13.
Toàn bộ tòa lâu đài chìm trong tĩnh lặng, hành lang tầng 3 không một bóng người, cửa sổ và sàn nhà đều được lau chùi sạch sẽ đến mức không một hạt bụi. Khi Chung Ánh Nhai đẩy cánh cửa đại sảnh ra, đập vào mắt là những dải ruy băng đủ màu sắc từ hai bên phóng thẳng về phía y, cùng lúc đó là vô số cánh hoa từ trên cao tung bay rơi xuống.
"Chúc mừng sinh nhật lần thứ 44 của chủ nhân!"
Hơn 200 người trong lễ đường đồng thanh hô vang câu chúc mừng ấy.
Dù đã thông qua tâm ý để biết được toàn bộ quá trình chuẩn bị và mọi chi tiết của bữa tiệc sinh nhật, nhưng khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh này y vẫn lặng người rất lâu không sao hoàn hồn được.
Đại sảnh bạch kim được trang hoàng bằng hoa tươi rực rỡ, trên sàn trải thảm đỏ, phía trên không trung có treo một dải biểu ngữ viết bằng tiếng Hoa: "Tiệc sinh nhật của Samuel Gladstone".
Ở phía cuối thảm đỏ, đối diện với y chính là một tấm bảng đỏ cao 2 mét, dài 5 mét, trên đó chi chít những dòng chữ được viết ngay ngắn hay nguệch ngoạc, gần như không còn chỗ trống — đó đều là lời chúc sinh nhật mà các thuộc hạ đã viết tặng cho y.
Đúng là một đám người ngốc nghếch.
Chung Ánh Nhai thầm nghĩ trong lòng. Rõ ràng y chưa từng tham dự buổi tiệc này lấy một lần, vậy mà họ vẫn không mệt mỏi viết lời chúc cho y hết năm này đến năm khác.
【He he he, chắc là Samuel bị choáng ngợp rồi!】
【Hôm nay Commus lập được công lớn rồi, thật sự mời được chủ nhân tới. Sau này phải đối xử tốt với hắn hơn mới được.】
【A a a, cảm động quá đi! Chủ nhân đến rồi. Năm nay nhất định sẽ là một năm may mắn.】
【Là chủ nhân! Thực sự là chủ nhân kìa! Kể từ ngày 8 tháng 11 năm ngoái gặp ngài ấy ở hành lang, đã 89 ngày chưa được thấy mặt chủ nhân rồi.】
【Haha, Fox đi làm nhiệm vụ rồi, nếu quay về mà biết chủ nhân tham gia tiệc sinh nhật chắc sẽ tức điên luôn.】
【Hu hu, may mắn tôi luôn tỉnh táo cả ngày nay, tuyệt quá, tuyệt quá rồi!】
Giữa vô số ánh nhìn trông đợi, Chung Ánh Nhai khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng thở ra:
"Các người... đang làm gì vậy? Tôi đã 44 tuổi rồi, người bình thường thì ở tuổi này đã lên chức ông rồi, có gì mà phải chúc mừng chứ?"
Y xoay người lại định bước ra khỏi cửa, Commus ở phía sau vội vàng ôm chặt lấy eo y, lớn tiếng hét lên:
"Tiệc sinh nhật còn chưa bắt đầu mà! Chủ nhân không được đi!"
"Không được đi! Không được đi!" Mọi người nhao nhao phụ họa theo, ùn lên đứng chặn cửa ra vào.
【Khốn kiếp! Tôi rút lại lời vừa rồi, tôi phải giết Commus, hắn dám chạm vào eo của chủ nhân kìa.】
【Commus, mi tiêu đời rồi, tiêu đời thật rồi.】
【Tôi nguyện dùng vận may cả đời mình để đổi lấy chủ nhân tham gia trọn vẹn tiệc sinh nhật hôm nay, hu hu.】
【Bọn tôi đã chuẩn bị nhiều thứ lắm, hu hu, chủ nhân đừng đi mà.】
【Tiệc sinh nhật tổ chức vì chủ nhân, nếu không có ngài thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!】
【Ở lại đi mà, ở lại đi Samuel. Xin anh xin anh đó!】
Ngày thường ở trước mặt người khác, Commus sẽ luôn giữ lễ độ, tuyệt đối tránh tiếp xúc thân thể với y, tận lực làm một người hầu trung thành đúng mực. Nhưng hôm nay vì để giữ y ở lại, Commus cũng bất chấp cái gì gọi là ranh giới.
Âm thanh nồng nhiệt và những tiếng lòng tha thiết bao phủ Chung Ánh Nhai khiến y vừa lúng túng vừa sợ hãi.
Bởi vì thời thơ ấu bất hạnh, y luôn sợ hãi với các mối quan hệ thân thiết xung quanh mình — y không muốn phải trải qua nỗi đau khi trao đi tình cảm nhưng rồi lại bị phụ lòng một lần nữa.
Y có thể nghe được tiếng lòng của người khác, tận mắt chứng kiến vô số kẻ khẩu Phật tâm xà hoặc những kẻ thay lòng đổi dạ. Là người tự bọc mình bên trong chiếc kén, y vẫn có thể lạnh lùng làm một người ngoài cuộc. Nhưng nếu bảo y phá kén bước ra để đối diện với lòng người luôn luôn thay đổi khôn lường, liệu y có còn đủ sức bảo vệ bản thân nữa hay không?
Hôm nay y đã tham dự buổi tiệc sinh nhật này. Nếu tương lai có ai trong số họ phản bội y, lúc y cầm đao lên xử quyết họ, y sẽ nhớ lại người đó đã từng dâng hoa tặng quà, chân thành tha thiết chúc mừng mình trong ngày hôm nay. Lúc đó có lẽ y sẽ chần chừ; rồi đến khi nhìn thấy kẻ đó đầu lìa khỏi cổ, trái tim y sẽ lại đau đớn, sẽ rơi vào vòng xoáy hoài nghi rằng có phải do y không đủ tốt, đã làm gì sai nên người khác mới ghét bỏ y hay không?
Nội tâm của Chung Ánh Nhai quá nhạy cảm, giống như một sợi dây đàn đang căng, chỉ cần chút gió lay cỏ động cũng có thể khiến nó đứt đoạn.
Vì thế chỉ cần y tránh xa những trường hợp như thế này, chỉ cần xem bọn họ như những hình nhân không cảm xúc, chỉ cần phớt lờ tình cảm và sự yêu quý họ dành cho mình thì cho dù về sau mình bị phản bội, bị chính người từng yêu quý mình quay lưng ghét bỏ, y cũng sẽ không dao động. Một kẻ không có tình cảm thì cũng không thể bị tổn thương và sẽ vững như bàn thạch.
Thế cho nên giờ đây trước tình cảnh này, y đã hèn nhát mà chọn cách... bỏ chạy.
Có lẽ người thực sự hành động trái với lòng nhất... chính là y. Rõ ràng ngoài mặt y luôn tỏ ra băng sơn lạnh lùng, phũ phàng từ chối mọi thiện ý xung quanh, không ngừng tự nhủ rằng: "Nhà của mình ở Vùng đất Thần linh, đừng bận tâm đến những kẻ qua đường này."
Vậy mà tận sâu trong đáy lòng, y vẫn khao khát được yêu thương, khao khát có một vòng tay ấm áp bao bọc lấy mình.
Y không bỏ chạy đến nơi xa mà chỉ lặng lẽ trở về phòng, bởi vì y biết sẽ có người tìm đến.
"Chủ nhân......"
【A a a, mình tiêu rồi. Commus, mày đúng là đồ siêu cấp vô địch đại đại ngốc. Xem đi, mày chọc Samuel giận rồi kìa.】
Commus quỳ xuống bên giường, cúi đầu ủ rũ nhìn tấm lưng đang quay về phía mình của Chung Ánh Nhai, nói nhỏ: "Xin lỗi, chủ nhân. Em cứ nghĩ ngài sẽ vui......"
Tất nhiên đây không phải lỗi của bất kỳ ai. Là lỗi của y. Chính y đã phá hỏng niềm vui của tất cả mọi người.
"Đừng bận tâm đến anh, Commus. Em đi chơi với họ đi."
Commus nói nhẹ: "Em không muốn chơi với họ, em chỉ muốn được ở cạnh chủ nhân thôi."
Chung Ánh Nhai hiểu rất rõ, mỗi năm vào ngày 5 tháng 2, Commus đều sẽ ngồi trước cổng lâu đài chờ y, từ năm 5 tuổi đến 18 tuổi.
Hắn giống như một chú chó nhỏ đợi chủ nhân về nhà, cuộn tròn trong chiếc áo khoác giữa gió đông, khi thì ngồi trên bệ đá, khi thì kiễng chân ngóng nhìn, tha thiết mong chờ có thể thấy bóng dáng quen thuộc nơi cuối con đường.
Khi còn nhỏ, hắn thường đợi đến tận 11-12 giờ đêm, sau đó dựa vào tường thiếp đi vì kiệt sức. Người gác cổng ôm hắn vào, đến khi tỉnh dậy hắn lại vùng vẫy lao ra ngoài, tiếp tục ngồi chờ đợi nơi cổng lớn.
Sáng sớm hôm sau lúc trời vừa hửng sáng, Chung Ánh Nhai trở về. Y tiện tay bế đứa bé đang nằm dưới đất lên, đứa nhỏ theo bản năng giãy dụa một chút trong vòng tay y, lẩm bẩm: "Đừng động vào tôi, tôi còn phải chờ......"
Khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc, đứa trẻ mới chầm chậm mở mắt, ngẩng đầu nhìn gương mặt y, hắn lập tức nở nụ cười mừng rỡ, giơ tay ôm chầm lấy cổ y, cọ cọ má vào mặt y đầy lưu luyến.
"Chủ nhân, ngài về rồi ạ?" Giọng đứa nhỏ khàn khàn, "Hôm qua là sinh nhật của ngài mà, ngài đã đi đâu vậy?"
"Đợi anh cả ngày à?" Y hỏi.
"Không, không có. Em chỉ vừa mới không ngủ được nên chạy ra đây ngồi một chút thôi."
— Đây là số lần hiếm hoi Commus nói dối y. Và hắn đã lặp đi lặp lại lời nói dối này suốt 13 năm trời.
Sau khi lớn lên, thiếu niên sẽ lập tức tỉnh giấc mỗi khi y vừa đến gần, bật dậy rồi nở nụ cười rạng rỡ không khác gì lúc còn thơ bé: "Chủ nhân, chào mừng ngài trở về."
"Đợi lâu rồi phải không?"
"À, không đâu. Em vừa mới ra ngoài thôi, vừa hay gặp được chủ nhân."
【Muốn cùng chủ nhân đón sinh nhật của ngài.】
Mỗi lần ra ngoài, Chung Ánh Nhai đều dặn Commus đừng chờ mình ở cửa. Những lúc bình thường Commus sẽ ngoan ngoãn nghe theo, duy chỉ có ngày hôm ấy là ngoại lệ.
【Dù chủ nhân có về vào lúc 11 giờ đêm cũng được mà. Chỉ cần 1 tiếng cuối cùng thôi cũng tốt rồi......】
Chung Ánh Nhai xoay người lại, nằm ngửa trên giường, lặng lẽ nhìn Commus.
"Xin lỗi, Commus." Y khẽ nói.
Commus sửng sốt.
"Sao chủ nhân lại xin lỗi ạ?" Hắn thật cẩn thận hỏi.
Chung Ánh Nhai như muốn nói gì đó nhưng rồi lại quay đầu đi, "Không có gì." Y bắt đầu cởi cúc áo, nới lỏng cổ áo ra.
Không cần y nói Commus cũng đã hiểu. Hắn lập tức nhào lên người y, hé môi ngậm lấy phần dưới cổ y.
【Ô ô ô! Thì ra là cơ thể chủ nhân không khỏe! Mình biết ngay mà! Làm mình hết cả hồn.】
Từ sau khi thức tỉnh huyết mạch thiên sứ, độc trong răng của Commus dần trở nên mạnh mẽ hơn, không những giúp Chung Ánh Nhai ức chế bệnh tình hiệu quả hơn mà còn mang lại cảm giác khoái lạc mãnh liệt chưa từng có.
Giữa kh.oái c.ảm tột đỉnh ấy, Chung Ánh Nhai tạm thời gạt hết mọi phiền muộn sang một bên, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, y khẽ ngửa đầu, hơi thở dồn dập bật thành tiếng.
【Uwaaa, tiếng thở này... làm mình muốn lên giường với anh ấy quá... Muốn lắm luôn. A a a—trời ơi, anh ấy ôm mình kìa!】
Chung Ánh Nhai ôm lấy cổ người đàn ông phía trên, khàn giọng nói ra một câu: "Đừng thích anh, Commus."
Cả người Commus cứng đờ.
【A a a, sao tự nhiên anh ấy lại nói vậy?! Đừng nói là lại muốn đá mình đi nữa nhé? Đáng sợ quá, đáng sợ quá!】
【Em cứ muốn thích anh đấy, cứ muốn yêu anh đấy, em muốn mãi mãi yêu anh. Em sẽ khiến Samuel trở thành người hạnh phúc nhất thế giới! Samuel tuyệt vời nhất trên đời, anh xứng đáng mà! Em yêu anh, Samuel, yêu anh muốn chết, yêu yêu yêu......】
Tấm chân tình sôi sục này như muốn thiêu cháy Chung Ánh Nhai khiến y run rẩy. Chung Ánh Nhai mấp máy môi, định thốt ra lời cự tuyệt tình cảm của Commus nhưng y phát hiện mình không thể mở miệng được.
"Tình cảm em dành cho chủ nhân chỉ là kiểu chủ tớ thôi. Kể từ ba năm trước em đã không còn bất kỳ ý nghĩ vượt giới hạn nào nữa rồi, xin chủ nhân yên tâm." Commus dùng giọng điệu dịu ngoan nói.
【Là giả là giả là giả! Phương Đông có câu "nước ấm luộc ếch" mà, chủ nhân chờ xem, em nhất định sẽ cho anh thấy sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, để anh không thể không yêu em.】
Chung Ánh Nhai: "......Tránh ra."
Commus ngoan ngoãn rời khỏi người y, ngồi xổm bên giường, trên môi vẫn còn đọng lại một giọt máu. Hắn vươn lưỡi li.ếm sạch, trông thật ngây thơ và vô hại.
Chung Ánh Nhai ngồi dậy, bắt chéo một chân, vén lên lọn tóc che trước mắt. Đôi mắt phượng đen thẳm có đuôi mắt hơi nhếch lên, hàng mi đen và dày như lông quạ che khuất ánh sáng giấu trong đôi mắt, một cánh tay y gác trên đầu gối, bàn tay với các khớp xương rõ ràng buông thõng tự nhiên. Cổ áo sơ mi mở rộng để lộ nước da trắng ngần, dưới cổ có một dấu răng đỏ rực như đóa mai đỏ nở rộ giữa nền tuyết trắng.
"Em ra ngoài đi, Commus."
【Ô ô ô, người đàn ông này thật sự đang quyến rũ mình nè! Kéo áo lại đi Samuel, em thật sự không nhịn nổi nữa đâu.】
Chung Ánh Nhai: "......" Y khẽ kéo áo lại.
【Anh ơi anh kéo lại thật sao?!】
Commus gào thét trong lòng, vừa rê.n rỉ vừa chậm rãi bò xuống giường, "Chủ nhân không tiếp tục tham gia tiệc sinh nhật nữa sao?"
"Không. Anh hơi mệt."
"Vậy chủ nhân nghỉ ngơi cho tốt, em xin phép ra ngoài."
【Anh ấy vừa mới phát bệnh, cơ thể suy yếu đúng là không nên gắng sức nữa. Tiếc quá, chuẩn bị mọi thứ vất vả biết bao nhiêu.】
Chung Ánh Nhai bỗng mở miệng gọi hắn, "Commus."
"Vâng, chủ nhân!" Commus lập tức quay đầu lại.
Chung Ánh Nhai nhợt nhạt thở ra một hơi, dịu giọng nói: "Em đi lấy chút đồ ăn cho anh đi."
Đôi mắt Commus sáng bừng lên, vui vẻ đáp: "Vâng ạ!!!"