ chồng minh tinh khác đang chụp ảnh, vì thế cũng cầm điện thoại lên, ôm Lâm Cẩn muốn chụp ảnh chung.

Lâm Cẩn ngại ở trước mặt công chúng thân mật với Thịnh Diễn Chi, làm bộ như không nghe thấy, Thịnh Diễn Chi thúc giục nói: "Mau hôn anh."

Lâm Cẩn đành phải đưa mặt lại gần, nhanh như chớp hôn một cái lên khóe môi của hắn.

Thịnh Diễn Chi nhắc nhở: "Hôn thêm vài cái nữa đi em."

Lâm Cẩn lặng lẽ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Sẽ bị người khác nhìn thấy."

"Bị người ta nhìn thì có gì phải sợ. Hay là em thích yêu đương vụng trộm?" Thanh âm Thịnh Diễn Chi trầm thấp mang theo vài phần tà khí, "Hmm...... Nếu em thích, đêm nay anh sẽ cố bồi em chơi cái trò tình thú này."

"Em không phải có ý đó, anh đừng có nói bậy!" Lâm Cẩn mặt đỏ bừng.

"Được được được, là anh nói bậy, nhưng anh biết em chính là nghĩ như vậy. Giống như tối hôm qua, thời điểm em gọi ca ca đặc biệt hưng phấn......"

"Em không có! Anh..... cái tên biến thái này!"

Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn đều cố tình đè thấp thanh âm, người khác nghe không được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy bọn họ dính thật sự rất gần, ai cũng không thể chen lọt.

Nam minh tinh ngồi ở phía trước Giang Tinh Thần quay đầu, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười tủm tỉm nói với Giang Tinh Thần: "Tình cảm của Thịnh tiên sinh và Lâm Cẩn thật tốt nhỉ."

Giang Tinh Thần âm u nhìn hắn.

Nam minh tinh nhún vai: "Đừng nhìn tôi như vậy, cũng không phải tôi đoạt người của anh. Tôi nhớ rõ thời điểm Thịnh tiên sinh còn chống lưng cho anh, anh đã đoạt đi không ít tài nguyên của tôi. Hiện tại anh cũng nên nếm trải mùi vị này đi?"

"Câm miệng!" Giang Tinh Thần đột nhiên nắm cổ áo của nam minh tinh.

"Làm sao, muốn động thủ? Được nha, có gan thì anh đánh đi, ngày mai anh nhất định sẽ lên hot search."

Gương mặt Giang Tinh Thần có chút vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chờ đó cho tôi!"

Nam minh tinh hừ một tiếng, gỡ tay hắn ra, châm chọc nói: "Giang Tinh Thần, trong giới ai không biết anh đã đắc tội Thịnh tổng, bị giải trí Thịnh Thế hủy hợp đồng. Anh còn nghĩ đến chuyện xoay người? Nằm mơ đi!"

Sắc mặt Giang Tinh Thần trắng nhợt, đột nhiên nhớ tới câu cảnh cáo kia của Thịnh Diễn Chi: "Tôi bảo đảm sẽ làm cậu hối hận không kịp!"

Khó trách trong khoảng thời gian này không ai tìm hắn đóng phim, cũng không ai tìm hắn tham gia tổng nghệ, ngay cả đại ngôn cũng bị hủy bỏ.

Thì ra đây là Thịnh Diễn Chi cảnh cáo hắn!

Vốn dĩ muốn lợi dụng cơ hội đêm nay giải hòa với Thịnh Diễn Chi, giờ phút này Giang Tinh Thần lại sinh ra vài phần hối hận.

Nếu sau khi chia tay hắn không tìm Thịnh Diễn Chi dây dưa, có lẽ hiện tại hắn và Thịnh Diễn Chi đã có thể làm bạn bè đi? Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ không đối với hắn tuyệt tình như vậy.

Tâm tình Giang Tinh Thần thật sự không xong, ngay cả khi camera đảo qua hắn, hắn cũng không cười nổi. Thẳng đến khi MC tuyên bố lễ trao giải bắt đầu, hắn mới hồi phục tinh thần.

Hiện giờ hắn dư lại, cũng chỉ có loại giải thưởng "Nhân khí" này.

Đêm nay hắn cần phải đoạt được giải thưởng Nam diễn viên có nhân khí nhất!

Tuy rằng giải thưởng này không đủ để chứng minh kỹ thuật diễn, nhưng có thể chứng minh hắn còn có nhân khí. Chỉ cần có nhân khí, nhà đầu tư chắc chắn sẽ chọn hắn, hắn vẫn còn có thể đóng phim.

Giang Tinh Thần hít sâu một hơi, tập trung nhìn lên sân khấu, mỗi lần MC nói chuyện, hắn đều cẩn thận chăm chú nghe.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, MC rốt cuộc cười ngâm ngâm nói: "Sau đây là giải thưởng Nam diễn viên có nhân khí nhất, trên màn hình là 5 nam diễn viên có nhân khí cao nhất trong năm nay. Liệu ai sẽ là người đạt được giải thưởng này, chúng ta hãy cùng nhau hướng mắt về màn hình lớn nào."

MC vừa dứt lời, hai màn hình lớn lập tức giới thiệu sơ lược về 5 người, bao gồm các tác phẩm chủ yếu của bọn họ. Màn hình bên cạnh còn có một bảng phiếu thống kê, trên hàng đầu là thời gian hết hạn bình chọn, 12 giờ tối hôm qua, trước mắt số phiếu vẫn còn chưa được công bố.

Tuy nói Lâm Cẩn đối giải thưởng này không quá để tâm, nhưng giờ phút này bị bầu không khí ở hiện trường cảm nhiễm, thời điểm nhìn số lượng phiếu quay trên màn hình, cậu không khỏi có chút khẩn trương.

Trên sân khấu, hai vị trao giải trước tiên là nói đùa vài câu, sau đó mới mở tấm thẻ trong tay ra, lớn tiếng tuyên bố: "Người đạt được giải thưởng Nam diễn viên có nhân khí nhất của Hiệp hội Hoa Lan lần thứ 31 chính là.........."

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Người trao giải hơi hơi mỉm cười, chậm rãi nói ra một cái tên: "LÂM CẨN!"

Lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy, màn ảnh cùng ánh đèn dừng lại ở vị trí mà Lâm Cẩn đang ngồi, ánh mắt mọi người cũng lập tức hướng về phía cậu.

Lâm Cẩn chỉ kinh ngạc vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó đứng lên, cười cúi chào mọi người, sau đó đi thẳng lên sân khấu.

Ngồi ở vị trí bên cạnh, sắc mặt Giang Tinh Thần một mảnh trắng bệch!

Hắn ngay cả giải thưởng duy nhất còn sót lại cũng không có.

Hắn chỉ bước sai một bước, mọi thứ vỗn dĩ thuộc về hắn, đều trở thành của Lâm Cẩn.

Hắn đã từng viên mãn cỡ nào, trong giới có kim bài đạo diễn, biên kịch tài năng đều vây quanh hắn. Hắn muốn quay phim nào thì quay phim đó, lập tức có kịch bản tương ứng đưa tới tay. Hắn muốn đi du lịch, Thịnh Diễn Chi sẽ lập tức an bài phi cơ tư nhân bồi hắn đi.

Tình yêu cùng sự nghiệp ở ngay trước mắt, vốn dĩ hắn nắm mọi thứ dễ như trở bàn tay, bây giờ tại sao một thứ cũng chẳng còn.

Giang Tinh Thần ngơ ngác ngồi ở dưới khán đài, nhìn Lâm Cẩn nhận giải và phát biểu ở trên sân khấu, oán hận bỗng nhiên hóa thành hư không, chỉ còn lại sự hối hận thật sâu!

Lễ trao giải chỉ mất hai tiếng, sau khi kết thúc đã là 10 giờ tối. Ban tổ chức tổ chức một bữa tiệc tối để chúc mừng, Lâm Cẩn đoạt được giải thưởng, nếu vắng mặt thì có chút xấu hổ, chỉ có thể tham gia bữa tiệc này.

Đêm nay cậu được không ít người chú ý, vài đạo diễn cùng biên kịch đưa cành ôliu về phía cậu, muốn mời cậu tham gia các bộ phim sắp tới.

Còn có các tiền bối cùng hậu bối khác tìm cậu hàn thuyên, đều ở trong một giới, không chừng sau này có cơ hội hợp tác, Lâm Cẩn không thể không lên tinh thần ứng phó.

Trong lúc này không tránh được phải uống rượu.

Mặc dù tửu lượng cậu không tệ, nhưng hết ly này đến ly khác uống xuống, cho dù là rượu tiên cũng phải say.

Chờ đến Thịnh Diễn Chi cùng vài vị nhà đầu tư nói xong công việc hợp tác, thời điểm quay lại tìm cậu, Lâm Cẩn đang ngồi yên ở khu nghỉ ngơi, ánh mắt mê ly, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, một bộ dáng như con ma men.

Cố tình cậu lại say đến không phát giác ra, híp mắt nhìn Thịnh Diễn Chi, hợp tình hợp lí nói: "Mau cõng em về."

Thịnh Diễn Chi nhướng mày: "Em chắc chứ?"

Con ma men Lâm Cẩn: "Ừm ừm. Nhanh lên, em phải về nhà ngủ."

Thịnh Diễn Chi khẽ cười một tiếng, một tay đem người bế lên.

Lâm Cẩn phi thường tự giác ôm lấy cổ Thịnh Diễn Chi, một chút cũng không thèm nghĩ "cõng" và "bế" có gì khác nhau, tóm lại không cần phải đi đường là được.

Mọi người ở bữa tiệc đều trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi Thịnh Diễn Chi ôm Lâm Cẩn rời đi, mọi người mới hồi phục tinh thần lại.

Trở lại biệt thự, Thịnh Diễn Chi ôm cậu về phòng, lấy khăn lông ấm giúp cậu lau. Lâm Cẩn rất ngoan, không làm loạn, chỉ dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn hắn.

Chờ đến khi lau xong, khi Thịnh Diễn Chi chuẩn bị đem khăn lông về phòng tắm, Lâm Cẩn không vui, một phen ôm lấy cổ Thịnh Diễn Chi, mở hai chân khóa ngồi trên đùi hắn.

Thịnh Diễn Chi hôn hôn mặt cậu: "Bảo bối, làm sao vậy?"

Lâm Cẩn chôn ở giữa cổ hắn cọ tới cọ đi, trong miệng thì thầm, cũng không biết đang nói cái gì.

Thịnh Diễn Chi cẩn thận nghe một chút, mới nghe rõ một câu: "Ngày mai đi lãnh giấy kết hôn......"

Thịnh Diễn Chi nhẹ nhàng cắn một ngụm lên môi Lâm Cẩn: "Được, đều nghe em."

Hắn giống như bế trẻ con, nâng mông Lâm Cẩn bế lên. Đi đến ngăn kéo bên kia, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

Hắn ôm Lâm Cẩn về trên giường, đặt chiếc hộp ở trước mặt cậu: "Bảo bối, mở ra nhìn xem."

Lâm Cẩn híp mắt, nhìn chằm chằm chiếc hộp kia, thử rất nhiều lần mới mở ra được.

Bên trong là hai chiếc nhẫn cưới kiểu dáng dành cho nam.

Thịnh Diễn Chi lấy một chiếc nhỏ hơn ra, nắm lấy tay Lâm Cẩn: "Đeo nhẫn của anh, thì chính là người của anh. Muốn đeo hay không?"

"Muốn!" Lâm Cẩn đột nhiên duỗi tay, thiếu chút nữa chọc đến mặt Thịnh Diễn Chi, "Em đeo nhẫn này, em phải làm người của anh. Hmm...... Vậy anh cũng phải đeo nhẫn lên, làm người của em."

"Được!" Thịnh Diễn Chi nhìn như bình tĩnh, nhưng thời điểm đeo nhẫn, vẫn là hít sâu một hơi, lúc này mới đẩy nhẫn lên trên ngón áp út của Lâm Cẩn.

Con ma men Lâm Cẩn, nắm chặt nhẫn kim cương, cố gắng đeo nhẫn cho Thịnh Diễn Chi rất nhiều lần, mới chuẩn xác đeo đúng ngón.

"Được rồi!" Lâm Cẩn rất tự hào, cao hứng bổ nhào vào lòng Thịnh Diễn Chi, hai mắt nhắm lại, vui sướng ngủ thiếp đi.

Thịnh Diễn Chi cắn răng, nhéo nhéo mặt cậu: "Ngày mai lại tính sổ với em."

Hắn ôm Lâm Cẩn nằm xuống, người trong lòng ngực ngủ đến vô tri vô giác, tâm tình của hắn lại có chút kích động, bắt lấy bàn tay đeo nhẫn cưới của Lâm Cẩn, thành kính hôn lên.

"Anh yêu em, bảo bối của anh." Thịnh Diễn Chi hôn lên trán Lâm Cẩn, thỏa mãn nhắm mắt.

~~Hoàn chính văn~~
Bình Luận (0)
Comment