Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 34

“Cận Sĩ Triển …” Tiễn Diệp hít sâu một hơi, đè xuống cơn phẫn nộ muốn bạo phát ngay tức khắc, tay chặn trước ngực Cận Sĩ Triển, “Tôi không biết từ lúc nào anh lại thích tiết mục cưỡng gian thế này đấy.”

“Tôi không thích cưỡng gian, vì thế cậu chỉ cần phối hợp giống như trước đây là tốt rồi. Đương nhiên, nếu cậu muốn nếm thử một chút thì …” Khẽ nhíu mày, Cận Sĩ Triển cười một cách khêu gợi, cúi đầu hôn Tiễn Diệp, “Tôi cũng chẳng ngại phối hợp với cậu đâu …”

“Ưm!” Môi bị chặn lại, hơi thở nam tính quen thuộc phả vào mặt, Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, hai tay nắm chặt. Vài giây sau, khuỷu tay huých về phía sau một cái, nhằm ngay vào bụng Cận Sĩ Triển nhưng một giây trước khi công kích thành công thì bị phát hiện.

Cận Sĩ Triển vừa nhanh vừa chuẩn xác bắt được cổ tay Tiễn Diệp đồng thời cũng nhả môi hắn ra.

“Cuối cùng cậu cũng công kích lại rồi cơ đấy?” Tựa như châm biếm, Cận Sĩ Triển giơ cánh tay Tiễn Diệp lên lắc lắc vài cái, “Nắm đấm của cậu bây giờ còn lực tấn công sao?” Vừa nói ngón cái vừa nhấn mạnh một cái vào lòng bàn tay đối phương.

Âm thầm cắn môi, Tiễn Diệp mỉm cười.

“Cũng như nhau cả thôi. Kẻ chưa bị phế bỏ tay như anh cũng chỉ có thế tìm người như tôi lên giường …” Trong nháy mắt, cả người bị xách lên, giây tiếp theo Tiễn Diệp đã bị đẩy ngã xuống giường. Cận Sĩ Triển ở phía trên hắn giống như dã thú muốn làm thịt con mồi, ánh mắt tràn đầy khát màu cùng tàn nhẫn.

Tiễn Diệp biết, y phẫn nộ. Không sao cả, dù gì cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Cố định hai tay hắn tại đầu giường, Cận Sĩ Triển cúi đầu mặt đối mặt với Tiễn Diệp, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau. Thời gian chầm chậm trôi qua khiến hai người có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi thở của đối phương.

“Tiễn Diệp, trước đây cậu chọc giận tôi là vô tình nhưng bây giờ lại là cố ý. Tôi có thể hiểu đó là cách cậu muốn tôi chú ý không?”

“A!” Tiễn Diệp cười mỉa, “Chẳng phải tôi chưa cần làm gì anh cũng đã quấn quít lấy tôi sao?”

“Vậy ý của cậu là bây giờ muốn vứt bỏ tôi?”

Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, vừa muốn mở miệng Cận Sĩ Triển đã nói một câu: “Sau đó lao vào vòng tay Cố Kinh Duy? Phải không?”

Cuối cùng cũng hiểu ra cái gì đó, Tiễn Diệp nhìn Cận Sĩ Triển, hai cánh tay bị chế trụ gắt gao, ngón tay nhẹ nhàng cử động một chút.

“Nói!” Đợi một hồi không thấy Tiễn Diệp nói gì, Cận Sĩ Triển không kiên nhẫn đẩy đẩy đối phương.

“Anh muốn biết cái gì?” Tiễn Diệp khẽ nhắm mắt, chậm rãi hỏi.

“Cậu thật sự đã ngủ cùng Cố Kinh Duy?”

Lúc này, Tiễn Diệp biết, câu trả lời của hắn đã không còn quan trọng. Ngay từ đầu, trong lòng Cận Sĩ Triển đã có đáp án, chẳng qua là còn thiếu sự thừa nhận của hắn mà thôi.

Tên đàn ông vừa ích kỷ vừa kiêu ngạo … Cần gì phải như vậy chứ? Hắn không biết đây là hỏi Cận Sĩ Triển hay hỏi chính mình nữa, bởi vì tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.

Đón nhận ánh mắt dần dần nhuộm màu phẫn nộ của cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp hỏi: “Cận Sĩ Triển, anh có tư cách gì mà hỏi tôi?”

Không khí như bị đóng băng, tư thế hai người trên giường hoàn toàn không thay đổi, chỉ là dường như có thứ gì đó đang đè nặng ở trên Tiễn Diệp và Cận Sĩ Triển, khiến cho áp lực không khí tăng cao đến mức nghẹt thở.

Lúc này Cận Sĩ Triển mở miệng trước, vậy mà lại mang theo chút ý cười, dùng tay còn lại vuốt ve khuôn mặt Tiễn Diệp, nhìn một tia có thể gọi là ‘quật cường’ trong ánh mắt hắn, nói: “Tôi đã từng vô cùng thích bộ dạng phản kháng của cậu, thậm chí còn nghĩ nếu ngay từ đầu cậu không tựa như một cái xác không hồn mà thuận theo như vậy, có khi hôm nay cảm giác của tôi với cậu sẽ chẳng phải như thế này.”

Nhìn y, Tiễn Diệp quay mặt đi …

“Thế nhưng bây giờ, tôi phát hiện ra mình đã với bộ dạng thuận theo của cậu …”

Kẻ an tĩnh nằm dưới thân y, đối mặt với bất kỳ lời nói châm chọc nào của y, vẫn luôn trưng ra vẻ mặt bất cần, nhưng chỉ cần một động tác thân mật đã khiến hắn lộ ra biểu tình mờ mịt, y đã quen với Tiễn Diệp đó rồi.

Thói quen quả thật là một thứ đáng sợ. Hai người đã từng chán ghét lẫn nhau vậy mà hiện tại lại quen với sự tồn tại của đối phương, vậy còn lại, còn có cái gì nữa đây? Tiễn Diệp bỗng muốn nhếch khóe miệng, bởi vì thật sự cảm thấy đáng buồn cười.

Hắn nói: “Cận Sĩ Triển, anh nghĩ quá nhiều rồi.”

“Tiễn Diệp,” Cận Sĩ Triển hỏi: “Cậu rốt cuộc có ngủ cùng tên đàn ông khác không?” Tay y vẫn đặt trên mặt Tiễn Diệp, tựa như trấn an, lại giống như dụ dỗ. Thủ đoạn này, ngay cả trẻ con cũng không dễ bị lừa, thế nhưng Cận Sĩ Triển lại có thể khiến cho người khác cảm thấy muốn tin tưởng y.

“Có.” Tiễn Diệp nói. Hắn nói chính là sự thật nên cũng chẳng thấy có chút áy náy nào.

Câu trả lời của Cận Sĩ Triển là trực tiếp cởi bỏ quần áo hắn. Trong nháy mắt cúc áo bị giật ra, tiếng vải bị xé rách vang lên, Tiễn Diệp có loại cảm giác ngực mình dường như cũng bị xé ra, không thể thở nổi. Người ở phía trên khiến hắn không thể thở nổi.

Hai tay vừa được tự do, Tiễn Diệp lập tức công kích Cận Sĩ Triển. Đối phương đang cởi quần hắn, một tay chặn lại nắm đấm của hắn, tay kia rút dây lưng hắn ra. Tiễn Diệp cảm thấy trên người một trận mát lạnh, ngay sau đó là tiếng ống quần bị xé rách, ngực chợt căng thẳng. Hắn gỡ bỏ nốt mấy mảnh vải còn vương trên người, thừa dịp Cận Sĩ Triển nắm lấy bờ vai mình, đưa tay quấn lấy cổ y.

Cận Sĩ Triển chẳng những không lùi bước, trái lại còn tiếp tục đè Tiễn Diệp xuống. Hai người lại rơi xuống giường. Tiễn Diệp cố gắng tăng thêm lực, trong nháy mắt ngã xuống thì giơ lên một chân chặn trước ngực Cận Sĩ Triển.

Loại tư thế này, nhục nhã, nhưng cũng vô cùng kích thích.

Hoàn toàn không thèm để ý đến cái cổ đang bị ghìm chặt, Cận Sĩ Triển rất tự tin, con mắt hạ xuống phía dưới nhìn thoáng qua cái chân đang giơ lên của Tiễn Diệp, khẽ cười, hỏi: “Thứ đó của Cố Kinh Duy có thể thỏa mãn cậu sao?”

Tiễn Diệp bề ngoài ung dung thản nhiên, “Anh đi nhìn thử xem sẽ biết.”

“Cái miệng của cậu bị thứ gì biến hư như thế chứ?” Cận Sĩ Triển nheo mắt, “Tôi phải giúp cậu rửa cho thật sạch mới được …” Nói xong, y cúi đầu hôn Tiễn Diệp, chẳng chần chừ một giây, đầu lưỡi tách đôi môi vốn đang nhêch lên ra, trượt vào trong. Một tay đỡ thắt lưng Tiễn Diệp, tay kia theo chân Tiễn Diệp chậm rãi đi lên.

Trong miệng bị khuấy đảo đến long trời lở đất, Tiễn Diệp nhíu mày, khuỷu tay đặt lên đầu vai Cận Sĩ Triển, kéo mạnh về phía sau.

“Roẹt ~” đáp lại lực kéo, áo sơ mi của Cận Sĩ Triển bị xé rách. Ngẩng đầu, đôi môi ướt đẫm của hai người tách ra, Cận Sĩ Triển kéo cà vạt trên cổ xuống, nhìn Tiễn Diệp đang khẽ thở hổn hển, cười cười.

“Thân thủ của cậu đều là học được một cách quy củ trong đạo trường, mà của tôi là từ trên lôi đài, dùng tính mạng đổi lấy được. Cậu sơ xuất một lần, tối đa cũng chỉ bị thương, mà tôi, chỉ cần phân tâm một chút thì sẽ mất mạng. Tiễn Diệp, chúng ta không phải người cùng một thế giới. Không nên phảng kháng tôi, nếu không tôi sẽ thật sự nổi giận.”

Tiễn Diệp, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng …

Tiễn Diệp muốn cười, đây tính là cái gì? Thế nhưng, một điểm hắn cũng không cười nổi.

“Cận Sĩ Triển, anh như vậy là có ý gì?” Từ bỏ việc chống trả, Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích nhìn trần nhà, nhìn cái loại màu sắc gần như trắng bệch kia.

“Tôi muốn cho cậu biết, ngoại trừ tôi, không ai có thể chạm vào cậu.” Cận Sĩ Triển tại trên người Tiễn Diệp đánh dấu lãnh địa của mình.

“Anh không thích tôi.” Tiễn Diệp nói.

“Nhưng tôi không cho phép cậu thuộc về người khác.”

Thật ích kỉ! Tiễn Diệp khẽ nhếch khóe miệng.

“Ngay cả Nguyên Chiến Dã cũng chưa từng chạm vào cậu tẹo nào thì những kẻ khác càng không thể. Tiễn Diệp, thứ gì đã nhiễm mùi vị của tôi thì tuyệt đối sẽ không để kẻ khác chạm vào. Ngày đó cậu tìm đến tôi thì nên chuẩn bị cho điều này.” Cận Sĩ Triển đánh rơi dây lưng Tiễn Diệp vừa chộp được trong tay, cười tà, “Thứ này cũng không dễ xé như quần áo, vì vậy, tốt hơn hết là vứt xa một chút.” Nói xong vung tay lên, dây lưng bằng da rơi xuống nơi cách xa giường nhất.

Tiễn Diệp trừng mắt liếc y. Nhưng hắn không thể phản bác lời Cận Sĩ Triển, có lẽ từ ngày đó bắt đầu, bản thân hắn cũng biết chẳng có cách nào thoát khỏi Cận Sĩ Triển, đây là điều đã được định trước.

Kéo xuống thứ cuối cùng trên người Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển đồng thời cũng cởi bỏ áo sơ mi của mình.

“Cậu không muốn đáp lại cũng chẳng liên quan, mỗi một tấc trên da thịt cậu tôi đều hiểu rõ …” Cúi người xuống, Cận Sĩ Triển ngậm lấy thứ nổi lên trên ngực Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp khẽ cong thắt lưng, cắn môi.

“Tiễn Diệp, là cậu lợi dụng tôi trước, tôi chẳng qua chỉ là thuận theo ý của cậu mà thôi. Bây giời, cậu hẳn đã biết lợi dụng tôi sẽ phải trả giá như thế nào.”

Thắt lưng bị nắm lấy, Tiễn Diệp không động đậy nữa. Cận Sĩ Triển gặm cắn da thịt hắn, giống như muốn cắn xuống từng miếng thịt trên người hắn. Cảm giác ngược đãi, Cận Sĩ Triển rất hưởng thụ mà Tiễn Diệp cũng chẳng sợ hãi.

“Cố Kinh Duy có làm thế này với cậu không?”

Hai chân bị nâng lên cách xa nhau. Đã trải qua loại tư thế này vô số lần, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn Cận Sĩ Triển, hỏi: “Tôi rốt cuộc tính là cái gì?”

Vấn đề này, hắn đã suy nghĩ thật lâu, nhưng luôn tại một giây trước khi đáp án được đưa ra ánh sáng thì ngừng suy nghĩ.

Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, ngừng động tác, cùng Tiễn Diệp bốn mắt nhìn nhau. Biểu tình của người kia vẫn luôn trước sau như một lạnh lẽo như vậy, y đột nhiên cảm thấy không hài lòng. Cận Sĩ Triển kéo khóa quần xuống, phóng xuất thứ gì đó đã rục rịch ra.

“Cậu là một thức cắm giữa tình cảm của Nguyên Chiến Dã và Niếp Phong Vũ, bọn họ đều muốn nhổ bỏ cậu nhưng lại vô tình khiến cậu đâm càng sâu hơn. Tiễn Diệp, cậu muốn trốn tránh đến khi nào nữa đây?”

Người đàn ông này, luôn có khả năng đối mặt với người ta mà nói ra lời tàn nhẫn đến cực điểm! Tiễn Diệp nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì hậu huyệt đang bị một thứ gì đó nóng hầm hập xâm nhập. Hắn cắn răng, giơ chân lên, hung hăng đá một cước vào vai Cận Sĩ Triển.

Đối với Cận Sĩ Triển mà nói, cái đau này còn kém xa phẫn nộ trong lòng y lúc này. Y nhanh chóng đưa tay bắt được cổ chân đang muốn rút lại của Tiễn Diệp, kéo mạnh về phía sau một cái. Tiễn Diệp cảm thấy chân như bị xé rách, kêu lên một tiếng đau đớn.

“Hay là cậu càng thích tôi trói cậu lại? Có phải hôm qua Cố Kinh Duy đã làm thế với cậu?”

Cận Sĩ Triển cười lạnh, chặn chân Tiễn Diệp lại. Bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông lộ ra trong không khí, y có loại cảm giác đem người trước mắt ra nhìn thấu tất cả.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cố Kinh Duy! Cố Kinh Duy! Cố Kinh Duy!!! Tiễn Diệp nhanh phát điên rồi! Cầm lấy ga trải giường hét lên: “Anh nhớ hắn như vậy thì đi tìm hắn mà làm!”

“Cận, anh đang ở trong phòng à? Ai đang nói đó?”

Ngoài cửa truyền vào giọng nói của người khác khiến hai người đều sợ run một chút, nhưng rất nhanh, Cận Sĩ Triển đã xác định được chủ nhân giọng nói đó là ai.

“Buông ra!” Tiễn Diệp thấp giọng rống lên một tiếng. Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, hắn nghe được rất rõ ràng.

Cận Sĩ Triển chẳng những không buông hắn ra, trái lại hạ thân tiếp tục tiến về phía trước, ngăn không cho Tiễn Diệp né tránh. Hai người rơi vào vị trí hết sức căng thẳng.

“Không cần phải để ý đến cậu ta.” Cận Sĩ Triển nhẹ nhàng nói.

“Anh biến thái nhưng tôi không muốn biến thái cùng anh!” Tiễn Diệp nghiến răng nghiến lợi khước từ y. Hắn cảm giác được tiếng bước chân đã tới cửa rồi.

Cận Sĩ Triển một tay nắm lấy chân hắn, tay kia phủ lên thứ gì đó của chính mình đang đặt ở phía sau Tiễn Diệp.

“Đừng lo, tôi khóa cửa rồi.”

Tiễn Diệp sửng sốt một chút, sau đó lại bị mãnh liệt xỏ xuyên qua khiến hắn vô thức bịt kín miệng mình, ngăn không cho âm thanh phát ra.

Rất đau …

Chỉ là cảm giác đau đớn còn chưa qua, tiếng cửa bị mở ra đã khiến hắn ngay cả đau cũng quên luôn. Tiễn Diệp khiếp sợ, trong nháy mắt mơ hồ nhìn về phía cửa, hắn cảm thấy trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Kinh ngạc … Chán ghét … Phẫn nộ … Căm hận … Các loại biểu tình luân phiên hiện lên trên khuôn mặt đó.

Vài giây sau hắn đã phản ứng lại, đó chỉ là khuôn mặt giống Nguyên Chiến Dã mà thôi … Hắn đã gặp qua người kia rồi …

“Ra ngoài.”

Không hề quay đầu lại, Cận Sĩ Triển nhìn chính mình chậm rãi tiến nhập Tiễn Diệp. lạnh lùng nói với người phía sau một tiếng.

Tiễn Diệp quay mặt đi, vùi đầu vào ga giường, cả người thế mà run đến kịch liệt, so với lần đầu tiên còn kịch liệt hơn.

*****

Hết
Bình Luận (0)
Comment