Chiếc Nanh Huyết Khế - Quy Hạc Viễn Sơn

Chương 17

17

Quán rượu Ouse ở thành phố Swaffield, trong mắt người bình thường đó chỉ là một quán rượu bỏ hoang nằm trong một con hẻm đổ nát, nhưng đối với những kẻ thuộc về thế giới thứ hai thì nơi này chính là một địa điểm ăn chơi cuồng hoan của lũ quái vật, hỗn tạp đủ thứ tốt xấu.

Đêm nay có một vị khách không mời đã đến nơi này — một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu che kín khuôn mặt.

Khi hắn vừa bước qua cửa, cả quán rượu lập tức trở nên yên tĩnh.

Sinh vật bóng tối luôn mẫn cảm nhất đối với hơi thở — bọn họ có thể đánh hơi được đây là một ma cà rồng xa lạ.

"Này, có ai biết cách nào tích luỹ công đức nhanh nhất không?" Ma cà rồng nọ cất tiếng, giọng nói vang lên rõ ràng, "Tôi có thể đưa ra thù lao hậu hĩnh."

"Mày nghĩ đây là đâu hả, nhóc con?" Một con ác ma cao tới hai mét bước từng bước oai vệ đến trước mặt hắn, ánh mắt hung tợn đe dọa, "Nơi này không phải là giáo đường làm việc thiện đâu."

Kẻ đầu tiên lên tiếng như bật một nút công tắc, cả quán rượu lập tức phá lên cười ầm ĩ, tiếng cười nhạo vang lên khắp nơi.

"Sinh vật bóng tối mà cũng đòi tích công đức à, nghe có giống chuyện cười không chứ?"

"Nhóc con, hay là mày đi đến giáo đường thử xem, xem Thượng Đế có đón tiếp mày không."

"Thượng Đế á? Hừ, chắc ông ta sẽ b.óp ch.ết nó như bóp một con sâu ấy chứ, ha ha ha ha!"

"......"

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chói chang loé lên trong quán rượu tối tăm, ma cà rồng xa lạ ban đầu luôn kín kẽ, ẩn giấu toàn bộ ma lực đột ngột như biến thành một người hoàn toàn khác — sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh lông vũ khổng lồ, những quả cầu ánh sáng màu vàng kim lập lòe hiện ra phía sau, tạo thành một ảo ảnh cao tới ba mét.

Đó là một sinh vật sáu cánh bốn đầu, toàn thân bốc cháy trong ngọn lửa hừng hực, gầm lên những tiếng gầm hùng hậu và uy nghiêm như sư tử.

"Ầm!"

"Ầm!"

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên hết đợt này đến đợt khác, rượu đổ tung tóe, những bóng đèn lơ lửng trên trần nhà lắc lư dữ dội, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

Là kẻ vừa mới hùng hổ cách đây không lâu, con ác ma kia không nghi ngờ gì là kẻ phải chịu áp lực khủng khiếp nhất. Thân hình to lớn của gã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, làn da màu tím đậm nứt toác ra vô số vết máu.

— Là Sí Thiên sứ sao?

Không.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đôi cánh trắng sau lưng "Thiên sứ" kia có lẫn vào chừng 1/10 số lông vũ màu đen. Ảo ảnh của sinh vật mang dáng hình Sí Thiên sứ đó đáng lẽ phải gây ra thương tổn mang tính hủy diệt đối với sinh vật bóng tối, nhưng thứ mà tất cả các quái vật ở đây cảm nhận được lại là sự áp lực đến từ một đồng loại bóng tối giống như bọn họ.

"Rồi, bây giờ có ai có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?" Commus thu lại đôi cánh và ảo ảnh sau lưng. Hắn đá vào người con ác ma đã ngất xỉu kia rồi đạp thẳng lên tấm lưng dày rộng của gã. Vóc dáng của Commus đã đủ cao, giờ lại có thêm bệ giẫm, hắn càng như từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu nhàn nhạt vang vọng khắp quán rượu: "Tôi đếm đến ba."

"Một."

"Được rồi được rồi, chẳng khác gì một đứa nhóc đang làm mình làm mẩy." Một quý ông lớn tuổi ngồi ở góc quán rượu chậm rãi đội chiếc mũ lên đầu, giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Vì tính mạng của mọi người, xem ra ta đành phải ra mặt nghiêm túc đàm phán với cậu nhóc này một phen."

Hiển nhiên là phần lớn người trong quán rượu đều quen biết vị lão tiên sinh này, thậm chí còn vô cùng kính trọng ông.

"Balke tiên sinh, ngài phải cẩn thận đó, tên nhóc này không phải kẻ hiền lành gì đâu."

"Nếu hắn dám ra tay với ngài, xin cứ gọi chúng tôi một tiếng!"

Thực ra Commus cũng không định giết ai, hắn còn đang gánh vác trách nhiệm tích lũy công đức giúp Chung Ánh Nhai, giết chóc lung tung chẳng có ích lợi gì. Nhưng đối phương cứ gọi hắn là "nhóc con" khiến hắn rất khó chịu.

Hai người đi vào một con hẻm vắng vẻ, chưa kịp lên tiếng, Balke tiên sinh đã từ tốn nói:

"Công đức do tâm, không có đường tắt. Chỉ có thể nội tâm vững vàng tích lũy từng chút một mà thôi."

Commus khoanh tay lại: "Ông là ai? Lời ông nói có đáng tin hay không?"

Balke tiên sinh khẽ cười, từ sau lưng ông thoáng hiện ra một đôi cánh màu đen nhuốm màu tuổi tác, chỉ lóe lên trong một giây rồi biến mất ngay.

"Khi ta còn trẻ, sợ là ngay cả cha mẹ của cậu còn chưa ra đời đâu."

— Ông là một Thiên sứ sa đoạ lớn tuổi, chí ít cũng sống hơn ngàn năm.

Commus hỏi: "Vậy có cách nào để tích lũy công đức thay cho người khác không?"

Balke tiên sinh đầy hứng thú hỏi lại: "Cậu muốn tích công đức cho ai?"

"Không liên quan tới ông, ông chỉ cần trả lời thật lòng là được."

Balke tiên sinh thở dài: "Bọn trẻ thời nay thật là chẳng biết lễ phép gì cả. Được rồi, ta sẽ trả lời cho cậu — đáp án là có. Chỉ cần cậu làm việc thiện, sau đó thành tâm nói một câu: 'Xin hãy chuyển phần công đức này cho ai đó' thì công đức sẽ được tính cho người được nhận. Tất nhiên không được pha lẫn bất kỳ mục đích vụ lợi nào, ví dụ như 'tôi chuyển công đức cho người đó để nhận lại ân huệ từ người đó' thì không được tính. Phải xuất phát từ nội tâm chân thành và thuần tuý nhất thì công đức mới có thể truyền cho người được nhận — Nhưng, người đó sẽ chỉ nhận được một nửa giá trị của phần công đức đó mà thôi."

"Nếu việc tôi chuyển tặng công đức là vì muốn giúp người đó hoàn thành tâm nguyện, như vậy có được tính là một cách thức hợp lệ không?"

Balke tiên sinh gật đầu: "Được."

Đối với Commus, đây quả thật là một tin tức tốt từ trên trời ban xuống:

"Cảm ơn ngài!"

"Phải rồi, việc trao tặng công đức còn có một điều kiện hà khắc khác."

"Là gì?"

"Người được nhận công đức phải từng vì giúp đỡ người tặng mà khiến công đức của bản thân tăng lên ít nhất là 100 điểm."

Đã từng thấy qua con số âm 11 triệu, đối với Commus thì con số 100 này hoàn toàn không có sức ảnh hưởng gì cả: "Cái đó... khó lắm sao?"

Balke tiên sinh nhìn hắn bằng ánh mắt "đúng là nhóc con chưa trải sự đời" rồi nói bằng chất giọng từng trải:

"Tích công đức đòi hỏi bản thân của người đó phải thật tâm thật ý giúp đỡ cậu, chỉ cần dính líu đến một chút tư lợi thì sẽ không được tính. Bao nhiêu người bình thường suốt một đời cũng không tích nổi 100 công đức từ việc giúp đỡ người bạn đời đã chung sống hơn nửa kiếp với mình, huống chi là người ngoài?"

Tim của Commus như treo lơ lửng.

Tính cách của Chung Ánh Nhai vốn lãnh đạm, ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài, hắn thật sự không đủ tự tin để khẳng định đối phương là thật lòng đối tốt với hắn hay chỉ đơn giản vì muốn mượn độc tố trong cơ thể hắn để chữa bệnh mà thôi. Chung Ánh Nhai đã từng nói qua chỉ xem hắn như một sủng vật để trêu đùa, câu nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến hắn khó lòng quên được.

Commus hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi: "Nếu là một triệu điểm công đức thì phải mất bao lâu mới tích được?"

"Một triệu?" Vẻ mặt ung dung của Balke tiên sinh giật giật, sau đó liền phá lên cười: "Nhóc con, cậu đang mơ à! Cậu có biết không, 99% người trên cõi đời này đều có công đức là số âm, đến tiêu chuẩn tuyển chọn Tổng lãnh Thiên Sứ của Thiên Đường cũng chỉ yêu cầu 100 nghìn công đức thôi. Cậu muốn tích một triệu làm gì? Định thay thế Đức Chúa Trời à?"

"Nếu cậu thật sự tích đủ một triệu công đức thì tám vị Lục Dực Thiên Sứ ở Thiên Đường sẽ đích thân mời cậu lên làm thủ lĩnh đấy. Tới lúc đó phát tài rồi thì nhớ đừng quên lão già này nhé hahahaha..."

Commus không hề để tâm đến lời chế nhạo của Balke tiên sinh, hắn siết chặt tay, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay.

Bởi vì, hắn không phải muốn tích 1 triệu. Mà là 11 triệu.

Công đức tặng cho người khác sẽ bị chia đôi, cho nên con số hắn thật sự cần phải tích lũy là... 22 triệu.

Bình Luận (0)
Comment