24.
Hiện tại Chung Ánh Nhai không còn nhìn thấy sinh vật ở Thế giới thứ hai nữa, nhưng đã từng một thời nắm trong tay sức mạnh đứng đầu thiên hạ nên cảm quan của y vẫn vô cùng nhạy bén.
Tối nay tỉnh dậy không thấy Commus đâu, Chung Ánh Nhai bất chợt nổi hứng muốn xuống phố giải sầu. Vừa đặt chân đến nơi, cảm giác bị rình rập liền kéo đến vô cùng mãnh liệt. Y ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện đêm nay là đêm trăng tròn.
Mặc dù Commus chưa bao giờ chịu thừa nhận nhưng Chung Ánh Nhai đều biết rõ, mỗi lần y ra ngoài một mình, bên cạnh đều có vô số vệ sĩ bóng tối âm thầm đi theo để bảo vệ an toàn cho y.
Để tránh gây ra náo động không cần thiết, y không đi lung tung, chỉ chọn một gốc cây ngồi xuống, vừa đón gió đêm vừa lặng lẽ quan sát dòng người muôn hình muôn vẻ qua lại trước mắt mình.
— Người đàn ông mặc âu phục kia có lẽ làm việc trong lĩnh vực tài chính hoặc thương mại, bây giờ chắc là đang vội đến một buổi xã giao. Tay anh ta xách cặp công văn, ánh mắt không ngừng liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
— Cô nữ sinh đeo đàn violin trên vai kia có lẽ đang trên đường đến lớp học. Cô bé có vẻ rất yêu âm nhạc, trên bao đàn treo đầy những chiếc móc khóa nhỏ xinh, cô bé bước chân nhẹ nhàng, miệng còn khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc vui vẻ.
— Còn cậu nhân viên đứng ngoài cửa tiệm nọ, tám phần là người của Cục Quản Lý. Trong vòng năm phút ánh mắt cậu ta đã lén nhìn về phía này tám lần. Tiêu điểm không đặt lên người mình mà là ở một chỗ cách mình vài bước chân phía trước — nơi ấy đại khái là có một vệ sĩ đang đứng.
Từ sau khi phong ấn ma lực, quan sát nhân tình thế thái đã trở thành một sở thích mới của Chung Ánh Nhai.
Trời đã khuya nhưng dòng người trên đường phố cũng không vơi bớt. Y đứng dậy, giãn gân giãn cốt một chút, dự định quay về.
Đúng lúc ấy, y trông thấy một bóng người quen thuộc đang nhanh chân đi về phía mình.
Là Commus. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen không cài nút, hai tay đút túi, dáng vẻ ung dung như chỉ đang tùy tiện dạo bước ngang qua nơi này.
Hắn vừa xuất hiện, lũ sinh vật bóng tối đang lén lút quan sát lập tức đồng loạt thu lại ánh mắt, vội vàng tản đi. Đám vệ sĩ vô hình xung quanh liền ăn ý tạo thành một lối đi cho hắn.
"Chào quý ngài đẹp trai." Commus nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khom lưng đặt một tay lên trước ngực, một tay vươn ra về phía y, "Không biết em có vinh hạnh được mời anh đi dạo quanh Amos vào đêm nay không?"
Chung Ánh Nhai liếc hắn một cái, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Commus cầm cổ tay y, kéo người ôm vào lòng, cúi xuống thì thầm bên tai y: "Ánh Nhai, nhớ em không?"
Chung Ánh Nhai: "......"
Tên này biết rõ y sẽ vì giữ thể diện cho hắn trước mặt "người khác" mà không tiện từ chối, cho nên thông thường sẽ không kiêng nể gì. Mà y thì không phải lúc nào cũng sẵn lòng nuông chiều sự tranh thủ chiếm tiện nghi của hắn.
Đúng lúc này, Commus cảm thấy áo khoác hơi nhẹ đi. Hắn cúi đầu nhìn, con dao trừ tà hắn cất trong túi trong áo không biết từ lúc nào đã yên lặng nằm gọn trong tay Chung Ánh Nhai.
Chung Ánh Nhai nhẹ nhàng vung con dao lên một chút, vẻ mặt không cảm xúc nhìn hắn.
"Khụ khụ." Commus vội vàng thu lại vẻ trêu chọc, ra chiều nghiêm túc, lập tức buông tay dịch người sang một bên vài bước, giữ khoảng cách lịch thiệp với y, "Ánh Nhai, tối nay anh ăn gì chưa?"
"Chưa."
"Vậy chúng ta cùng ăn nhé. Anh muốn ăn gì không?"
"Xem thử một chút."
"Được."
Hai người cách nhau hai bước, đi được một đoạn Commus bắt đầu lén lút dịch gần lại Chung Ánh Nhai, rồi lại gần thêm chút nữa, cuối cùng cũng thành công sóng bước bên cạnh y.
Vẻ mặt Commus rất nghiêm chỉnh nhưng bàn tay thì lại bắt đầu táy máy, thi thoảng đụng nhẹ vào bàn tay Chung Ánh Nhai — hắn đang thăm dò, muốn hai người nắm tay nhau.
Đột nhiên Commus cảm nhận được một tia sát khí, vô thức lùi về sau một bước. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ tay Chung Ánh Nhai, nhanh như chớp xuyên thủng vào thân cây cách đó hai mét.
Chỉ thấy một con oán linh xám bị lưỡi dao trừ tà ghim chặt tại chỗ. Mũi dao đâm xuyên đúng mạch máu trên đầu nó. Nó giãy dụa vài giây rồi hóa thành tro bụi.
Loại oán linh này hấp thụ cảm xúc tiêu cực của con người để tăng cường sức mạnh, có thể quấy nhiễu tâm trí, thậm chí mưu hại mạng người. Tuy nhiên đối với sinh vật bóng tối khác thì lại không có sức ảnh hưởng gì lớn, chúng tồn tại cũng giống như loài gián mà thôi.
Dù mắt không thể thấy nhưng chỉ cần là thứ tà ác, Chung Ánh Nhai luôn có thể vung dao chính xác, chưa từng sai sót lần nào.
Một dao vừa rồi ra tay quá nhanh, xung quanh lại có vòng vây vệ sĩ ngăn người ngoài phát hiện. Commus khẽ động ngón tay, con dao nhỏ trên thân cây liền biến mất không dấu vết, trở về trong tay hắn, hắn vội vàng trao con dao lại cho Chung Ánh Nhai.
Dao trừ tà là một đôi, năm đó Commus đặc biệt nhờ vị luyện kim thuật sư giỏi nhất vương quốc Ohray chế tạo nên. Lúc dao được rèn xong thì Chung Ánh Nhai đã quy ẩn, vì thế con dao thuộc về y chưa từng được dùng qua, luôn được cất kỹ dưới đáy rương.
Chung Ánh Nhai thu dao vào vỏ, nhìn qua Commus người thì đang ngẩng đầu nhìn trời nhưng tay thì không ngừng đụng chạm tay mình, y liền nắm lấy tay hắn, tiếp tục bước đi.
Y xem đó là chuyện rất đỗi tự nhiên nhưng Commus lại ngẩn ra mất hai giây, sau đó mới chầm chậm siết chặt tay y.
Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng Chung Ánh Nhai nhận ra tâm trạng của Commus trở nên cực kỳ vui vẻ. Hắn bước đi lâng lâng như bay, thi thoảng lại liếc trộm y rồi cười "hì hì", phía sau chỉ thiếu nước mọc ra cái đuôi đang lắc lư kịch liệt.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Chung Ánh Nhai tin chắc tên này đã sớm nhào tới đè mình ra mà hôn ngấu nghiến. Hơn nữa, nếu giờ mà nghe được tiếng lòng của hắn, y đoán mình sẽ bị làm ồn đến mức đầu nổ tung.
Tình yêu giữa hai người đã kéo dài hơn 100 năm, đã làm đủ thứ loại thân mật với nhau vô số lần. Theo lý mà nói những việc như nắm tay và hôn môi phải nên trở thành chuyện thường như ăn cơm uống nước. Ấy vậy mà mỗi lần y hơi chủ động một chút, Commus lại giống như một thiếu niên mới biết yêu, phản ứng ngọt ngào thái quá khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Lần đầu tiên Commus tỏ tình là vào năm hắn 15 tuổi, lần thứ hai là vào ngày sinh nhật năm 410 tuổi của Chung Ánh Nhai.
Trên đời này không ai có thể kháng cự nổi việc thế giới mộng tưởng thời thơ ấu của mình trở thành hiện thực, kể cả người từng cho rằng cả đời này mình sẽ không dính dáng đến hai chữ tình yêu là Chung Ánh Nhai đi nữa.
Như thể sợ Chung Ánh Nhai sẽ trốn mất, lồng ng.ực của Commus áp sát vào lưng y, cánh tay siết chặt lấy eo khiến y không thể nhúc nhích.
"Năm 15 tuổi, em còn chưa trưởng thành, chuyện gì cũng không biết, cũng không hiểu gì về ngài, chỉ mang một trái tim nhiệt huyết đi tỏ tình, bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng bây giờ em đã hiểu ngài rất rõ, hiểu được những trăn trở trong lòng ngài. Ngài sợ người khác sẽ thay lòng — nhưng thời gian đã chứng minh điều đó không đúng với em. Hơn 300 năm qua tình cảm của em dành cho ngài chưa từng dao động, ngược lại càng ngày càng sâu đậm hơn."
Thời gian có thể chứng minh mọi loại tình cảm.
Chung Ánh Nhai không còn nghe thấy tiếng lòng của Commus, nhưng y chưa từng nghi ngờ tình yêu của Commus dành cho mình. Bởi vì tình cảm của Commus luôn nồng nàn và đầy ắp, phong phú lại ngây thơ, như thể muốn cho cả thế giới biết rằng hắn yêu mình.
Y không thể không thừa nhận rằng sau ngần ấy năm bên nhau, ý nghĩa của Commus đối với y đã khác xưa rất nhiều.
Y cố gắng nói điều gì đó: "Anh..."
"Ngài đừng nói gì vội, xin hãy để em nói hết." Commus rõ ràng đang rất căng thẳng, giọng nói run run và hơi thở gấp gáp, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, "Em biết ngài vẫn còn băn khoăn chuyện bây giờ ngài chỉ là người thường, sau này có lẽ sẽ chết đi... Nhưng em không muốn nghĩ nhiều đến vậy, em chỉ muốn trân trọng hiện tại, tận hưởng mọi hạnh phúc trong quãng thời gian hữu hạn này. Về sau... nếu ngài thật sự qua đời, chắc là em cũng không thể tiếp tục sống nữa. Ngài nói muốn ở bên em nhiều nhất có thể, vậy thì em sẽ luôn ở bên ngài — dù là ở nhân gian, thiên đường hay địa ngục. Ngài đi đâu, em cũng sẽ bất chấp tất cả mà theo đến cùng."
Chung Ánh Nhai im lặng chờ một lúc, không nghe thấy hắn nói thêm gì nữa, cho rằng hắn đã nói xong, vì thế nói: "Em—"
Commus như sợ nghe thấy câu trả lời của y, vội vã ngắt lời: "Nếu lời của em có làm chủ nhân phật ý, vậy xin hãy xem như em chưa từng nói gì. Chúng ta vẫn giữ nguyên mối quan hệ như trước, em hứa sẽ không mơ mộng viển vông nữa, chỉ làm bạn ở bên ngài thôi."
"Buông anh ra, Commus." Chung Ánh Nhai nói với giọng bình thản.
Commus buông tay, hoảng loạn quay mặt đi không dám nhìn y, giống như một phạm nhân đang chờ lưỡi dao phán quyết từ trên trời rơi xuống.
Ngay giây tiếp theo gương mặt hắn bị nâng lên, hắn kinh ngạc mở to mắt, đôi đồng tử xanh lục phản chiếu bóng người đang tiến lại gần, một xúc cảm mềm mại khẽ chạm vào môi hắn rồi nhanh chóng rời đi.
"Cảm ơn món quà sinh nhật của em, anh rất thích." Chung Ánh Nhai ôm lấy Commus, thỏ thẻ bên tai hắn, "Anh biết những năm qua em và các thuộc hạ đang bận rộn làm chuyện gì. Mọi người chưa từng từ bỏ một phút một giây nào, anh nghĩ anh cũng nên dũng cảm bước ra một bước — anh nguyện ý chấp nhận lời tỏ tình của em, trở thành bạn đời của em, Commus."
Ba trăm năm chờ đợi và yêu thương cuối cùng cũng có được hồi đáp. Toàn thân Commus choáng váng, vui sướng như đang bay giữa mây trời. Hắn si ngốc, lắp ba lắp bắp nói: "Đã làm bạn đời của em rồi... thì phải để em sờ sờ đó nha!"
Chung Ánh Nhai vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc: "Ừm."
"Đã làm bạn đời của em rồi... thì phải để em hôn hôn đó nha!"
"Ừm."
"Đã làm bạn đời của em rồi... thì phải để em tuyên bố với cả thế giới rằng chúng ta là một đôi đó nha!"
"Ừm."
"Đến lúc đó, nếu ngài muốn đổi ý thì cũng không kịp nữa đâu! Bây giờ vẫn còn cơ hội, ngài có thể suy nghĩ thêm một chút... Không được không được không được, không có cơ hội hối hận nữa đâu! Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngài đã đồng ý lời tỏ tình của em rồi, từ nay về sau ngài chính là người của em!" Commus giả vờ hung dữ, đè hai vai của Chung Ánh Nhai xuống, trông giống hệt một con sói con còn chưa mọc răng nanh đang tỏ ra hung hãn.
Trình độ tiếng Hoa của Commus đã thành thạo như tiếng mẹ đẻ, từ thơ ca cho đến thành ngữ đều nói năng trôi chảy vô cùng.
Chung Ánh Nhai kiên nhẫn tiếp tục đáp: "Ừm."
"Vậy... vậy em có thể gọi tên ngài được chưa?"
"Ừm."
"Hắc hắc hắc, Ánh Nhai Ánh Nhai Ánh Nhai Ánh Nhai..."
— Về sau, vì Commus cứ mãi líu ra líu ríu gọi tên y, cộng thêm việc Chung Ánh Nhai vốn không quen bị người khác gọi thẳng tên mình nên quyền được "gọi tên" của Commus đã bị tước bỏ không thương tiếc. Chỉ khi có mặt người ngoài mới là ngoại lệ.
Tối hôm đó, bọn họ chọn đi ăn bò bít tết.
Commus không quá hứng thú với đồ ăn của loài người, nhưng hắn lại cực kỳ mê chụp ảnh cho Chung Ánh Nhai — theo hắn thì máy ảnh đúng là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ XIX. Nhất là bây giờ, con người còn phát mình ra đủ loại hiệu ứng, hắn chơi vui vẻ vô cùng.
Chung Ánh Nhai cầm dao nĩa, thong thả cắt bít tết, khóe mắt thấy Commus cầm điện thoại chụp lia lịa về phía mình, còn thỉnh thoảng bật ra những tiếng "hê hê" chẳng ra sao. Y đã quen rồi, không để ý đến.
Một lát sau, Commus hớn hở ngồi xuống bên người y, đưa điện thoại ra khoe: "Ánh Nhai Ánh Nhai, mau nhìn cái này nè!"
Người trong hình có một đôi tai thỏ trắng rất dài trên đầu, Chung Ánh Nhai nhận ra đó chính là mình, y hơi nhíu mày, vô thức đưa tay lên sờ tóc — y không cảm thấy có ác linh nào nhập vào mình. Nhìn phản ứng của Commus cũng không giống như đang bị thứ gì đó quấy nhiễu.
"Đây là filter, filter đó anh! Có phải rất đáng yêu không? Dạo này hot dữ lắm!"
Chung Ánh Nhai: "..." Y thực sự không thể tiếp thu được những thứ đồ chơi kỳ lạ mới mẻ này. Y không cảm thấy bản thân với đôi tai thỏ đó có gì "đáng yêu" cả, chỉ thấy lạ lùng mà thôi.
So với y thì Commus lại như cá gặp nước trong xã hội hiện đại.
Sau khi ăn xong rồi lên xe, Chung Ánh Nhai vẫn chưa buồn ngủ lắm, bèn lôi chiếc điện thoại thông minh gần như chỉ đụng đến vài lần của mình ra. Commus đã tải cho y khá nhiều phần mềm nhưng đa số y vẫn chưa từng dùng qua lần nào.
Y mở một app nhắn tin tên "JoieChat", bên trong đã có hơn 99+ tin nhắn chưa đọc. Trong thời gian y ngủ say, Commus rất thích nhắn tin cho y.
【Một ngày mới lại đến! Năng lượng tràn đầy. Vẫn luôn chờ chủ nhân tỉnh lại QAQ】
【Hôm nay ra ngoài em đã hắt xì hai cái. Có phải chủ nhân đang nhớ em trong mơ không? Em hiểu mà em hiểu mà! Anh yên tâm! Đợi chủ nhân tỉnh dậy em nhất định sẽ tặng cho anh một nụ hôn thật to!】
【Hôm nay tự nhiên em thấy mình đẹp trai qtqd! Tiếc là không quay video lại được. "Mấy người có biết mình đang đứng trên địa bàn của ai không hả?" — Em vừa nói xong câu này, bọn họ lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng. Em thật là siêu cấp ngầu! (P/s: Đương nhiên vẫn không ngầu bằng chủ nhân, chủ nhân là lợi hại nhất!)】
【Em xin lỗi, thành thật khai báo. Vừa rồi lúc giúp chủ nhân lau người em đã hôn hai cái lên bụng dưới của anh. Huhu, anh đừng trách em, ai bảo chủ nhân đẹp quá làm em không nhịn được! Lần này em đã chủ động nhận lỗi rồi đó, sau khi chủ nhân tỉnh dậy không được cấm em hôn đâu nha!】
【Bổ sung cho tin nhắn trên: Em chỉ gợi ý thôi không phải ép buộc đâu. Cho em hôn hay không là quyền của chủ nhân, em đều nghe theo hết
(P/s: Nhưng em muốn hôn anh lắm lắm, em đang lăn lộn như sâu nè, cho em hôn đi cho em hôn đi o(╥﹏╥)o Xin anh mà!)】
【Hôm nay lại thấy trên diễn đàn có bài viết về chuyện tình yêu của chúng ta. Thiếu chút nữa em đã log acc chính nhảy vào chiến luôn rồi, nhưng mà em nhịn. Em phải giữ hình tượng cao lãnh bá đạo của mình mà, cho nên em dùng acc clone giả làm người qua đường tâng bốc chuyện tình của chúng ta, sẵn tiện thêm mắm dặm muối chút chút, khả năng chém gió của em càng lúc càng nhuần nhuyễn rồi.】
...
Y lần lượt đọc từng tin nhắn, lúc lướt xuống tin mới nhất thì giao diện xuất hiện thông báo — "Bảo bối nhỏ của tôi vừa đăng trạng thái mới", thời gian là 21 phút trước.
Tên ghi chú này là do Commus tự sửa, dụng ý cá nhân thì khỏi cần nói cũng biết. Chung Ánh Nhai không quá thành thạo trong việc sử dụng điện thoại, cũng không mấy để tâm chuyện nhỏ này, nên cứ luôn giữ nguyên như vậy.
Y thuận tay bấm vào trạng thái mới của Commus.
【Bảo bối nhỏ của tôi: Tối thứ 6 vui vẻ cùng với bảo bối nhà mình. (P/s: Hôm nay anh ấy đã chủ động nắm tay tôi đó, anh ấy yêu tôi lắm luôn~)】
Kèm dòng caption là 9 bức ảnh, trong đó có 8 bức hình là ảnh chụp chung của hai người, có ảnh chụp ngoài trời, có ảnh chụp trong nhà hàng. Chung Ánh Nhai mặt mày lãnh đạm, gần như không nhìn vào ống kính, còn Commus thì cười sáng rỡ từ đầu đến cuối, thậm chí còn giơ tay làm hình chữ V. Ở chính giữa là bức ảnh chụp riêng của Chung Ánh Nhai với bộ filter tai thỏ.
Dòng trạng thái này đã có hơn 30 bình luận, đa phần chắc là thuộc hạ của Commus, nội dung đều đồng lòng khen ngợi không ngớt:
"Điện hạ thật hạnh phúc! Chung tiên sinh quá đẹp trai."
"Ghen tị với tình yêu của Điện hạ và Chung tiên sinh quá!"
"Nhan sắc của Chung tiên sinh đúng là số 1! Kỹ thuật chụp hình của Điện hạ cũng siêu cấp vip pro luôn!"
Tuy nhiên, giữa một hàng dài bình luận như mua fan này, cũng có vài lời bình luận có phong cách... rất khác biệt.
"Cậu dám cho Chung tiên sinh xem bức ảnh số 5 không? Đảm bảo bị đánh sấp mặt."
— Phản hồi: "Tôi cho anh ấy xem rồi! Anh ấy yêu tôi, không nói gì hết nha. Mấy người độc thân như các người không hiểu được tình yêu của tụi tôi đâu!"
"Commus · Fitzgerald, cậu cút ra khỏi Trái đất đi!"
— Phản hồi: "Tức rồi hả? Tức giận cũng vô ích! Người anh ấy yêu nhất là tôi đó, hehehe~"
"Muốn tag Chung tiên sinh vào quá, để anh ấy nhìn xem có người đang đắc ý tới mức nào."
— Phản hồi: "Có bản lĩnh thì cứ tag đi! Anh ấy yêu tôi mà, thấy rồi cũng không nói gì đâu. Không biết ai mới là người sợ không dám tag~ Tôi thì dám tag à nha, vì tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, mấy người chỉ có thể ghen tị thôi!"
"Chung tiên sinh còn không thèm nhìn cậu một cái, cậu vui vẻ cái gì?"
— Phản hồi: "Câu này chua lè à bạn ơi, đọc bình luận của bạn mà tôi còn thấy ê răng dùm luôn đó. Nè nè có nhìn thấy bàn tay này không? Bảo bối nhà tôi vừa chủ động nắm lấy nó đó, hiểu không? Hiểu thế nào là lưỡng tình tương duyệt không bro?"
"Từ khi sinh ra đến giờ tôi không tin vào Chúa, nhưng giờ tôi thực sự mong Chúa có thể giáng sét đánh chết cái tên này đi được không?"
— Phản hồi: "Nào nào! Tôi hạnh phúc tới nổi bị sét đánh chết cũng được luôn! Ủa khoan~ tôi không thể chết được. Cả đời này tôi chỉ có thể bị bảo bối nhà tôi sờ chết, hoặc là hôn chết, không có khả năng có kiểu chết thứ ba nào nữa đâu."
Chung Ánh Nhai: "......"
Những người đang cãi tay đôi với Commus này phần lớn đều có tên trong danh sách bạn bè của y — là những thuộc hạ của y khi xưa.
Không ít người trong số đó đã nhìn Commus lớn lên, đương nhiên chẳng hề sợ hãi thân phận hiện tại của hắn.
Commus thấy Chung Ánh Nhai đang xem trạng thái của mình, nhu cầu thể hiện bùng phát, càng hăng hái đáp trả hơn nữa.
Năm đó khi bọn họ công khai mối quan hệ, thật sự đã gây nên một chấn động lớn. Toàn bộ thành viên cũ của gia tộc Gladstone trên toàn thế giới đều tụ hội về trang viên Fitzgerald.
Những người đó ngoài mặt thì chân thành chúc phúc, nhưng thực tế... Commus đã lén nghe được có kha khá người đã trộm khuyên bảo Chung Ánh Nhai phải thật sáng suốt, đừng để bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, hoặc là nên kiểm tra xem có bị trúng mê dược của ma cà rồng làm mê muội tâm trí hay không.
Lúc ấy vẫn chưa có app nhắn tin hay trạng thái gì cả. Tối hôm đó Commus đã cầm một đóa hoa tươi, gõ cửa từng phòng một, khoe khoang: "Đây là Ánh Nhai nhà tôi tặng cho tôi nè!"
Hắn nhai đi nhai lại câu đó cả 134 lần, né được 75 đòn pháp thuật và 120 cú đấm đá, cuối cùng cũng bị người ta vạch mặt ra.
"Sau bữa tối, tôi nghe thấy rõ ràng trong vườn! Cậu lải nhải với chủ nhân suốt 15 phút, chủ nhân mới bất đắc dĩ hái cho cậu một bông đó!"
Người nói câu này lập tức bị Commus thi triển pháp thuật cấm khẩu và định thân, nhốt trở về phòng. Sau đó hắn vẫn tiếp tục đi gõ cửa từng phòng lúc nửa đêm để khoe hoa và câu nói kia.
Kết quả là Commus đã không thể khoe hết cho tất cả mọi người được, vì có người không chịu nổi đã chạy đi mách với Chung Ánh Nhai. Một giây trước hắn còn kiêu ngạo hống hách, ngay giây sau đã ngoan ngoãn bị Chung Ánh Nhai dắt đi rồi.
Commus là người rất thù dai. Năm đó Burtler · Wood nói xấu hắn, hắn ghi hận suốt 500 năm. Bây giờ những người đó còn giở trò hai mặt với hắn, nói xấu hắn với Chung Ánh Nhai!
Chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó. Commus còn thường xuyên viết thư, ghi lại những chuyện ngọt ngào của mình với Chung Ánh Nhai, copy ra 300 bản rồi dùng pháp thuật gửi đi khắp nơi.
Lá thư này chỉ cần người nhận đụng vào sẽ tự động phát ra nội dung theo kiểu audio voice bao vây 360 độ toàn diện — Giọng người đọc chính là của Commus, hắn dùng giọng điệu vừa tình cảm vừa ghẹo gan, nghe xong rồi thì chẳng thể nào xoá âm thanh đó ra khỏi đầu được.
Sự tra tấn ấy kéo dài cho đến khi app tin nhắn JoieChat ra đời mới tạm kết thúc, bởi vì Commus đã dời mặt trận lên trên mạng.
Điểm tốt duy nhất là: Bọn họ có thể trực tiếp "tổng sỉ vả" Commus để xả giận — Nhưng hậu quả của việc "sỉ vả" ấy... thường sẽ thành ra như hôm nay vậy.