10.
Cánh cửa của Vùng đất Thần linh sẽ mở ra vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 1550. Tối ngày 31 tháng 12, Chung Ánh Nhai đã bắt đầu chuẩn bị khởi hành.
Quảng trường dưới lâu đài của y đèn đuốc sáng trưng, trên khoảng đất trống dựng một sân khấu lớn để biểu diễn tiết mục, phía trước bày biện từng hàng từng hàng mỹ thực trù phú, náo nhiệt phi thường. Năm nào đến dịp này thuộc hạ của y cũng sẽ tổ chức dạ tiệc linh đình để đón năm mới, treo đèn kết hoa, khiến cả toà lâu đài tràn ngập bầu không khí lễ hội.
Chung Ánh Nhai lười quản, từ trước đến nay đều phó thác cho bọn họ lo liệu chuyện này. Thỉnh thoảng không bận xử lý công vụ, y sẽ xuống dưới đi dạo một vòng; nhưng phần lớn thời gian y đều cảm thấy phiền lòng bởi những tiếng lòng dày đặc và hỗn loạn nơi đó, y chỉ muốn yên ổn trong căn phòng ở trên tầng cao nhất của mình, một mình đón giao thừa — song từ sau khi mang Commus về, y đã không còn một mình nữa.
Chung Ánh Nhai đã thay xong lễ phục, đang đứng trước gương chỉnh lại nơ cổ thì Commus đẩy cửa bước vào.
Trên đầu hắn đội một chiếc nón nhọn bằng giấy, trên đỉnh nón có ghi con số "1550", trong tay hắn bưng một đĩa bánh kem, thấy dáng vẻ chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài của Chung Ánh Nhai, hắn ngạc nhiên hỏi: "Chủ nhân, bây giờ anh định ra ngoài sao?"
"Ừm, anh sẽ sớm quay về."
Chờ sau khi y nhận được ấn ký của Vùng đất Thần linh, y sẽ trở lại một chuyến để xử lý những việc hậu sự trước khi lên đường. Sau đó y sẽ định cư tại Vùng đất Thần linh, nơi y có thể đoàn tụ với gia đình và đồng loại của mình.
Trong ngăn kéo y đã đặt sẵn đơn từ chức gửi lên quốc vương cùng với một quyển sổ tay, bên trong ghi chép tỉ mỉ kế hoạch sắp xếp tương lai cho từng thuộc hạ.
Y biết cách trọng dụng người tài bất kể chủng tộc hay xuất thân. Dưới trướng y có loài người, có ác ma, có tinh linh, có thiên sứ sa đọa, cũng có vô số giống lai... chỉ cần họ không hai lòng với y, y đều sẽ tiếp nhận và nâng đỡ họ.
Đã gọi y một tiếng "chủ nhân" và trao lòng trung thành cho y, đương nhiên Chung Ánh Nhai cũng phải có trách nhiệm với họ.
Nguồn gốc căn bệnh của Chung Ánh Nhai đến từ việc xoá bỏ ấn ký ác ma bên trong linh hồn mình, tựa như cạo bỏ hình xăm in sâu nơi da thịt. Tuy ấn ký đã bị xóa nhưng lớp da thịt kia cũng bị thiêu đốt hủy hoại, để lại vết thương vĩnh viễn không lành.
Chỉ cần nhận được ấn ký của Vùng đất Thần linh, linh hồn bị tổn thương của y có thể được chữa lành; năng lực đọc tâm cũng sẽ được khống chế.
Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi y sẽ được giải thoát khỏi căn bệnh đã hành hạ y hơn ba mươi năm và hoàn thành nguyện vọng y tha thiết bấy lâu nay, tiến vào Vùng đất Thần linh mà y ngày đêm mong mỏi, trở thành một phần của nơi ấy.
Tâm trạng y vô cùng sung sướng, khóe môi vô thức mỉm cười, vô tình nhìn qua Commus một cái.
【Lạy Chúa! Anh ấy cười với mình! Hôm nay là ngày gì mà trời thương trời độ mình đến thế? Aaaaaaa! Samuel cười lên thật sự đẹp đến mức rúng động lòng người!】
"Khụ... Chủ nhân, dạ tiệc giao thừa bắt đầu vào lúc 8 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến... Hay là anh muộn một chút nữa hãy đi? Mọi người đều rất mong anh có thể tham dự."
Dĩ nhiên Chung Ánh Nhai biết thuộc hạ của y rất mong y góp mặt, dù lời nói có thể giả tạo nhưng tiếng lòng thì không giấu được. Y nghe thấy bên dưới truyền đến vô số âm thanh mong đợi đối với y.
【Tôi phải hét to hơn nữa! Biết đâu chủ nhân nghe thấy sẽ tò mò xuống xem.】
【Tiết mục lần này của tôi vất vả lắm mới lọt qua vòng sơ tuyển, chủ nhân nhất định phải xem mới được!】
【5 năm trước chủ nhân hiếm khi xuống được một lần vậy mà lại bỏ đi ngay trước tiết mục của tôi 5 phút! Năm nay tôi đã dùng mọi cách để đẩy tiết mục của mình lên đầu tiên. Hừ hừ, lần này tuyệt đối không để cái tên thiên sứ sa đọa Marshall chết tiệt kia cướp mất ánh nhìn của chủ nhân nữa!】
【Chủ nhân mau xuống đi, mau xuống đi! Tôi còn đặc biệt thiết kế pháo hoa có tên ngài! Đến đúng nửa đêm tên của chủ nhân sẽ hiện lên giữa bầu trời kinh đô! Tôi muốn cho cả thế giới thấy thực lực của gia tộc Gladstone chúng ta!】
【Tôi đã đặc biệt làm rất nhiều món mà chủ nhân thích ăn. Nếu ngài không đến, bao nhiêu công sức này còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu rơi hết vào miệng bọn phàm ăn tục uống không biết lễ nghĩa kia thì tiếc chết đi được!】
【Commus phải cố gắng lên nha, nhất định phải mời được chủ nhân xuống. Nếu hắn thành công, tôi tình nguyện nhường cho hắn cả suất sữa lắc cao cấp miễn phí một năm của mình luôn!】
— Đáng tiếc "suất sữa lắc cao cấp miễn phí một năm" đó, Commus không lấy được rồi.
"Anh có chuyện rất quan trọng, bây giờ phải đi." Chung Ánh Nhai cầm lấy mũ đội lên, đè những lọn tóc của mình xuống, "Tối nay không cần chờ anh, em cứ ngủ trước đi."
Commus khẽ đáp một tiếng, đưa đĩa bánh trong tay cho y: "Vậy... chủ nhân có muốn ăn bánh không?"
Đó là một chiếc bánh kem bơ, bên trên phủ đầy dâu tây mà Chung Ánh Nhai yêu thích nhất.
【Mau đồng ý mau đồng ý mau đồng ý! Đây là bánh em tự tay làm cho anh đó!】
Chung Ánh Nhai nhìn hắn, thầm nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng mình ăn bánh kem do Commus làm, vì vậy y nhận lấy, ngồi xuống ghế cầm nĩa lên bắt đầu ăn.
【Hắc hắc, Samuel ăn bánh rồi! Huhu ngón tay anh ấy vừa dài lại vừa trắng, đẹp quá đi!】
【Ấy —— nhìn thấy đầu lưỡi của ảnh rồi nha. Lưỡi của chủ nhân nhất định là mềm và ngọt lắm... muốn hôn anh ấy quá đi huhu, ước gì thứ anh ấy đang li.ếm là môi mình chứ không phải cái nĩa.】
【Haiz, sao chủ nhân lại ra ngoài vào đúng đêm giao thừa chứ? Mình không nghe nói quốc vương có việc cần tìm anh ấy mà...】
Chung Ánh Nhai ăn hết sạch phần bánh, trên môi dính một chút kem. Commus làm sao chịu bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này để chiếm tiện nghi, liền nói: "Chủ nhân, để em lau miệng cho anh." Nói xong liền tay chân nhanh nhẹn rút ra một chiếc khăn tay sạch, cúi người lau miệng cho y.
Y dõi mắt nhìn Commus đang nửa quỳ trước mặt mình. Người kia thần sắc chuyên chú, động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm y bị đau.
【Chết rồi chết rồi chết rồi, anh ấy đang nhìn mình! Trên mặt mình chắc không có gì dính đâu ha? Không có đúng không? Không dám nhìn vào mắt anh ấy đâu, sợ không cẩn thận thú tính nổi lên chắc mình nhào tới đè anh ấy xuống mất. Hu hu Samuel ơi sao anh lại đẹp trai như vậy chứ!】
"Xong rồi, chủ nhân." Commus đứng dậy, giọng nói dịu dàng: "Chúc ngài thượng lộ bình an, đi đường thuận lợi."
【Hắc hắc, giọng mình đúng là có từ tính mà, còn cố tình đưa ra góc mặt đẹp trai nhất đối diện với anh ấy nữa. Samuel, anh bị em mê hoặc rồi đúng không!】
...Nếu không nghe thấy tiếng lòng của Commus, Chung Ánh Nhai thực sự không cảm thấy hắn có điểm nào khác biệt so với ngày thường.
Sau khi Commus trưởng thành, vẻ ngoài trở nên điềm tĩnh đáng tin, là hình mẫu điển hình của kiểu người "nói ít làm nhiều", thế mà nội tâm của hắn lại phong phú đến mức khiến Chung Ánh Nhai mở rộng tầm mắt, kinh ngạc không thôi.
Commus nghĩ rằng chuyến đi lần này cũng giống như mọi lần Chung Ánh Nhai rời nhà, nào ngờ đây lại là khởi đầu cho sự chia ly giữa hai người.
Chung Ánh Nhai cầm lấy trượng pháp của mình, nhẹ nhàng gõ lên mặt đất, vận dụng ma pháp không gian, trong nháy mắt dịch chuyển đến lối vào của Vùng đất Thần linh ở xứ sở phương Đông.
Nơi đó nằm trên một ngọn núi cao phong cảnh hữu tình, lúc này còn hơn 4 tiếng nữa mới đến giờ mở cổng vậy mà phía trước đã có một hàng người dài xếp hàng, ước lượng cũng phải hơn trăm người.
Phần lớn người xếp hàng đều là người phương Đông với mái tóc đen và mắt đen giống như y, chỉ có số ít là có gương mặt phương Tây hoặc con lai. Có khoảng 1/3 là người mang theo cả gia đình đến cùng.
Chung Ánh Nhai hòa vào dòng người. Y thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không đợi đến lúc sát giờ mới đến, bởi theo thời gian mở cổng càng lúc càng gần, số người đổ về đây càng lúc càng đông, hàng dài đã kéo đến tận sườn núi.
Tạp âm hỗn loạn trong lòng người cùng với tiếng trẻ con khóc la inh ỏi lúc này lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của Chung Ánh Nhai. Những người xung quanh đều đang nói tiếng Hoa quen thuộc khiến y cảm thấy thân thiết. Y như một đứa con xa quê lâu ngày, sắp sửa được trở về quê hương của chính mình.
Tòa lâu đài lơ lửng trong tưởng tượng sắp trở thành cảnh tượng chân thật ngay trước mắt y rồi.
Đúng 0 giờ, tiếng chuông trầm đục vang lên từ không trung, đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía trước, rất nhanh đã đến lượt Chung Ánh Nhai.
Trước khi bước vào, Chung Ánh Nhai hơi dừng lại một chút, hít sâu một hơi, ngón tay cái nặng nề chạm vài lần lên những hoa văn trên pháp trượng, sau đó ngẩng đầu bước lên phía trước.
Y choáng váng trong khoảng một giây ngắn ngủi, đến khi mở mắt ra, trước mặt là một không gian trắng xoá.
Chung Ánh Nhai không nhìn thấy những người phía trước đã đi vào đâu cả, cách đó khoảng 10 mét là một quầy tiếp tân được bao bọc trong một lớp kính trong suốt. Một vị nữ sĩ phương Đông mặc đồng phục váy dài màu xanh lam đang ngồi bên trong.
Không gian ngập tràn linh khí, nền gạch trắng sáng bóng đến mức có thể soi gương, bầu trời thì trong xanh như được gột rửa.
"Tiên sinh, xin hãy tiến lại đây, nói rõ việc ngài cần xử lý."
Giọng người phụ nữ dịu dàng như dòng suối nhỏ len lỏi nơi vùng sông nước Giang Nam, khiến người ta thả lỏng tâm trí, đắm mình trong sự ôn nhu.
Khi tiến đến quầy, Chung Ánh Nhai phát hiện mình có một chút không thể nói được.
"Tiên sinh, ngài muốn xử lý việc gì?"
Chung Ánh Nhai như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nói: "Tôi muốn trở thành cư dân của Vùng đất Thần linh."
"Xin ngài hãy đặt tay lên ngọc thạch ở bên phải."
Chung Ánh Nhai làm theo. Sự tồn tại của vị nữ sĩ này đối với y chẳng khác gì một vật chết. Mãi đến lúc này y mới nhận ra năng lực đọc tâm vô địch của mình đã mất đi tác dụng.
Khoảng mười giây sau, người phụ nữ mở lời: "Tiên sinh, ngài tên là Chung Ánh Nhai, từng dùng tên Samuel · Gladstone, đúng không?"
"Đúng vậy."
Người phụ nữ chăm chú nhìn màn hình ánh sáng trước mặt một lúc, rồi tiếc nuối nói: "Mặc dù ngài mang dòng máu của thần dân, nhưng rất tiếc thưa Chung tiên sinh, hiện tại ngài vẫn chưa đủ điều kiện để trở thành cư dân của Vùng đất Thần linh."
Chung Ánh Nhai bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"
"Điểm công đức của ngài là -92182. Ở đây chúng tôi yêu cầu ít nhất phải là số dương."
"Tại sao điểm công đức của tôi lại thấp đến như vậy?" May mắn y vẫn giữ được bình tĩnh, "Tôi đã dành 31 năm, mỗi ngày đều làm việc thiện. Tôi xây dựng nhà tình thương để giúp đỡ người dân tha hương cầu thực; xây viện mồ côi để cứu vớt những đứa trẻ bơ vơ; tôi giúp cho hàng triệu bá tánh có cơm ăn, bảo vệ họ khỏi tay các sinh vật bóng tối..."
Người phụ nữ đáp: "Nhưng tất cả những điều ngài làm đều là vì mục đích vụ lợi là 'muốn vào Vùng đất Thần linh' đúng không?"
Tâm trí Chung Ánh Nhai kịch liệt chấn động.
"Những việc thiện xuất phát từ mục đích vụ lợi thì không được tính vào điểm công đức. Chỉ có những điều tốt đẹp xuất phát từ nội tâm chân thành mới được ghi nhận. Tôi đã xem rất kỹ dữ liệu của ngài rồi, phần lớn điểm công đức của ngài đều đến từ sự quan tâm mà ngài dành cho thuộc hạ của mình — hy vọng thông tin này sẽ giúp ích được cho ngài, Chung tiên sinh."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Chung Ánh Nhai định quay lưng đi, vị nữ sĩ đột nhiên gọi y lại: "Chung tiên sinh, xin hãy đợi một chút."
Y quay đầu lại, thấy vị nữ sĩ vẫn mỉm cười với mình một cách dịu dàng và thân thiện — vị thần phương Đông tôn nghiêm và thanh khiết trong truyền thuyết không hề ghét bỏ y chỉ vì điểm công đức quá thấp.
"Ngài là hậu duệ của thần dân lớn lên ở Nhân giới đúng không? Ở đây chúng tôi có chính sách khuyến khích hậu nhân lưu lạc của thần dân trở về cố hương. Ngài có thể nhận chiếc vòng tay công đức này, có thể theo dõi điểm công đức hiện tại của mình bất cứ lúc nào."
"Hy vọng không bao lâu nữa tôi có thể nhìn thấy Chung tiên sinh quay trở lại. Vùng đất Thần linh vĩnh viễn chào đón sự trở về của hậu nhân thần dân."