Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly Hôn

Chương 2

Về đến nhà, anh ta chẳng đợi lâu đã cùng Vương Thiến cuốn lấy nhau, chỉ ba phút đã nằm trên giường cười cợt sự ngu ngốc của tôi.

Còn con gái tôi thì trong phòng nghịch búp bê Vương Thiến tặng, đem toàn bộ sách giáo dục trí tuệ tôi mua cho nó ném vào thùng rác: “Mẹ xấu xa, tạm biệt nhé!”

Tôi dựa vào quầy, tay không ngừng run rẩy.

Bà lão đỡ lấy tôi, giọng khàn khàn: “Cháu đã thấy hết rồi chứ.”

“Tôi hỏi bà là ai, sao lại cho tôi xem những thứ này?” Tôi lập tức nắm lấy cánh tay gầy guộc của bà.

Cánh tay ấy yếu đến đáng sợ, vậy mà dễ dàng giật khỏi tay tôi.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cháu định làm gì tiếp theo.”

Bà xoay người chậm rãi đi ra cửa, tôi muốn đuổi theo nhưng cơ thể lại như bị đóng băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng ấy khuất dần.

“Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, phải biết nắm bắt.”

Tôi xách bánh, lơ ngơ đi trên đường.

Đầu óc hỗn loạn, không biết nên tin vào đâu.

Một bên là ký ức từ trên trời rơi xuống, một bên là người chồng sáu năm đầu gối tay ấp.

Bản năng khiến tôi nghiêng về phía chồng.

Nhưng rồi tôi lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng khi anh ta tiêm thuốc giết tôi, không khỏi rùng mình.

Vẫn nên cẩn thận. Trước hết phải xác minh anh ta có thật sự ngoại tình không, rồi mới quyết định đi hay ở.

Tôi lấy lại bình tĩnh, bước nhanh về phía nhà.

Vừa mở cửa, đã thấy con gái đứng đợi ở cửa. Thấy tôi, nó liền hét toáng lên: “Mẹ về rồi ạ!” nhưng mắt lại không ngừng liếc về phòng ngủ.

Tôi xoa đầu con, ngồi xuống định ôm thì bị nó tránh đi, rồi trực tiếp giật lấy hộp bánh chạy tung tăng vào bàn ăn.

“Ba ơi ra ăn bánh này.”

Nó gọi ba, cả quá trình không hề nhìn tôi lấy một lần.

Tôi hơi tức giận. Từ khi sinh nó ra, vì công việc bận rộn nên tôi không thể chăm sóc nhiều, đúng là chồng tôi dành nhiều thời gian cho con hơn.

Nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, tôi đều cố hết sức về nhà chơi cùng con, thứ gì con muốn tôi đều cố đáp ứng. Vậy mà nó vẫn không thân thiết với tôi, còn vẽ bậy lên sách tôi mua, lén chơi máy tính làm rối tung tài liệu công việc.

Mỗi lần tôi định nghiêm khắc dạy dỗ, chồng và Vương Thiến lại ra mặt bênh vực.

Lâu dần, con bé càng xa lánh tôi, lại càng thân thiết với Vương Thiến người luôn chiều nó vô điều kiện.

Nhưng con là con mình, không thể mặc kệ.

Mỗi lần tức đến mức muốn phát điên, tôi lại tự nhủ: “Phải kiên nhẫn, con sẽ hiểu ra thôi.”

Mãi một lúc sau, chồng tôi mới trả lời uể oải, vừa đi vừa kéo cổ áo ngủ.

Tóc tai rối bời, như vừa tỉnh dậy.

Bình Luận (0)
Comment