Chiếc Nanh Huyết Khế - Quy Hạc Viễn Sơn

Chương 21

21.

Vạn vật tĩnh lặng.

Chung Ánh Nhai ngồi trên giường, ngây người hồi lâu. Chỉ có giọng nói truyền vào tai là vô cùng rõ ràng:

"Chủ nhân, anh cảm thấy thế nào rồi?"

Y nhìn về phía Commus đang nửa quỳ trước mặt mình. Mái tóc ngắn được cắt gọn quanh năm của người đàn ông giờ đây đã dài qua vành tai một chút, đôi mắt màu xanh lục như sói hoang có lẫn chút tơ máu, nét mặt trầm tĩnh nặng nề.

Thật yên ắng.

Không còn những tiếng lải nhải liên miên trong đầu, lúc này dường như Commus đã trở nên trầm ổn và đáng tin hơn rất nhiều. Thế nhưng sự "im lặng" này lại khiến Chung Ánh Nhai cảm thấy bất an.

Bây giờ trong mắt y Commus cũng giống như một người gỗ không có sinh mệnh, y không thể đoán được đường đi nước bước của người này, càng không thể biết liệu giây tiếp theo hắn có đột ngột làm ra hành động gì ngoài dự đoán của mình hay không.

Chung Ánh Nhai đã đánh mất pháp lực của mình. Trước kia y có thể tùy thời cảm nhận được các nguyên tố ma pháp đang lưu chuyển trong không khí, chỉ cần động niệm là có thể điều khiển được chúng. Nhưng hiện tại y giống như đang ở tại một vùng đất cấm ma lực cách biệt với thế giới, trở nên yếu ớt vô lực, không còn năng lực điều khiển tự nhiên mà chỉ là một phần của tự nhiên.

— Mình đã trở thành một người bình thường.

Chung Ánh Nhai mất một khoảng thời gian để tiếp nhận sự thật này, sau đó chầm chậm dịch người, chân trần chạm đất. Commus vội vàng đến đỡ y, mang vớ và giày cho y, dìu y xuống giường.

Dưới sự dìu đỡ của Commus, Chung Ánh Nhai khó nhọc và yếu ớt bước từng bước ra ngoài cửa.

Ánh mắt lướt qua những người đang có mặt, y cúi người chào hỏi, sau đó ngẩng lên, điềm đạm nói:

"Lần này cảm ơn mọi người đã hỗ trợ. Đã làm phiền mọi người rồi, hiện tại tôi đã không sao nữa."

Đợi khi mọi người lần lượt trở về, chỉ còn một mình Gustav tiên sinh vẫn còn ở lại.

"Sau này con định thế nào?" Gustav tiên sinh hỏi y.

Chung Ánh Nhai đáp:

"Khoảng thời gian còn lại, con sẽ đi khắp nơi trên thế giới — lấy góc nhìn của một người bình thường để nhìn ngắm thế giới này. Đợi đến khi mệt mỏi rồi, con sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ẩn cư, yên lặng chờ đợi cái chết."

Gustav tiên sinh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai y rồi thi triển pháp thuật rời đi.

Trong chớp mắt, nơi này chỉ còn lại y và Commus.

"Chủ nhân đi đâu, em sẽ theo đó." Commus ở bên cạnh y nhẹ giọng nói.

Chung Ánh Nhai nghiêng đầu, nhìn Commus giờ đây đã trở nên "thâm sâu khó đoán", hỏi: "Em không làm việc của mình nữa sao?"

Commus đáp: "Không có gì quan trọng bằng chủ nhân."

Năm xưa khi thành lập huyết khế, Chung Ánh Nhai từng nghĩ một ngày nào đó Commus sẽ hối hận, sẽ thay lòng. Thế nhưng 300 năm trôi qua, Commus vẫn một lòng một dạ đối với y, chiếc vòng cổ ấy chưa từng siết chặt một lần nào.

"Vậy thì đi thôi."

Khi còn có ma lực, Chung Ánh Nhai có thể tùy ý đến bất cứ đâu, y từng đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa từng thật sự ngắm nhìn thế giới này.

Họ đi đến Mubaorta — một quốc gia nổi tiếng với sự lãng mạn nhưng mười năm trở lại đây nền kinh tế sa sút khiến nhiều người dân nơi này rơi vào cảnh thất nghiệp, cửa nát nhà tan.

Tháng 11 tuyết rơi trắng xóa, khi Chung Ánh Nhai cầm ổ bánh mì nóng hổi vừa mới ra lò bước ra khỏi tiệm bánh, một đứa trẻ ăn mặc phong phanh tiến đến đưa cho y một tờ báo, ánh mắt cầu khẩn: "Thưa ngài, mua một tờ báo được không ạ?"

Đôi môi đứa trẻ tím ngắt, cánh tay gầy gò như que tăm, run lẩy bẩy trong gió lạnh.

Chung Ánh Nhai nhận lấy tờ báo, vừa nảy sinh ý niệm liền đưa luôn ổ bánh mì trong tay cho đứa bé này.

Ổ bánh mì này đứa trẻ phải ít nhất bán được cả trăm tờ báo mới có thể mua được. Đứa trẻ mừng rỡ hỏi: "Thưa ngài, cái này... là cho cháu ạ?"

Chung Ánh Nhai gật đầu.

"Cảm ơn tấm lòng của ngài! Chúc ngài bình an!"

Y nhìn theo đứa bé vừa ôm bánh mì vừa chạy băng qua đường, quỳ xuống bên cạnh một người phụ nữ tàn tật đang ăn xin ở đó.

Đứa bé hân hoan nâng ổ bánh lên, nói gì đó với người phụ nữ. Khoảng cách quá xa nên Chung Ánh Nhai không nghe được nhưng y có thể đoán rằng đứa trẻ đang kể lại chuyện mình vừa gặp được một người tốt bụng, hôm nay hai người họ sẽ có được một bữa ăn no.

Đứa bé chỉ tay về phía họ, người phụ nữ nhìn sang, hai mắt phiếm lệ, cánh tay đặt lên ngực rồi cúi đầu dâng lên lời cảm tạ chân thành nhất.

Trong lòng Chung Ánh Nhai bỗng chốc dâng lên một loại cảm xúc không rõ.

Trước đây không phải y chưa từng giúp đỡ người nghèo, nhưng cái gọi là "giúp đỡ" của y lại giống như kẻ ở tầng lớp trên đang bố thí cho kẻ ở tầng lớp dưới.

Thường thì sau khi ra lệnh cho thuộc hạ, Chung Ánh Nhai liền lập tức quay mặt bỏ đi ngay. Thời gian của y rất quý giá, không thể lãng phí quá nhiều lên người những thường dân bé nhỏ. Y có thể nghe được tiếng lòng nên không cần nhìn lâu cũng biết được họ đang nghĩ gì, vì vậy Chung Ánh Nhai chưa từng nhìn thấy biểu cảm của họ sau khi nhận được sự giúp đỡ của y.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, y bước về phía hai người họ.

Người phụ nữ cũng không ngần ngại kể lại câu chuyện của gia đình mình cho ân nhân. Bà nói chồng bà phá sản, nợ ngân hàng một khoản lớn, cuối cùng nhảy lầu tự tử. Chân bà là do mới đây bị xe ngựa cán gãy. Chủ xe ngựa là một thương nhân, ông ta vênh váo ném xuống 5 tờ 100 đồng tiền rồi lên xe bỏ đi.

500 đồng tiền đó so với thương tích của bà chỉ như muối bỏ biển. Bà lựa chọn dùng số tiền ấy để thuê một căn phòng tập thể trong khách sạn, ít nhất còn có thể để các đứa con của bà không phải chịu đựng cái lạnh của đêm đông bên ngoài.

Tình yêu của người phụ nữ dành cho những đứa trẻ khiến y động lòng. Cuối cùng lòng trắc ẩn trỗi dậy, y đích thân đưa bà đến bệnh viện, chi trả toàn bộ tiền điều trị và còn đưa thêm cho bà một khoản tiền để mưu sinh.

Lúc cùng Commus bước ra khỏi cổng bệnh viện, tuyết lại bắt đầu rơi trắng xóa khắp trời, bông tuyết tung bay như tơ, như lông ngỗng.

Nhờ ma lực của Commus bảo hộ, Chung Ánh Nhai không cảm thấy lạnh. Commus cầm ô che cho y, hai người một trước một sau bước xuống những bậc tam cấp.

"Thưa ngài! Thưa ngài!"

Từ phía sau vang lên tiếng gọi gấp gáp của cậu bé bán báo. Y quay đầu lại, thấy đứa nhỏ mặt mày đỏ ửng đang chạy vội về phía mình.

"Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã giúp đỡ chúng cháu, thưa ngài. Thiếu chút nữa cháu quên mất, xin hỏi tên ngài là gì ạ?"

Đôi mắt to long lanh của đứa trẻ chứa đầy ánh sáng, tựa như mặt hồ đêm khuya lấp lánh những ánh đèn chài.

Y nhẹ nhàng chậm rãi đáp: "Ta họ Chung."

"Chung...?" Phát âm của chữ Hán phương Đông đối với cậu bé có chút khó khăn, cậu bé lẩm nhẩm lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó lấy từ trong ngực ra một quả cam tròn xoe đưa cho y, "Cái này tặng cho ngài. Một lần nữa, xin cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng cháu. Cháu sẽ luôn nhớ đến ngài, Chung tiên sinh."

Nói xong, cậu bé có vẻ hơi ngượng ngùng, xoay người chạy mất.

Quả cam vẫn còn phảng phất hơi ấm từ lòng bàn tay trẻ nhỏ. Chung Ánh Nhai lặng lẽ bóc lớp vỏ quả cam, tách lấy một múi cho vào miệng. Commus cũng lấy một múi nếm thử.

"Chúa ơi, chua quá chua quá! Chủ nhân đừng ăn, em sẽ mua loại ngọt hơn cho anh."

"Commus..." Y lẩm bẩm gọi.

"Vâng, sao thế chủ nhân?"

"Tự nhiên anh lại nghĩ, năm xưa những người đã từng được anh giúp đỡ... lúc ấy họ có biểu cảm như thế nào?"

Commus trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Em chỉ biết là năm đó khi chủ nhân bị nhà vua buộc tội và truy nã, dân chúng tỏ ra vô cùng phẫn nộ, họ đều đổ ra đường biểu tình, hô hào đòi công bằng cho chủ nhân... Tiếc là sức dân yếu ớt đơn bạc, rất nhanh đã bị quân đội vương quốc trấn áp."

Những chuyện này đến bây giờ Chung Ánh Nhai mới được biết.

Lông mày y dần giãn ra, thoải mái thở dài một tiếng: "Trước kia anh từng xem ý nghĩa khi làm việc thiện là nhận được công đức. 'Không nhận được công đức thì những gì mình làm đều vô nghĩa'— anh đã từng nghĩ như vậy. Vậy nên khi biết điểm công đức tụt xuống âm 11 triệu, anh mới cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Nhưng đến giờ anh mới nhận ra khi đó anh đã lấy ngọn làm gốc, đặt trọng tâm sai chỗ rồi."

"Một gia đình như vậy, chỉ nhờ một chút giúp đỡ của anh đã có thể thay đổi cả một cuộc đời của họ, vài chục năm sau họ sẽ luôn nhớ đến anh. Có lẽ đó mới chính là ý nghĩa thật sự của việc thi ân bất cầu báo. Sau cùng anh còn nhận được một quả cam."

Commus ở bên cạnh nhiệt tình phá hỏng bầu không khí: "Nếu chủ nhân thích ăn cam, em có thể mua cho anh cả một giỏ luôn."

Chung Ánh Nhai: "..."

Y bước nhanh về phía trước, không nhận ra Commus theo sát phía sau lặng lẽ nở một nụ cười, môi khẽ mấp máy nói điều gì đó.

...

Sang mùa xuân năm sau, họ lên tàu đi đến một châu lục khác. Chuyến hải hành này kéo dài mười ngày. Chung Ánh Nhai đứng trên boong tàu, gió biển đã mấy lần sắp thổi bay chiếc mũ trên đầu khiến y phải đưa tay giữ chặt lấy vành mũ, y đưa mắt nhìn đàn hải âu sải cánh bay lượn trên bầu trời, ngắm mấy chú cá heo tung mình trên mặt nước, rồi lại dõi theo các ngư dân trên tàu đánh cá đang gắng sức kéo lưới, hò reo vì thu hoạch được một mẻ cá đầy.

Dù đã sống hơn 300 năm, đến tận lúc này y mới thực sự cảm nhận được hoá ra thế giới này đẹp đẽ và kỳ diệu biết nhường nào.

Từng có thời điểm mà một người có khả năng nghe được tiếng lòng như y tỏ ra ngạo mạn và ấu trĩ cho rằng mình đã hiểu thấu hết thảy. Nhưng nào ngờ những điều mà y nghe được chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, những thứ quan trọng ẩn giấu bên trong phải cần y dùng hai mắt để nhìn, dùng hai chân để đến gần mới cảm nhận được.

Khi y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh mắt của Commus vẫn luôn đong đầy bóng hình y.

Họ đã mất hơn 50 năm vừa đi vừa dừng lại, ngắm nhìn từng ngóc ngách trên thế giới. Cuối cùng họ dành 3 ngày trời để leo lên đỉ.nh núi cao nhất địa cầu.

Không có ma lực hộ thân, Chung Ánh Nhai quấn mình trong từng lớp áo dày, y thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, kiệt sức rã rời. Thế nhưng khi đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, vạn dặm non sông đều thu gọn dưới chân, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu khó tả.

Y quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Commus.

"Em đang nghĩ gì thế?" Y hỏi.

"Em đang nghĩ... tối nay sẽ nấu gì cho chủ nhân ăn!"

Chung Ánh Nhai không tin, y thừa biết tên này lại đang nghĩ đến mấy chuyện mờ ám không tiện nói ra trong đầu.

Trong quãng thời gian phát bệnh trước kia, y đã chọn cách phóng túng d.ục v.ọng, dùng cách trầm luân trong ái tình để làm tê liệt tinh thần đang bị tàn phá. Sau khi phong ấn ma lực, mỗi lần hồi tưởng lại y đều cảm thấy vừa lúng túng vừa xấu hổ. Ban đầu y muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để hai người tiếp tục duy trì mối quan hệ chủ - tớ đơn thuần. Thế nhưng không một ai có thể khống chế được một con sói đã từng ăn qua thịt, bao gồm cả chính y.

Chứng bệnh do xóa bỏ dấu ấn ác ma để lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Thỉnh thoảng, độc tố trong máu ma cà rồng sẽ khiến y xuất hiện phản ứng si.nh lý, cả người khô nóng không yên.

Trước kia, mỗi lần như vậy Commus đều ngoan ngoãn để y tự giải quyết. Nhưng hiện tại một khi Commus đã đánh hơi được mùi thịt thì lập tức nhào tới ngay.

"Để em giúp chủ nhân giải quyết nhé." Chiếc lưỡi ướt át của hắn li.ếm lên vết cắn còn mới trên cổ Chung Ánh Nhai, đầu ngón tay không an phận mà xoa nhẹ bên hông y, "Em sẽ làm chủ nhân thoải mái mà."

Quãng thời gian từng chung đụng khiến Commus nắm rõ mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể y. Câu nói "làm chủ nhân thoải mái" kia lập tức mở ra những ký ức không mấy hay ho trong đầu Chung Ánh Nhai khiến hai má y đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, nói không ra lời.

Chung Ánh Nhai hoài nghi Commus cố tình nói vậy để trêu chọc mình, tiếc rằng giờ đây y không thể nghe được tiếng lòng của Commus nữa nên không thể xác nhận suy đoán ấy được.

Lôi lôi kéo kéo, y bị Commus đè lên người, lại làm thêm vài lần nữa. Cuối cùng y dứt khoát chọn cách buông xuôi, dù sao thì cũng... thật sự rất sảng khoái.

Commus rất mê mẩn việc hôn hít và g.ặm c.ắn y, không chỉ trong màn dạo đầu mà cả sau khi kết thúc, giống hệt như lúc hắn còn nhỏ. Chỉ là so với hồi còn nhỏ, những nơi Commus có thể hôn và có thể cắn đã nhiều hơn, ví dụ như ngực, thắt lưng, mặt trong đùi...

Mỗi lần xong việc, toàn thân y đều đầy những dấu vết đỏ hồng do Commus để lại.

Sau khi thỏa mãn xong, Commus còn đang hưng phấn lại bắt đầu lộ ra bản chất hay suy nghĩ bậy bạ của mình:

"Hồi nhỏ, có lần em thử hôn lên ngực chủ nhân, sau đó bị anh cấm cản, còn bị đánh vào mông nữa. Nhưng giờ thì sao, cả người chủ nhân đều bị em hôn qua rồi, kể cả ngực — em đếm xem, một, hai... à, bảy dấu hôn. Hắc hắc, em còn có thể để lại nhiều hơn nữa đó..."

Ban đầu mỗi lần nghe những lời tán tỉnh kiểu đó, Chung Ánh Nhai vẫn sẽ đỏ mặt, nhưng sau này y đã có thể mặt không đổi sắc, trực tiếp quấn chăn xuống giường định đi tắm.

Tuy nhiên còn chưa kịp đứng lên, người đàn ông phía sau đã dán sát lại, ôm y lên rồi cười hì hì: "Nãy giờ chủ nhân mệt rồi, để em bế anh đi tắm nhé."

...

"Chúng ta về thôi." Đứng trên đỉnh cao nhất của dãy núi, Chung Ánh Nhai nói với Commus, "Anh đi mệt rồi. Đã đến lúc nên dừng lại nghỉ ngơi."

"Đúng lúc quá, em đã chuẩn bị xong món quà mừng sinh nhật 410 tuổi cho chủ nhân rồi."

Theo lý mà nói, sống lâu đến vậy người ta sẽ chẳng còn để tâm đến chuyện sinh nhật. Nhưng Commus vẫn luôn hăng hái tổ chức sinh nhật cho y mỗi năm một lần.

Chung Ánh Nhai cho rằng món quà năm nay cũng không khác với 300 lần trước là bao. Thế nhưng khi Commus dẫn y đến một nơi, tháo dải lụa bịt mắt y xuống, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến y quá đỗi chấn động.

Đó là một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hồi còn trẻ chính tay y đã từng tạo ra chúng, từng ngày từng đêm ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần. Lẽ ra chúng không thể tồn tại trong hiện thực, vậy mà giờ phút này mọi thứ lại hiện ra rõ ràng ngay trước mắt y.

"Bây giờ chủ nhân chưa thể đến Vùng đất Thần linh, vậy thì em tạo dựng một phiên bản thay thế trước cho anh." Commus nói bằng giọng nhẹ nhàng, "Chỉ là chủ nhân vẽ đẹp quá, em đã mất rất nhiều thời gian nhưng chỉ mới tái hiện được một phần nhỏ xíu thôi."

Khu vườn mộng ảo bao phủ bởi pha lê xanh lam, pho tượng thần thú phương Đông cao ngất chạm mây trời, lầu các sáu tầng tám cạnh tọa lạc trên mặt hồ trong vắt, những hành lang quanh co uốn lượn nhịp nhàng... Mỗi một nơi đều giống hệt như trong tập tranh y từng vẽ, đến cả hoa văn lát nền, chạm khắc trên cột cũng không sai sót một ly.

Đầu ngón tay run rẩy của y chạm lên lan can màu đỏ thắm, tầm mắt đã nhoè đi.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy y, hôn lên tóc y, thì thầm: "Em đã mua lại cả ngọn núi này rồi. Hiện tại nơi này vẫn chưa xây xong, sau này em sẽ tiếp tục xây nó cho đến khi hoàn thành. Chủ nhân, anh có bằng lòng chờ em không?"

Trong mơ hồ, dường như Chung Ánh Nhai thấy được bóng dáng của mình năm 12 tuổi đang tung tăng chạy nhảy phía trước, gương mặt non nớt hạnh phúc nở nụ cười thật tươi.

Đứa trẻ ấy vui vẻ reo lên: "Cuối cùng mình cũng có nhà rồi!"

Y hiểu. Y vẫn luôn hiểu mà.

Ngay từ đầu thứ y muốn tìm không phải là Vùng đất Thần linh thực sự. Y chỉ muốn tìm một mái nhà cho chính mình, để bù đắp cho sự cô đơn và không nơi nương tựa thuở ấu thơ. Y chỉ muốn tìm một mái nhà có thể chấp nhận con người đầy tội nghiệt như y, yêu thương y thật lòng không thay đổi.

Và bây giờ, y đã tìm thấy mái nhà của mình rồi.

Y đang đứng trong "Vùng đất Thần linh" của chính mình. Đứa trẻ bẩn thỉu nhuốm máu năm xưa đã rũ sạch bụi trần, ngẩng đầu đứng thẳng lưng trong ánh sáng, nét mặt vui tươi, rạng rỡ sáng ngời.

"Bây giờ, chúng ta có thể yên tâm rồi." Đứa trẻ nói với y.

"Anh muốn sống." Chung Ánh Nhai hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào, "Anh muốn tận mắt nhìn thấy nơi này được xây dựng cho đến khi hoàn thành... Anh muốn được ở bên cạnh em lâu hơn nữa, Commus."

Đây là lần đầu tiên một người sống khép kín như y dám thẳng thắn bày tỏ tình yêu với Commus.

"Nhất định." Giọng của Commus chậm rãi mà kiên định, "Hãy đợi em vài năm nữa thôi, chủ nhân..."

Dù có thuốc trường sinh do thầy y điều chế, một cơ thể người bình thường tối đa cũng chỉ sống hơn 100 tuổi. Theo năm tháng trôi đi, Chung Ánh Nhai ngày càng mệt mỏi và dễ ngủ.

Năm 2000, một thiên niên kỷ mới mở ra. Toàn thế giới tràn ngập trong bầu không khí hân hoan vui mừng. Ngay cả lối vào của Vùng đất Thần linh ở phương Đông cũng hiếm hoi kéo dài thời gian mở cửa đến mười ngày.

Chung Ánh Nhai tựa đầu vào vai Commus mơ màng thiếp đi, gắng gượng chống đỡ, cuối cùng cũng chờ được thời khắc giao thừa điểm chuông.

Hàng ngàn người tụ hợp tại quảng trường dưới chân núi, tưng bừng đón mừng năm 2000 đầy ý nghĩa. Mà ở sân thượng trên đỉnh núi chỉ có hai người họ.

Chung Ánh Nhai cố gắng mở mắt, ngẩng đầu nhìn pháo hoa tươi đẹp nở rộ giữa trời đêm.

"Pháo hoa đẹp thật..." Y lẩm bẩm.

Không hiểu sao Chung Ánh Nhai lại nhớ đến buổi tiệc giao thừa năm đó mà y đã bỏ lỡ trong lần đầu đến Vùng đất Thần linh. Không biết khi ấy pháo hoa có khắc tên y trông như thế nào? Không biết bữa tiệc đêm đó đã náo nhiệt ra sao?

Cả đời này y đã bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều điều. Mãi đến hôm nay mới như tỉnh giấc khỏi cơn mê, y đã hiểu ra điều gì mới là quan trọng nhất, cho nên tiếc nuối khôn cùng.

Chung Ánh Nhai lại vô thức ngủ say. Commus vén tóc y, nghiêng đầu đặt lên trán y một nụ hôn thật nhẹ.

Commus biết đây là 50 năm cuối cùng rồi. Với cơ thể hiện tại của Chung Ánh Nhai, y không thể sống quá 100 tuổi.

Hắn lặng lẽ lấy ra chiếc vòng tay màu đen từ trong túi áo, vuốt nhẹ lên con số đỏ đậm bên trên.

-1302928.

Sắp được rồi.

Hắn thầm nghĩ, sắp được rồi...

Bình Luận (0)
Comment