Chiếc Nanh Huyết Khế - Quy Hạc Viễn Sơn

Chương 27

26.

Cánh cổng dẫn đến Vùng đất Thần linh sẽ mở vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2050, duy trì năm ngày. Bay đến vương quốc phương Đông mất 15 tiếng.

Chung Ánh Nhai không thể tham gia trọn vẹn bữa tiệc đêm Giao thừa. Đến 9 giờ tối cơ thể y đã chịu đựng quá giới hạn, thiếp đi mê man. Commus ôm y lên chiếc máy bay tư nhân khởi hành đến vương quốc phương Đông. Đi cùng còn có ba người khác — họ đã giành được suất đi này sau một cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Muốn xin được Visa cho sinh vật bóng tối để vào vương quốc phương Đông nào phải chuyện dễ dàng? Bọn họ đã phải bắt đầu chuẩn bị từ mười mấy năm trước.

Chung Ánh Nhai tỉnh lại vào 3 giờ chiều ngày 4 tháng 1, lúc này chỉ còn 33 tiếng nữa là cánh cổng của Vùng đất Thần linh sẽ đóng lại.

Cách 500 năm, Chung Ánh Nhai một lần nữa đặt chân lên núi Thần Hương, nơi này đã thay hình đổi dạng rất nhiều. Không còn là một hang động trơ trọi như trước mà đã mọc lên một tòa nhà màu trắng ba tầng. Y bước vào đại sảnh, người qua kẻ lại tấp nập, vô cùng đông đúc.

Chung Ánh Nhai nhìn những đồng bào người phương Đông, có người đi theo đoàn, có người dẫn già dắt trẻ, bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên khi mình đến nơi này — một thân một mình đứng trong hàng người dài tít tắp. Nhưng mà bây giờ...

"À, hình như phải lấy số ở đằng kia. Chủ nhân, để em đi lấy cho anh nhé."

"Chủ nhân, ngài muốn uống nước không? Để tôi đi mua cho."

"Chỗ này đông người quá, chắc còn phải xếp hàng khá lâu nữa. Hay chúng ta sang bên kia ngồi nghỉ chút đi?"

Sắp được tiến vào Vùng đất Thần linh, tâm tình hiện tại của Chung Ánh Nhai lại bình tĩnh một cách lạ thường, không còn kích động và vui sướng như khi xưa nữa.

So với y, Commus là người còn căng thẳng hơn, hắn cứ nắm tay y mãi không buông, lẩm bẩm không ngớt: "Chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Chắc là không đâu ha. Em tra kỹ lắm rồi, trên trang chính phủ vẫn ghi điều kiện là chỉ cần có công đức số dương là được."

Chung Ánh Nhai hiểu được nỗi lo âu của Commus — chuyến đi là vì mạng sống của y. Chỉ khi nhận được ấn ký của Vùng đất Thần linh thì ma lực bên trong cơ thể y mới được hồi phục. Nếu kế hoạch thất bại, thứ chờ đợi y sẽ là cái chết.

Y nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn, thấp giọng nói: "Đừng lo."

"À đúng rồi, em còn tra được một điều nữa: Nếu là bạn đời của cư dân Vùng đất Thần linh thì cũng có thể lấy được giấy phép cư trú, bất kể là chủng tộc nào. Em đã mang theo hết giấy tờ tùy thân rồi. Lát nữa em vào trong đó cùng anh nhé."

"Ừm."

Họ chỉ ngồi chờ khoảng năm phút liền đến lượt.

Sắp bước vào căn phòng kiểm tra, ba người còn lại ở phía sau vẫn đứng ngồi không yên, đồng thanh dặn dò: "Commus! Cậu nhớ phải tiết chế lại! Không được chen lời cũng không được động tay động chân gì đâu đấy!"

"Dù người ta hỏi chủ nhân thế nào, Commus cũng phải im mồm đấy nhé!"

"Quan trọng nhất là lấy được ấn ký! Commus, nhất định phải nhịn cho bằng được!"

Commus không nhịn được nữa, quay đầu rống lên: "Mấy người im dùm cái đi! Ồn chết đi được!"

Chung Ánh Nhai biết bọn họ e ngại nhân viên kiểm tra sẽ phát hiện ra y từng có "âm 11 triệu điểm công đức", từ đó sinh ra định kiến hoặc có hành vi tra hỏi quá đáng. Nhưng mà...bọn họ đã lo xa rồi.

Bước vào phòng, cũng là đặt chân vào một không gian khác.

Nơi này vẫn như lần trước: Trời trong xanh, gạch lát sàn trắng tinh bóng loáng. Lần này phía sau quầy tiếp tân là một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục. Cô gái nói: "Mời ngài đi thẳng lên phía trước, nêu yêu cầu cần xử lý."

"Tôi muốn trở thành cư dân của Vùng đất Thần linh."

Thiếu nữ chăm chú nhìn vào màn hình ánh sáng, không ngẩng đầu, nói: "Xin đặt tay lên ngọc thạch bên phải."

Mọi thủ tục đều không khác gì so với trước đây.

Chung Ánh Nhai làm theo, đột nhiên nghe cô gái kia "ơ" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn y, đôi mắt tròn xoe: "Ngài... ơ, không có gì."

"Tiên sinh, ngài tên là Chung Ánh Nhai, sinh ngày 5 tháng 2 năm 1504 đúng không?"

"Đúng."

"Hiện tại điểm công đức của ngài là 524.16, đồng thời mang huyết mạch của cư dân Vùng đất Thần linh, hoàn toàn đủ điều kiện để nhận ấn ký của Vùng đất Thần linh."

Nghe vậy, Commus mừng rỡ như điên, nắm chặt nắm tay, yên lặng "Yeah!" một tiếng. Chung Ánh Nhai thì vẫn điềm đạm đáp: "Ừm."

"Mời Chung tiên sinh đi vào cánh cửa phía Tây."

Chung Ánh Nhai quay đầu lại, thấy bên phải không biết từ lúc nào đã hiện ra một lối đi tối om. Y bước tới, Commus định theo sau thì bị cô gái giữ lại: "Đây là nghi thức ban ấn ký, người nhà không được đi cùng."

Thông đạo kia đen kịt, nhìn qua rất không an toàn. Commus tuy có lời muốn nói nhưng rồi lại nhịn xuống. Hắn nghĩ: Chắc là Thần linh phương Đông sẽ không hãm hại chủ nhân nhà mình đâu, tạm thời nhịn một chút vậy.

Chung Ánh Nhai bước vào trong, lối đi lập tức biến mất không dấu vết.

Y mò mẫm tiến về phía trước. Lối đi này dường như rất rộng, y đi một lúc lâu vẫn không chạm phải tường. Có lẽ do ảnh hưởng của không gian này mà trong đầu y hiện lên từng khung hình chớp nhoáng như đèn kéo quân về toàn bộ ký ức từ khi y sinh ra đến nay.

Cha mẹ nuôi từng ân ái sau lại chia xa. Mẹ nuôi phát điên, y sống cùng bầy sói trong núi rồi bị quân lính bắt về trói trên cây thập tự để thiêu sống. Y thành lập khế ước với ác ma, đặt nền móng cho vận mệnh truân chuyên trong tương lai của mình.

Những nỗi đau từng khiến y sống không bằng chết năm xưa, bây giờ nhớ lại trong lòng Chung Ánh Nhai đã không còn gợn sóng, bước chân chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi vững vàng.

Y bái Gustav tiên sinh làm thầy, sau đó xuống núi một mình lập nghiệp, quyết tâm tích lũy công đức, nguyện một ngày được bước chân vào Vùng đất Thần linh. Nhưng mà "nhọc sức ươm hồng hồng chẳng nở, vô tình gặp liễu liễu xanh um".

Số điểm âm công đức đi kèm với ước nguyện cả đời bị chôn vùi, nhưng lại nhờ vào những thuộc hạ mà y đã từng cố ý tránh né đã không chút do dự lựa chọn giúp đỡ y.

Từng giọt nước nhỏ bé không đáng kể tích tụ suốt 500 năm, cuối cùng tạo thành một dòng sông bao la chảy về biển cả.

— Đó là sức mạnh của những ràng buộc mà y từng tránh như tránh tà.

Y ngẩng đầu, phảng phất thấy được từng gương mặt mà y đã gặp trong suốt năm thế kỷ qua hiện lên trong không trung: Có người trung thành, có kẻ đối đầu, có người chỉ gặp một lần rồi biệt tích... Trái tim Chung Ánh Nhai như một mặt hồ tĩnh lặng, không oán không hận, chỉ còn lại niềm biết ơn sâu sắc với những ai đã yêu thương và kính trọng mình.

Bất chợt, y nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc — người ấy tươi cười rạng rỡ như nắng xuân, vẫy tay chạy về phía y, gọi: "Chủ nhân!"

— Là Commus.

Khóe môi y khẽ cong lên, y giơ tay về phía hắn. Khi hai bàn tay chạm vào nhau, "Commus" liền tan biến, thay vào đó là một tòa đại điện rực rỡ ánh vàng.

Chính giữa đại điện là một bệ cao, y bước từng bước đi lên bậc thềm. Trên bệ có một đạo ấn ký phức tạp bằng vàng đang được bao phủ bởi một quầng sáng trắng dịu êm, giống như đang trôi nổi trên mặt nước, đung đưa lên xuống nhẹ nhàng.

Y đưa tay vào quầng sáng chạm vào ấn ký. Ấn ký ấy tựa như cá gặp nước, nhẹ nhàng lướt vào lòng bàn tay y.

Một luồng khí tức ấm áp bỗng lan tỏa khắp toàn thân, y lảo đảo lùi lại một bước, trước mắt tối sầm, chớp mắt một cái đã trở về chỗ không gian màu trắng.

"Chủ nhân! Ngài thành công rồi!" Bên tai vang lên giọng nói của Commus nhưng lúc này thị giác y đã mờ đi nên không thể phân tâm đáp lại.

Sau khi ấn ký của Vùng đất Thần linh khắc vào linh hồn, phong ấn trong cơ thể lập tức được giải trừ. Nguồn ma lực cuồn cuộn như cơn bão ập đến, Chung Ánh Nhai không thể khống chế được. Trước kia nguồn ma lực này đã từng gây tổn thương nghiêm trọng cho thân thể, từng khiến y rơi vào trạng thái tinh thần bạo loạn, gần như sụp đổ.

Có bóng ma tâm lý, y đã từng sợ hãi nguồn sức mạnh của bản thân mình. Nhưng hiện tại luồng ma lực ấy lại ngoan ngoãn chảy trong cơ thể, từ tốn chữa lành thân thể vỡ nát của y từng chút một. Ngoài ra y còn có thể dễ dàng điều khiển năng lực đọc tâm của mình.

【Tốt quá rồi tốt quá rồi! Chủ nhân đã thành công rồi a a a! Cô nhân viên kia nói người có thể vượt qua lối đi đó để lấy được ấn ký chỉ có 20% thôi, làm mình sợ muốn chết!】

Lối đi ấy chính là con đường luyện tâm, chỉ cần ý chí có chút dao động sẽ lập tức lạc lối trong quá khứ, không tìm được đường đến Kim điện có ấn ký, từ đó thất bại quay về.

Có huyết thống của Vùng đất Thần linh không phải điều kiện bắt buộc để nhập cư, chỉ cần có thư giới thiệu của cư dân Vùng đất Thần linh, dù là chủng tộc nào cũng có thể tham gia.

Đạt điểm công đức dương đối với một số người có lẽ không khó, nhưng điều khó khăn thực sự là vượt qua được con đường luyện tâm. Vùng đất Thần linh muốn thu nhận những người thật sự thiện lương, có ý chí kiên cường và có tình có nghĩa.

Mỗi người chỉ có một lần cơ hội trong 50 năm, có người thử đi thử lại nhiều lần vẫn thất bại, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, tiếp tục sống tiêu dao tự tại ở nhân gian.

【Huhuhu, chủ nhân đừng chết nha. Em muốn ở bên anh mãi mãi, mỗi ngày hôn anh mười nghìn lần, gặm anh mười nghìn lần...】

Chung Ánh Nhai kịp thời tắt đi chức năng nghe tiếng lòng đối với Commus.

— Thôi thì giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp về hắn vậy.

"Chúc mừng Chung tiên sinh đã thuận lợi lấy được ấn ký của Vùng đất Thần linh." Giọng nữ thanh tao kéo sự chú ý của Chung Ánh Nhai trở lại. Cô đặt một xấp tài liệu dày cộm lên bàn, đưa cho y, "Mời ngài ký tên vào những văn kiện này, tôi sẽ lập tức làm thủ tục cấp giấy tờ cho ngài."

Chung Ánh Nhai vừa cầm bút lên, bỗng nhớ ra điều gì: "Phải rồi, tôi nghe nói bạn đời của cư dân cũng có thể lấy được giấy phép cư trú, đây là ái nhân của tôi, xin hỏi có cần làm thủ tục gì không?"

Hai chữ "ái nhân" vừa thoát khỏi miệng, hai mắt của Commus lập tức sáng bừng lên. Hắn nắm chặt lấy tay Chung Ánh Nhai, bóp nhẹ lên đốt ngón tay y, dùng hành động kín đáo ấy để bày tỏ niềm vui trong lòng.

"À, vừa nãy ngài Fitzgerald đã nói qua với tôi rồi. Anh ấy đã kiểm tra công đức và cũng đạt tiêu chuẩn. Đợi tôi làm xong giấy tờ cho ngài sẽ lập tức xử lý phần của ngài Fitzgerald. Ngoài ra, có điều tôi cần nói thêm, giấy phép cư trú của ngài là hạng nhất, chỉ cần không phạm tội hình sự nghiêm trọng và bị phán xử tước bỏ ấn ký thì thân phận cư dân của ngài sẽ luôn có hiệu lực. Còn giấy phép cư trú của ngài Fitzgerald là hạng hai, nếu một ngày nào đó hai người ly hôn, thân phận cư dân của anh ấy cũng sẽ bị tước bỏ."

"Ly hôn?" Chung Ánh Nhai nhắc lại lời này. Trong lòng nghĩ đến một điều: Đúng ra thì họ còn chưa kết hôn, Commus chỉ là bạn trai của y mà thôi.

Thế nhưng chính câu nói không đầu không đuôi ấy lại khiến Commus hoảng loạn, cứ tưởng y đang tính đến chuyện chia tay sau này. Vì vậy hắn lập tức đan chặt mười ngón tay hai người lại, còn dùng ngón cái vẽ vòng tròn lên mu bàn tay y.

Chung Ánh Nhai nhìn hắn một cái, đoán được Commus đang nghĩ gì, bèn bổ sung một câu: "Sẽ không ly hôn... chắc là vậy."

Commus ghé sát tai y thì thầm: "Không phải 'chắc là vậy'! Là nhất định! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"

Chung Ánh Nhai không trả lời, cúi đầu nhìn tập văn kiện dài cả trăm trang trong tay, tiện thể mở lại năng lực nghe tiếng lòng.

【Tại sao anh ấy không trả lời mình? Tại sao lại không trả lời??? Lẽ nào anh ấy thật sự có người khác bên ngoài rồi?? Đáng sợ quá đáng sợ quá!】

【Khoan đã, hình như anh ấy đã phục hồi ma lực rồi, cả năng lực đọc tâm nữa... Anh nghe thấy không chủ nhân ơi? Chủ nhân chủ nhân chủ nhân, đừng ly hôn với em mà huhuhu!】

【Sao anh ấy không phản ứng gì hết vậy? Alo alo, chủ nhân ơi anh nghe thấy không? Chủ nhân chủ nhân chủ nhân.】

Chung Ánh Nhai cứ thế mặc kệ tiếng lải nhải của hắn văng vẳng trong đầu, điềm nhiên ký hết xấp giấy tờ dày cộm. Sau khi nhận được thẻ cư dân, tiếp theo là phần thủ tục của Commus.

Mọi thủ tục của cả hai làm xong cũng đã qua nửa giờ sau. Cô nhân viên mở cánh cổng lớn dẫn vào Vùng đất Thần linh, giọng nói dịu dàng thân thiện: "Chào mừng hai vị đến với Vùng đất Thần linh, chúc hai vị có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ tại đây."

Chung Ánh Nhai và Commus tay trong tay, cùng bước qua cánh cửa trắng.

Sau một trận choáng váng ngắn ngủi, Chung Ánh Nhai mở mắt ra, trước mặt là khung cảnh của Vùng đất Thần linh — điểm đến trong mơ của cả thời niên thiếu của mình.

Commus không buồn ngắm nghía những kỳ cảnh xung quanh, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người Chung Ánh Nhai.

"Nơi này, Vùng đất Thần linh..." Sau một hồi thật lâu, Chung Ánh Nhai khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì quá đặc biệt."

"Ừ, vẫn là ở nhân gian hay hơn." Commus đáp.

Chung Ánh Nhai xoay người: "Chúng ta về thôi, nhóm Wilmotte vẫn còn đang đợi ở đại sảnh."

"Vâng!"

"À đúng rồi," Trên đường đi đến lối ra, Chung Ánh Nhai chậm rãi nói, "Ly hôn gì chứ? Chúng ta còn chưa kết hôn cơ mà."

Commus thoáng ngẩn người rồi phản ứng ngay lập tức — thì ra chủ nhân đang đáp lại suy nghĩ trong đầu mình khi nãy. Hắn lập tức mừng rỡ khôn xiết, nhảy dựng cả lên, hưng phấn tới mức tay chân múa may loạn xạ, buột miệng nói luôn: "Chúng ta về cưới liền đi! Nhẫn em đã mua sẵn từ lâu rồi! Á á không đúng, em thật là ngốc quá, lẽ ra em phải chuẩn bị một màn cầu hôn bất ngờ cho chủ nhân chứ a a a! Chủ nhân có thể quên lời em vừa nói được không? Em cầu xin ngài đấy!"

Chung Ánh Nhai: "..." Y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ liệu mình cưới tên này có thật sự một quyết định đúng đắn hay không.

"Em nghĩ kỹ rồi! Em muốn tổ chức hôn lễ ở Vương quốc phương Đông. Lần trước chúng ta đi du ngoạn thế giới, chủ nhân từng nói rất thích nơi đó, thuận tiện em đã sắm vài căn biệt thự ở đó luôn rồi."

"Chủ nhân, có được không? Anh cho em chút ý kiến đi mà."

Chung Ánh Nhai nhìn về phía Commus, trong mắt hắn đong đầy ánh sáng hạnh phúc, sau lưng như có cái đuôi to đang quẫy mạnh vì vui sướng.

Y vén tóc ra sau tai, môi khẽ cong lên, gật đầu đồng ý: "Được."

(Hoàn chính văn.)

Bình Luận (0)
Comment