25 (1)
Cuối cùng, vào đêm ngày 30 tháng 12, Chung Ánh Nhai đã hoàn thành quyển tập tranh ấy.
Người kế chót y vẽ là thầy của mình – Gustav tiên sinh, và người cuối cùng là Commus. Y đặt thầy Gustav trong một lầu gác bằng gỗ, vẽ ông đang nhàn nhã thưởng trà; còn Commus thì được đặt trên đài cao của Kim điện, người đàn ông ấy tuấn tú đĩnh bạt, khí thế bức người, nơi đầu mày cuối mắt đều tràn đầy thần thái hăng hái.
"Chủ nhân vẽ em đẹp trai quá đi mất!"
Chung Ánh Nhai thở phào nhẹ nhõm, y buông bút rồi khép quyển sổ lại, đưa tập tranh cho Commus: "Commus, làm phiền em sao chép quyển sổ này thành 410 bản đưa cho tất cả mọi người. Bản gốc...anh tặng cho em."
Commus lại không nhận, "Chủ nhân vẫn chưa vẽ xong mà? Lẽ ra phải là 412 người mới đúng."
Chung Ánh Nhai ngẩn ra, đang tính nhẩm lại thì Commus đã nắm lấy bàn tay y, dịu giọng nói: "Chủ nhân còn chưa vẽ chính mình đâu."
"Anh thì không cần."
Commus không nói gì thêm, cẩn thận thu quyển tập tranh vào không gian chứa đồ. Đến khi ngẩng đầu thì Chung Ánh Nhai đã mơ màng ngủ say trên gối, gương mặt trắng như tuyết, những sợi tóc rủ xuống mí mắt đen nhánh như mực, đôi môi nhạt màu hơi mím lại.
Commus si mê nhìn y hồi lâu, nghiêng người lại gần đặt một nụ hôn thật nhẹ lên khóe môi y.
— Phần còn lại giao cho em là được rồi, chủ nhân.
Hắn yên lặng nói trong lòng.
...
Cảm giác bị cố tình đánh thức thật không dễ chịu chút nào. Dù chất độc ma cà rồng đã làm dịu cơn đau nhưng y vẫn thấy toàn thân vô lực, trái tim trong lồng ng.ực đập thình thịch như muốn nảy hết tốc lực trước khi nó mãi mãi ngủ say.
Y được Commus giúp đỡ thay một bộ âu phục đen, mái tóc dài được vuốt keo chỉnh tề ra sau để lộ vầng trán bóng mịn, bờ mi đen dày và đôi mắt phượng lạnh lẽo.
Commus đỡ y xuống giường nhưng y lại nhẹ nhàng thoát khỏi tay Commus, một mình chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. Đôi giày da sáng bóng gõ từng tiếng lạnh lẽo xuống sàn, bóng dáng y cao gầy như trúc, từng bước đi vững vàng, hoàn toàn không có lấy nửa phần suy yếu. Dường như y lại trở về như thuở còn mang cái tên — Samuel · Gladstone.
Y biết hôm nay Commus đã gửi thiệp mời đến cho tất cả các thuộc hạ cũ của gia tộc Gladstone. Tất cả bọn họ sẽ đến tham dự buổi tiệc giao thừa đêm nay.
Năm xưa Chung Ánh Nhai từng vô số lần nhịn xuống cơn bệnh để tham gia yến tiệc, đối đầu cùng những đại thần gian xảo như hồ ly; từng thi triển ma pháp cường đại giữa chiến trường. Y không thể lộ ra điểm yếu, nếu ngã xuống thì hàng ngàn hàng vạn thuộc hạ thề trung thành với y suốt đời sẽ trở thành con mồi cho các thế lực khác, bị xé xác đến mảnh vụn cũng chẳng còn.
Trong mắt các thuộc hạ cũ, y là một tồn tại sừng sững giữa trời đất, là người có thể làm được mọi thứ. Cho dù bọn họ từng chứng kiến cảnh y thất thế, nhìn thấy y trở thành một người bình thường, niềm tin ấy vẫn chưa từng dao động.
Lần này có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp lại nhau, y muốn dùng dáng vẻ và tinh thần tốt nhất để tiếp đón những người đã dốc hết chân tình vì mình.
Y đi thang máy xuống tầng 1, bước đến trước cửa đại sảnh nơi tổ chức yến tiệc, không do dự mà đẩy cửa bước vào.
Phòng tiệc lộng lẫy được trang trí theo phong cách phương Đông. Những chiếc lồng đèn đỏ treo khắp không gian, trên đài cao cách đó không xa có dựng một dinh phủ thu nhỏ, trưng bày một đầu sư tử hoạt hình tròn vo dễ thương, xung quanh là các loại thú bông và rau củ nhồi bông đủ hình dạng ngộ nghĩnh.
Một dòng sông trong veo trôi chầm chậm ngăn cách khu vực tiệc tùng ở phía Tây, qua cây cầu gỗ đỏ là từng hàng từng hàng mỹ thực tinh tế được trang trí bằng hoa tươi. Một pho tượng Cửu Trảo Kim Long giương nanh múa vuốt đứng đó hiên ngang ngạo nghễ.
Rành rành nơi này đã được bố trí hết sức tỉ mỉ, vậy mà trong đại sảnh lại vắng tanh không một bóng người.
Chung Ánh Nhai chỉ ngây người hai giây, sau đó y bắt được một hơi thở mỏng manh trong không khí. Ánh mắt y rơi xuống bên phải, thản nhiên gọi: "Tề Hiền, Coleridge."
Y vừa dứt lời, hai bóng người lập tức hiện ra, đồng thanh hô: "Chủ nhân, chúc mừng năm mới!"
"Edith, Elena..."
Theo từng cái tên y gọi, đại sảnh dần trở nên náo nhiệt, tiếng "Chúc mừng năm mới, chủ nhân!" vang lên liên tiếp.
Những người không được y gọi tên lại không chịu lên tiếng hay lộ diện. Commus nhìn thấu ý đồ xấu xa của bọn họ — chẳng qua mọi người đều muốn Chung Ánh Nhai gọi tên mình mà thôi. Nhưng làm sao hắn có thể trơ mắt mà nhìn như vậy, hắn đứng chắn trước người Chung Ánh Nhai, quát lớn đầy uy nghiêm: "Tất cả mau hiện thân cho tôi! Đừng khiến chủ nhân phải gọi mệt mỏi!"
Tất cả đều lộ mặt ngay tức khắc. Họ bao quanh Chung Ánh Nhai từ bốn phương tám hướng, đông đến nỗi không còn lấy một khe hở nào.
"Chủ nhân, chúc mừng năm mới!"
Bao gồm cả Commus, tất cả đồng thanh hô vang lời chúc ấy, tiếng hô vọng khắp đại sảnh, rung động cả trần nhà.
Trong đôi mắt đen sâu như hắc diệu thạch của Chung Ánh Nhai phản chiếu nụ cười rạng rỡ của từng người. Y nhẹ giọng nói: "Chúc mừng năm mới... mọi người."
Nơi tổ chức buổi tiệc này là tài sản của Commus, nhưng người lên kế hoạch lại là Josie Clonin – một tinh linh con lai, cũng là học trò của thầy Gustav, tính ra là sư muội của Chung Ánh Nhai. Năm đó sau khi được tốt nghiệp từ thầy Gustav, cô đã đến kinh đô nương nhờ y.
Cô nàng tinh linh chạy lên trước, đưa cho y bản nội dung chương trình buổi tiệc, lém lỉnh nói: "Xin ngài hãy đón xem nhé."
Buổi tiệc bắt đầu từ 8 giờ, kết thúc vào 12 giờ, lịch trình dày kín thậm chí còn chính xác đến từng phút. Đại khái không khác lắm với những buổi tiệc trước đây, nhưng có một mục thu hút ánh mắt của Chung Ánh Nhai là lúc 8:22 sẽ có phần "Bốc thăm quà tặng", thế mà lại chiếm trọn 35 phút.
Có lẽ sợ ảnh hưởng đến y nên những người khác đều tản ra làm việc riêng của mình, chỉ còn Commus ở lại bên y. Chung Ánh Nhai hỏi: "Phần 'bốc thăm quà tặng' này là gì?"
"Đến lúc đó chủ nhân sẽ biết." Commus thân mật vòng tay qua vai y, lảng sang chuyện khác, "Chủ nhân đến khu nghỉ ngơi ngồi trước đi, để em lấy chút đồ ăn cho anh."
8:00 giờ đúng, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Loa phát ra giai điệu cổ điển du dương, người dẫn chương trình mặc lễ phục chỉnh tề bước lên sân khấu đọc lời khai mạc, nội dung là tiễn năm cũ đón năm mới, chúc nhà họ Chung năm 2050 lại rạng rỡ huy hoàng...
Không khí tại hiện trường cực kỳ sôi nổi, thậm chí còn có người reo hò bằng tiếng Hoa: "Nhà họ Chung vạn năm trường tồn, thống nhất thiên hạ!"
Chung Ánh Nhai đã sớm thoái ẩn, chưa từng xem trọng việc thành lập "nhà họ Chung", lại càng không can dự vào việc gì, tất cả đều là do bọn họ tự tung tự tác. Lúc này nhìn cảnh tượng trước mắt, y không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Chắc là Commus vẫn chưa nói cho họ biết y không còn sống được bao lâu nữa.
Ma cà rồng Marjorie cầm máy quay lia khắp một vòng, cuối cùng ống kính dừng lại trên mặt Chung Ánh Nhai.
"Khụ khụ, thưa tiên sinh, tôi muốn phỏng vấn tâm trạng hiện tại của ngài." Đây là trò hắn ta vừa nghĩ ra nên cầm đại một con búp bê cà rốt đáng yêu làm micro, ra vẻ nghiêm túc đưa đến trước mặt Chung Ánh Nhai.
Chung Ánh Nhai nhìn củ cà rốt to lớn mắt long lanh trước mặt, thoáng nghẹn lời.
"Để tôi thay anh ấy trả lời, để tôi thay anh ấy trả lời!" — Commus chen vào giữa ống kính, tay cầm củ cà rốt, giọng nói đầy xúc động: "Anh ấy đang nghĩ là đêm nay thật hạnh phúc biết bao, có thể cùng người yêu của mình là Commus trải qua thời khắc này. Anh ấy thật sự yêu bảo bối Commus của mình muốn chết luôn."
Vừa nói xong, đám đông lập tức vang lên những tiếng la inh ỏi.
"Phì, Commus · Fitzgerald, cậu đúng là không biết xấu hổ!"
"Commus · Fitzgerald, tôi thật chưa từng thấy ai mặt dày như cậu!"
"Ờ ờ, cuộc phỏng vấn đến đây tạm kết thúc." Marjorie có hơi sợ Commus, định thu lại củ cà rốt và chuyển góc quay.
Thế nhưng Commus vẫn không buông tay. "Khoan đã! Cho tôi nói thêm vài câu nữa."
Hắn nâng bàn tay thon dài của Chung Ánh Nhai lên, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn, trầm giọng nói: "Không chỉ có anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy đến tận xương tủy. Tôi thật sự là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này."
"Đủ rồi, Marjorie! Đừng quay cái trò này nữa! Tôi chịu hết nổi rồi!"
Sau lễ khai mạc là tiết mục biểu diễn, có những màn ca múa thông thường, cũng có những phần biểu diễn ma pháp rất xuất thần và hoa mỹ.
Chung Ánh Nhai vừa ăn vừa thưởng thức, chẳng bao lâu đã đến tiết mục mà y mong chờ – "Rút thăm quà tặng".
Thì ra mỗi người tham dự đều chuẩn bị trước một món quà rồi đánh số ngẫu nhiên cho từng phần, sau đó mỗi người sẽ bốc số ngẫu nhiên để xem mình nhận được quà của ai. Y vốn không chuẩn bị quà, cho rằng tiết mục này không liên quan gì đến mình, ai ngờ đếm đi đếm lại, tổng cộng 308 người mà lại có đến 614 phần quà.
Người dẫn chương trình cầm một chiếc máy tính bảng, bước đến trước mặt Chung Ánh Nhai, nói: "Chủ nhân, thật trùng hợp làm sao, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau chuẩn bị quà cho ngài. Vì thế, theo quy tắc, ngài có thể rút thăm 307 lần, nhận 307 phần quà."
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chung Ánh Nhai ấn vào nút "Rút thăm" trên màn hình. Rất nhanh, bảng lớn hiển thị lần lượt hơn ba trăm con số.
Rồi sau đó, người vui kẻ buồn.
"A a a, không thể nào! Cả hai phần quà của tôi đều không trúng. Nhất định là có gian lận!"
"Yeah! Cả hai món quà của tôi đều được chủ nhân rút trúng rồi!"
"Đáng giận quá! Món quà số một mới là món tôi chuẩn bị riêng cho chủ nhân cơ mà, sao ngài ấy lại rút trúng món số hai chứ!"
"......"
"Đã có kết quả. Thay mặt ban tổ chức, tôi xin tuyên bố kết quả lần này hoàn toàn công bằng, không có chút gian lận nào." Người dẫn chương trình nói, "Những người còn lại xin hãy quét mã QR bên dưới màn hình để tham gia rút thăm. Sau buổi tiệc, vui lòng dựa theo số thứ tự để nhận phần quà tương ứng."
— Không có gian lận mới là lạ.
Chung Ánh Nhai nhớ rõ hai phần quà mà Commus chuẩn bị là số 298 và 341, mà hai con số này lại chính là kết quả thứ nhất và thứ hai y bốc được. Y không tin lại có sự trùng hợp thần kỳ đến vậy.
Là chủ mưu đứng sau chuyện này, Commus mặt dày mày dạn thao túng kết quả, ngồi tựa vào ghế sofa, một tay chống cằm mỉm cười híp mắt: "Aiya, em thật may mắn quá! Cả hai món quà đều được chủ nhân chọn trúng rồi~"
"Em chuẩn bị gì thế?" Chung Ánh Nhai hỏi.
"Bí mật! Đợi chủ nhân mở quà thì sẽ biết thôi."
Sau khi tất cả mọi người đã hoàn thành thủ tục, người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc tiết mục "rút thăm quà tặng". Tuy nhiên còn đến 20 phút nữa mới bắt đầu tiết mục tiếp theo.
Bỗng nhiên toàn bộ ánh đèn trong hội trường vụt tắt, chỉ còn một luồng sáng rọi thẳng vào người Chung Ánh Nhai, y lại trở thành tâm điểm của buổi tiệc một lần nữa. Cả khán phòng im phăng phắc, ngay cả nhạc nền cũng ngừng lại.
Chung Ánh Nhai: "......" Từ khi không còn năng lực đọc tâm, y thực sự không lường trước được những hành động kỳ quái của họ.
"Khụ khụ khụ." Giọng Commus vang lên từ hệ thống âm thanh, "Món quà tiếp theo là do 307 người có mặt tại đây, cộng thêm 103 người đã khuất cùng nhau chuẩn bị trong suốt 500 năm qua để tặng cho chủ nhân."
Vừa nói xong, một luồng sáng khác chiếu lên người Commus.
Người vừa nãy còn đang ngồi trên sofa lúc này đã quỳ một gối xuống trước mặt Chung Ánh Nhai, hai tay nâng một chiếc hộp nhỏ đỏ thắm chỉ bằng bàn tay. Hắn ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng đong đầy hình bóng của người yêu, như một kỵ sĩ đối với đức vua của chính mình, cũng như một người đàn ông đối với ái nhân mà cả đời này mình yêu sâu đậm.
Commus không khác gì như đang cầu hôn, chiếc hộp trên tay cũng trông giống như để đựng một chiếc nhẫn. Nhưng hắn lại nói... hơn 400 người bọn họ đã chuẩn bị món quà này suốt 500 năm.
Trong lòng Chung Ánh Nhai mơ hồ đã có suy đoán, bàn tay y khẽ run rẩy nhận lấy chiếc hộp, mở nắp ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu đen quen thuộc đang lặng lẽ nằm đó.
Dãy số hiển thị trên vòng không còn là một chuỗi dài đỏ rực chói mắt, mà chuyển thành màu xanh biếc...
【522.93】.
Nỗi bất ngờ quá lớn này chẳng khác nào một chiếc búa tạ giáng xuống đầu, Chung Ánh Nhai choáng váng, đầu óc ong ong.
— Công đức đã từng âm 11 triệu, có thể trở lại số dương sao? Làm sao có thể?
Giọng Commus vang lên chậm rãi như dòng nước mùa xuân, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc: "Một người trong cả đời cũng không thể tích đủ mười triệu công đức. Nhưng... ở đây chúng ta có tất cả 400 người."