Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 45

Ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt đối phương, khoảng cách giữa hai thân thể chỉ khoảng vài cm, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chẳng còn gì có thể xa hơn thế này nữa. Dựa vào gần như vậy, ngay cả hình ảnh của mình trong mắt đối phương cũng có thể thấy rõ. Ấy vậy mà lại tồn tại một kẽ hở cuối cùng chẳng thể nào vượt qua, trái lại càng ngày càng trở nên sâu hơn.

Nếu như chưa từng gặp phải người đàn ông này thì hiện tại mình sẽ như thế nào … Ngay cả nghĩ cũng lười chẳng muốn nghĩ nữa.

Cuối cùng Tiễn Diệp chậm rãi cúi đầu, rời ánh mắt đi trước.

“Tôi đi lấy quần áo.”

Đẩy tay Cận Sĩ Triển ra, lướt qua vai y, Tiễn Diệp lảng tránh mọi câu hỏi bởi vì đáp án đã không còn cần thiết nữa.

Cận Sĩ Triển đứng tại chỗ lắng nghe tiếng Tiễn Diệp mở cửa, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng xa, ánh mắt y vẫn luôn dừng lại tại bức ảnh trên giường.

Bức ảnh kia, đã thật lâu rồi không lấy ra xem nữa. Tuy rằng vẫn luôn đặt nó tại đầu giường, chỉ cần vươn tay một cái là có thể lấy được, thế nhưng bức ảnh đó lại chẳng khác gì một phong ấn bị giấu đi trong vô thức. Hiện tại, Tiễn Diệp lại mở nó ra.

Sát rìa ảnh chụp đã bị ố vàng, Nhiều năm trước cất giữ không cẩn thận khiến nó gần như đã trở thành giấy vụn. Đợi đến khi phục hồi lại thì đã quá muộn rồi.

Nghĩ tới đây, lông mày Cận Sĩ Triển khẽ nhíu lại, một loại cảm giác khó chịu đang dần dâng lên, vô cùng khó chịu.

“Tôi đi đây.” Tiễn Diệp chẳng biết đã quay lại từ lúc nào, đã thay quần áo, đang đứng ở cửa nhìn y, không hề có ý muốn tiến vào, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Dường như đã trở lại thành Tiễn Diệp bình thường. Cận Sĩ Triển xoay người, không nói gì.

Cũng chẳng hề có ý muốn đợi câu trả lời của y, Tiễn Diệp xoay người định đi.

“Chờ chút.” Cận Sĩ Triển gọi một tiếng, đi tới trước tủ quần áo, mở ngăn kéo ở phía trên, lấy ra một cặp kính mắt.

Khi Tiễn Diệp xoay người, vừa lúc nhìn thấy cặp kính trên tay Cận Sĩ Triển, quen thuộc đến mức chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nó là của mình.

Là cặp kính hắn để lại chỗ này lúc rời đi cùng Nguyên Chiến Dã lần trước.

Vốn đã từ bỏ rồi. Tiễn Diệp nhìn cặp kính, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Cận Sĩ Triển đi tới trước mặt hắn nhưng không đưa kính cho hắn mà tự mình mở ra rồi đeo vào cho hắn. Dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đẩy lên, chiếc kính một lần nữa lại trở về trên mũi Tiễn Diệp.

Mắt kính vô cùng sạch sẽ, tầm nhìn trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Không muốn nghĩ nhiều xem điều này có ý nghĩa gì, Tiễn Diệp nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Cận Sĩ Triển khẽ cười một tiếng, “Đây là lần cậu nói câu ‘cảm ơn’ với tôi nhiều nhất đấy.”

Không phải vậy thì hắn còn có thể nói gì? Tiễn Diệp im lặng, xoay người rời đi.

Mới đi được vài bước, giọng nói của Cận Sĩ Triển đã truyền đến từ phía sau.

“Tiễn Diệp, nhớ kỹ những lời tôi đã nói với cậu.”

Dường như cùng lúc đó, khóe miệng Tiễn Diệp cũng khẽ cong lên.

Cận Sĩ Triển, tôi sẽ nhớ kỹ.

Tiếng mở cửa cùng đóng cửa chỉ cách nhau có vài giây, điều đó thể hiện Tiễn Diệp đã rời đi không chút do dự.

Cận Sĩ Triển lẳng lặng tựa vào cửa, đứng một hồi lâu sau đó quay lại phòng ngủ. Y đi tới bên giường, cúi người cầm lên bức ảnh, ngắm nhìn người đàn ông trên đó. Khuôn mặt anh tuấn, là loại người có khí chất phát ra từ chỗ sâu nhất, lúc ôn nhu sẽ khiến người ta say đắm, lúc trên sàn đấu lại có thể tàn nhẫn đến mức đáng sợ.

Người đó đã từng nói qua, là đàn ông, nếu thích cái gì thì phải bảo vệ thứ đó cho tốt …

“Thế nhưng, ngay cả chính mình anh còn không bảo vệ, tôi phải bảo bệ anh thế nào đây …” Nhìn bức ảnh, Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, ngón cái chậm rãi vuốt ve khuôn mặt người kai. Đêm qua, y cũng dùng động tác tương tự như vậy, một lần lại một lần vuốt ve Tiễn Diệp.

Hai người, thật ra chẳng có chỗ nào tương đồng.

Đối với Tiễn Diệp, từ lúc ban đầu là không nhìn đến, sau đó là hiếu kỳ, cảm thấy hứng thú. Đến cuối cùng còn có thông cảm, thậm chí là thương xót. Cận Sĩ Triển biết điều đó, hơn nữa còn rất rõ ràng. Hiện tại, quả thực là y còn có một cảm giác khác đối với Tiễn Diệp, có lẽ là trộn lẫn giữa các loại cảm giác đó.

Tiễn Diệp, người đàn ông này quả là có một mặt hấp dẫn người của riêng mình. Khi an tĩnh đứng ở một chỗ, chỉ cần nhìn hắn lần đầu tiên, sau đó sẽ có lần thứ hai … lần thứ ba …

Thế nhưng, y biết, mình vẫn không yêu Tiễn Diệp. Có lẽ nên nói là không yêu Tiễn Diệp nhiều bằng yêu người kia.

Cái loại cảm giác này, còn cách tình yêu một đoạn nữa. Có khi chỉ vài cm, nhưng cũng có thể là xa đến vài năm ánh sáng …

Thời tiết vẫn lạnh giá nhưng khí hậu của thành phố này cuối cùng cũng tốt hơn. Tiễn Diệp không biết có phải mùa đông đã trôi qua một nửa rồi không, hắn chỉ biết là trong khoảng thời gian này, bản thân đã có thể thích ứng với rất nhiều thứ, Đứng ở ven đường, Tiễn Diệp nhìn xe cộ qua lại. Buổi tối ngày hôm đó, bọn họ cũng đứng tại ven đường như thế này. Lúc ấy xe cộ lại ít đến đáng thương, thế nhưng bên người hắn còn có Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí.

Tiễn Diệp lạnh lùng nhìn phía trước, lẳng lặng đứng một hồi, cuối cùng dưa tay gọi một chiếc tắc xi.

“Tiên sinh muốn đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.

Ngồi xuống ghế, Tiễn Diệp nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ.

“Anh tùy tiện lái đi! Bao giờ tôi bảo dừng thì dừng.”

Tài xế ngạc nhiên một chút, quay đầu nhìn liếc qua Tiễn Diệp. Đối phương một tay chống cằm tựa vào cửa xe, trên mặt chẳng có biểu tình gì.

Có lẽ là đã gặp qua loại người này rất nhiều, e rằng loại yêu cầu giống như Tiễn Diệp cũng chẳng phải lần đầu tiên được đưa ra. Không suy nghĩ nhiều lắm, tài xế khởi động xe.

Cảnh vật trước mắt dần trở nên xa lạ, đường nhìn của Tiễn Diệp hầu như không chuyển động. Thứ hắn cần lúc này là suy ngẫm, còn có một khoảng thời gian mà ai cũng không thể tìm thấy hắn.

Tắc xi dừng lại trước khu chung cư cao tầng loại nhỏ. Nghe thấy tiếng phanh xe, Tiễn Diệp cũng lấy lại tinh thần.

Thanh toán tiền xong, lúc xuống xe, ánh nắng có chút chói mắt, hắn vô thức lấy tai che lại một chút, cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ. Tiễn Diệp vô thức đi chậm lại, từ từ tiến vào cửa chung cư, mỗi một bước dường như đều rất nặng nề.

“Tiễn tiên sinh, xin chào!” Bảo vệ nhìn thấy hắn thì mỉm cười chào hỏi.

Khẽ gật đầu, nụ cười của Tiễn Diệp vương chút mệt mỏi. Mới vừa đi được vào bước, bảo vệ đột nhiên nói: “A! Tiễn tiên sinh, có vị Cố tiên sinh chờ anh rất lâu rồi!”

Sửng sốt một chút, Tiễn Diệp dừng bước, quay đầu hỏi: “Anh ta chờ từ lúc nào?”

Bảo vệ hồi tưởng lại một chút, “Trời chưa tối đã tới rồi! Chẳng qua tối hôm qua không phải phiên trực của tôi, là đồng nghiệp nói cho tôi biết, nhờ tôi xem nếu anh về thì báo với anh một tiếng. Vị tiên sinh kia đến giờ vẫn chưa từng đi xuống, hẳn là vẫn luôn chờ tại cửa nhà anh đấy.”

Khi nói đến đây, thần tình của người bảo vệ có chút khâm phục, nếu như Tiễn Diệp là nữ, vậy khẳng định người kia là một người đàn ông si tình đang đau khổ theo đuổi người phụ nữ mình yêu. Đáng tiếc, Tiễn Diệp không phải phụ nữ, mà người đàn ông kia, lại là Cố Kinh Duy.

“Cảm ơn.” Không nói thêm gì, Tiễn Diệp xoay người tiến vào thang máy.

Thang máy đi lên trên, Tiễn Diệp một tay đút túi quần, tay kia khẽ đẩy mắt kính. Tuy rằng Cố Kinh Duy đến cũng chẳng phải chuyện bất ngờ gì, thế nhưng từ đáy lòng mà nói, Tiễn Diệp vẫn mong anh ta tối nay hãng quay lại, chí ít không nên xuất hiện vào lúc này. Điều đó dường như lại xác nhận câu nói kia một lần nữa, khi hắn muốn ở một mình, Cố Kinh Duy sẽ xuất hiện …

Dường như cảm thấy đó là một ‘truyện cười’ rất buồn cười, Tiễn Diệp khẽ nhếch khóe miệng. Mà lúc này thang máy cũng vừa lúc dừng lại. Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Cố Kinh Duy cũng đang đứng ở ngoài cửa, vừa lúc nhìn thấy nụ cười của Tiễn Diệp.

Tóc tai có chút tán loạn, vết nhăn trên áo khoác chẳng biết bằng cách nào mà xuất hiện, áo sơ mi cởi hai cúc đầu, với loại thời tiết này thì khẳng định không phải do quá nóng mà cởi ra! Cố Kinh Duy nhìn qua cũng không tốt lắm, bất luận là trạng thái hiện tại hay là sắc mặt.

Có lẽ thật sự chỉ có thể tính là trùng hợp. Độ cong rất nhỏ nơi khóe miệng Tiễn Diệp chậm rãi biến mất. Hắn nhìn Cố Kinh Duy đang đứng bên ngoài, sau đó đi ra khỏi thang máy.

“Chào buổi sáng.” Vừa mở miệng, là một câu bắt chuyện rất thông thường.

Cố Kinh Duy dường như chỉ có thể trừng mắt mà nhìn Tiễn Diệp.

“Cậu còn biết về cơ à?” Ngữ khí có thể coi là nặng nhất trong những lần anh ta nói chuyện với Tiễn Diệp.

Biết đối phương nổi giận nhưng Tiễn Diệp vẫn nhìn anh ta một cách mịt mờ, hỏi: “Lẽ nào tôi không nên trở về sao?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lần này Cố Kinh Duy cũng không nói gì, điều này làm cho Tiễn Diệp có chút áy náy.

“Xin lỗi! Tôi không biết anh đang đợi tôi. Trước vào nhà đã!” Vừa nói vừa đi về phía cửa nhà, móc chìa khóa từ trong túi quần ra. Cố Kinh Duy do dự một chút, sau đó vẫn không nói được một lời, theo sát phía sau hắn.

Vào phòng, Cố Kinh Duy nhìn thoáng qua bốn phía, căn hộ này là anh ta cấp cho Tiễn Diệp. Anh ta cũng mới tới có một lần vào ngày Tiễn Diệp dọn nhà, hơn một tháng qua, nơi này so với ngày đầu tiên anh ta tới hầu như cũng chẳng có thay đổi gì.

Tất cả nội thất đều là do anh ta sai thuộc hạ mua đến, ngoài những thứ đó, cơ bản chẳng thể nhìn thấy thứ gì Tiễn Diệp mua thêm vào.

Trên vách là giấy dán tường thuần trắng, sô pha bọc vải mềm mại màu vàng nhạt, bàn trà lại càng thêm đơn giản. chỉ là loại thủy tinh thông thường. Vốn nghĩ rằng những thị này là thích hợp nhất với tiễn Diệp, mà trên thực tế cũng vô cùng thích hợp, chỉ là …

Tiễn Diệp đứng cạnh chiếc sô pha tại trung tâm phòng khách, cởi áo khoác ra tiện tay ném xuống sô pha, ngẩng đầu nói với Cố Kinh Duy: “Ngồi đi.” Vốn còn muốn nói một câu, đây nguyên bản là chỗ của anh mà, chẳng qua cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.

Nơi này quả thật rất thích hợp với Tiễn Diệp, ‘đìu hiu’ đến mức người thường khó có thể chịu được. Cố Kinh Duy muốn hỏi: Tiễn Diệp, cậu ở đây có phải quá tịch mịch không … Sau đó cũng từ bỏ, anh ta biết, người đàn ông này vẫn luôn tịch mịch.

“Tìm tôi có việc gì?” Tiễn Diệp lại hỏi.

“Tối hôm qua cậu ở đâu?”

“Bên ngoài.”

“Bên ngoài là đâu?” Dường như không nhận được đáp án vừa lòng, Cố Kinh Duy sẽ không bỏ qua.

Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, “Cái này cũng cần thiết phải báo cáo với anh sao?”

Cố Kinh Duy cũng nhíu mày.

“Nếu như là mệnh lệnh, tôi sẽ nói.” Tiễn Diệp lạnh lùng nói một câu, nghe như là Cố Kinh Duy đang ép hắn, trên thực tế, kẻ bị bức bách thật ra là đối phương.

“Tiễn Diệp, tại sao cậu chung quy vẫn là cái dạng này?” Cố Kinh Duy hầu như chỉ có thể dùng một loại ngữ khí vô cùng sa sút mà nói.

Thở dài một hơi, có lẽ là cảm thấy bản thân quả thật quá không có thái độ mà một ‘thuộc hạ’ phải có, Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, dịu dàng nói: “Xin lỗi. Tôi chỉ không muốn chia sẻ sinh hoạt riêng tư của mình thôi.”

“Nhưng bình thường cậu căn bản sẽ không quan tâm.”

Hắn không quan tâm, bởi vì kẻ quan tâm chưa bao giờ là hắn. Tiễn Diệp hơi ngẩng đầu, nhìn Cố Kinh Duy, đối phương cũng đang nhìn hắn không chớp mắt.

“Tôi ở chỗ Cận Sĩ Triển.”

Vừa dứt lời, Cố Kinh Duy phắt một cái gần như là nhảy dựng lên khỏi sô pha, đi nhanh hai bước, một phát nắm lấy cổ áo Tiễn Diệp. Cổ bị siết lại, có chút khó chịu, nhưng Tiễn Diệp không hề động đậy, càng không giãy dụa.

“Tiễn Diệp!” Cố Kinh Duy khẽ nheo mắt, cúi đầu hung hăng nhìn chằm chằm người trước mắt: “Còn tiếp tục như vậy, tôi sợ mình thực sự sẽ nghĩ cậu là tên nằm vùng Cận Sĩ Triển phái tới bên cạnh tôi! Ngay từ đầu có lẽ là âm mưu của cậu!”

Âm mưu … Tiễn Diệp đột nhiên phát hiện hắn rất thích từ hình dung này.

Cười cười, “Anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết.” Trừ lần đó ra, hắn chẳng làm gì cả.

Sắc mặt Cố Kinh Duy trong nháy mắt biến đổi vài lần, phẫn nộ nồng đậm trong ánh mắt chẳng thể nào tán đi. Tiễn Diệp không biết, người đàn ông này rốt cuộc là tức giận việc hắn là người của Cận Sĩ Triển hay là việc hắn đêm qua ở chỗ Cận Sĩ Triển …

“Cậu thích Cận Sĩ Triển như vậy sao? Bất kể hắn đối xử với cậu như thế nào …” Lực đạo trên tay Cố Kinh Duy thoáng nới lỏng, dường như là để cho Tiễn Diệp có thể hít thở.

Chỉ là Tiễn Diệp chưa kịp thở thì đã bị câu hỏi của đối phương dọa cho một trận. Thích Cận Sĩ Triển? Hắn không nhớ nổi đây là lần thứ mấy có người hỏi hắn câu này, chỉ là cảm thấy dường như đã nghe qua câu hỏi này vô số lần. Chuyện mà hắn chưa từng nói qua, lẽ nào tất cả mọi người đều cho là thật?

Sự trầm mặc của hắn trong mắt Cố Kinh Duy xem ra chính là ‘ngầm thừa nhận’. Cơn tức một buổi tối không có chỗ phát tiết bắt đầu không thể chịu đựng được nữa, tay khẽ dùng thêm lực, kéo Tiễn Diệp vào gần, anh ta cúi đầu xuống, hôn Tiễn Diệp theo một cách có thể gọi là thô bạo.

Hương vị tươi mát, mang theo một chút mùi thuốc là càng khiến người ta điên cuồng. Nếu như nói Cố Kinh Duy không biết vì sao lại hứng thú với Tiễn Diệp thì hương vị cùng cảm giác này có thể trở thành một lý do.

Môi bị chặn lại, đầu tiên là thô bạo sau đó lập tức trở nên dịu dàng, cũng chẳng phải lần đầu tiên, chỉ là đối tượng bất đồng mà thôi. Tiễn Diệp không hề động đậy, cũng chẳng đáp lại. Dường như chuyện Cố Kinh Duy đang làm hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn.

Một lúc lâu sau, Cố Kinh Duy ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong hơi thở hàm chứa một tia bất ổn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Tiễn Diệp, cảm giác tức giận vất vả lắm mới biến mất một chút lại bắt đầu dâng lên.

Đối với phản ứng của anh ta, Tiễn Diệp chỉ cười cười châm chọc thậm chí có vẻ khinh thường, hỏi: “Thế nào? Sáng sớm tới tìm tôi chính là để làm loại sự tình này sao?”

“Tiễn Diệp, đừng ép tôi.” Cố Kinh Duy nắm cằm hắn nói.

Tiễn Diệp nhớ rõ, Cố Kinh Duy đã từng nói sẽ không ép buộc hắn, nhưng hắn biết, sự nhẫn nại của đàn ông cũng là có giới hạn. Hắn chưa từng coi lời anh ta nói là hứa hẹn, hắn muốn nói: Cố Kinh Duy, không cần tuân thủ cái anh gọi là ‘lời hứa’, tôi chưa từng coi nó là thật …

“Cố Kinh Duy, anh thích tôi rồi.” Hắn nói, như đang trần thuật một việc. Giống như khẩu khí của người kia, tự tin, một điểm chột dạ cũng không có, cho dù có thì cũng chẳng ai nhìn ra.

Cố Kinh Duy nhìn hắn, Tiễn Diệp biết biểu tình của đối phương hiện tại nghiêm túc hơn mình lúc đó rất nhiều.

“Nếu thích, cậu sẽ làm thế nào?”

Câu hỏi không tồi! Sao lúc đó hắn không hỏi Cận Sĩ Triển như thế chứ.

“Anh muốn tôi làm thế nào?”

Tiễn Diệp dùng vẻ mặt như ‘học trò hiếu học’.

Cố Kinh Duy khẽ nhíu mày, không nói gì, có lẽ nên nói là không biết phải nói gì.

Tiễn Diệp lại hỏi: “Muốn tôi thích anh sao? Tôi không biết làm như thế nào? Nhưng có thể thử xem nhỉ? Nói không chừng có thể …” Đến lúc sau gần như đã phát triển thành tự hỏi tự đáp.

“Tiễn Diệp!” Cố Kinh Duy gọi một tiếng, anh ta cảm thấy Tiễn Diệp đang đùa với mình, tất cả hành động như vậy đều có vẻ … không bình thường!

Tiễn Diệp ngừng lại, vài giây sau, đưa tay tháo kính ra, ngẩng đầu nói: “Cố Kinh Duy, chúng ta làm đi!”

Cố Kinh Duy thoáng ngạc nhiên.

Tiễn Diệp cười vô cùng ‘thành khẩn’.

Hoà hợp trên giường trước, còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều, đàn ông, chính là loại động vật như thế.

*****

Hết
Bình Luận (0)
Comment