Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 12



Nghe được Lâm Cẩn hoảng loạn mà hô lên một tiếng, Thịnh Diễn Chi môi mỏng hiện lên một mạt châm chọc, nhưng thật ra không nói cái gì nữa, đem áo khoác đưa cho người phục vụ: “Quá bẩn, cầm đi ném đi.”
Người phục vụ tiếp nhận áo khoác, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lâm Cẩn.

Mặt Lâm Cẩn lúc xanh lúc trắng, rất muốn bế Tiểu Nặc đi luôn, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng vết thương trên má phải đột nhiên ẩn ẩn đau, tựa hồ như nhắc nhở cậu Thịnh Diễn Chi là người như thế nào.

Thịnh Diễn Chi người này lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, rất nhiều thời điểm Lâm Cẩn đều đoán không ra tâm tư của hắn.


Nhưng Lâm Cẩn biết một chút, đó là ở trước mặt Thịnh Diễn Chi phải biết giả vờ ngoan ngoãn.

Chỉ cần nghe lời hắn, lại hơi tỏ ra yếu thế một phen, Thịnh Diễn Chi liền không khó xử người.

Ngược lại, nếu Thịnh Diễn Chi không lên tiếng mà cậu dám rời khỏi, hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng!
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn hơi hơi cúi đầu: “Thịnh tổng, tối nay là tôi không đúng, tôi không nên tới đây quấy rầy anh dùng bữa.

Tiểu Nặc làm dơ quần áo của anh, tôi sẽ nói bé xin lỗi anh.”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Nặc tựa hồ đã nhận ra cái gì, bất an lại mờ mịt mà ngẩng đầu lên: “Ba ba?”
Lâm Cẩn ôn nhu nói: “Bảo bảo, ngoan, đừng nói chuyện.”
Bé hiểu chuyện gật gật đầu.

Tuy rằng bé không rõ ba ba vì cái gì lại muốn cùng cái chú xấu xa này nói chuyện, nhưng ba ba nói người lớn nói chuyện không thể tùy tiện xen vào, bé đành phải im lặng không dám lên tiếng.

Thịnh Diễn Chi mắt liếc qua Lâm Cẩn một cái, dùng khăn lông mà người phục vụ đưa tới xoa xoa tay, lúc này mới không chút để ý nói: “Xem ra cậu cũng biết chính mình sai ở đâu.”
Lâm Cẩn thần sắc cứng đờ, trong lòng đau như bị kim đâm, nhưng vẫn nỗ lực nở một nụ cười: “Hy vọng Thịnh tổng độ lượng, không cần cùng tôi chấp nhặt.”
“Được rồi, cười đến thật khó xem.” Thịnh Diễn Chi ngữ khí ghét bỏ, lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, “Tôi đã cảnh cáo cậu, không được cho phép thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!”
Lâm Cẩn hít sâu một hơi, cưỡng chế sự xấu hổ, giận dữ cùng sỉ nhục trong lòng, thấp giọng nói: “Vậy....Tôi đi liền đây.”
Thịnh Diễn Chi trào phúng nói: “Nói là phải làm, đừng có lại ở đây ăn vạ.”
Đây là muốn Lâm Cẩn hiện tại liền cút ra khỏi nhà hàng.


Lâm Cẩn nói một câu “Tôi biết”, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Nặc: “Bảo bảo, chúng ta không ăn buffet nữa.

Chúng ta đi chỗ khác ăn lẩu được không?”
Bé không nói gì, vươn hai cánh tay trắng nõn ôm lấy Lâm Cẩn, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ của cậu.

Lâm Cẩn xoa xoa đầu bé, đem bé ôm lên.

Vừa mới chuẩn bị trở về tìm Lâm Phi Phồn, một âm thanh ôn nhuận như ngọc từ phía sau truyền đến: “Diễn Chi, đây là ai vậy? Bạn của cậu sao?”
Là Giang Tinh Thần.

Thịnh Diễn Chi nhìn người đang đi tới, rồi lại liếc Lâm Cẩn một cái, cảnh cáo cậu đừng có nói lung tung, sau đó mới lên tiếng: “Không phải bạn, mình với cậu ta không thân.”
Giang Tinh Thần đi đến trước mặt Thịnh Diễn Chi cười ngâm ngâm mà nhìn về phía Lâm Cẩn, gương mặt tuấn tú ôn nhã ngay lập tức đập vào mắt Lâm Cẩn.

Mấy năm nay Giang Tinh Thần là nam minh tinh nổi tiếng bậc nhất giới giải trí, thường xuyên xuất hiện ở trước các nhà truyền thông lớn, trên tivi cũng thường xuyên chiếu tin hắn là diễn viên chính của nhiều bộ phim thần tượng.

Lâm Cẩn rất quen thuộc gương mặt của Giang Tinh Thần, nhưng Giang Tinh Thần trước đó chưa bao giờ gặp qua Lâm Cẩn, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt có bảy tám phần tương tự mặt mình, trong lòng hắn có chút bất ngờ.

Giống như là chính bản gặp được hàng nhái vậy, ít nhất ở lòng Giang Tinh Thần chính là cái dạng này, hơn nữa hàng nhái này thoạt nhìn cùng Thịnh Diễn Chi vô cùng thân thuộc.


Giang Tinh Thần nhớ tới trước kia người đại diện nhắc nhở hắn, nói Thịnh Diễn Chi đang dưỡng một tình nhân, nhưng tra không được là ai.

Lúc ấy Giang Tinh Thần không cho là đúng: “Tin đồn mà thôi, tâm tư Diễn Chi luôn đặt ở trên người tôi mà.”
Người đại diện khuyên nhủ: “Cậu cũng đừng cứ mãi lạc mềm buộc chặt với Thịnh tổng, vạn nhất hắn mất đi kiên nhẫn, hoặc là coi trọng người khác......”
“Sẽ không.” Giang Tinh Thần đắc ý nói, “Tôi cùng cậu ấy học đại học bốn năm, tôi rất hiểu cậu ấy.

Càng không chiếm được, cậu ta càng để ở trong lòng.”
Lúc ấy Giang Tinh Thần chắc chắn trong lòng Thịnh Diễn Chi chỉ có chính mình, mà hiện tại nhìn thấy Lâm Cẩn xuất hiện ở chỗ này, Giang Tinh Thần trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cảnh giác.

Bất quá hắn không có biểu lộ ra, trên mặt như cũ mang theo ý cười ôn hòa, thoạt nhìn là một người dễ tính, không có một chút tính tình của một đại minh tinh.

Tiểu Nặc tò mò ngẩng đầu, muốn nhìn một chút là ai mới đến.

Giang Tinh Thần nhìn đến bé, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nửa giỡn nửa thử hỏi Thịnh Diễn Chi: “A.....Đứa trẻ này lớn lên thật giống cậu, là con của cậu sao?”
Thịnh Diễn Chi liếc mắt nhìn bé một cái, nhàn nhạt nói: “Mình không có đứa con nào ngốc như vậy, cầm có ly kem mà cũng đụng vào người khác.”.


Bình Luận (0)
Comment