Editor: TrangQA830810
Ninh Tiểu Tiểu đi vào đại sảnh, liền thấy Cung Đông ngồi trên ghế sô pha, đang cúi đầu đọc sách, đôi chân dài tuỳ ý buông lỏng, khuôn mặt nhìn nghiêng cực kỳ tuấn mỹ cuốn hút, bất quá hiện tại cô không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của anh, chỉ muốn mau chóng chạy về phòng.
Nghe được tiếng bước chân, Cung Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng dừng trên người cô, tâm Tiểu Tiểu lập tức chùn xuống, thân thể không khống chế được khẽ run run.
" Anh...sao ngồi ở đây?" Tiểu Tiểu cố ra vẻ bình tĩnh, hỏi.
Cung Đông đứng dậy, bỏ lại một câu " Lên phòng tôi " Rồi bước đi.
Ninh Tiểu Tiểu cắn môi, đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng lật đật chạy theo. Tiểu Tiểu vừa bước vào phòng, Cung Đông liền duỗi cánh tay dài chốt khoá cửa lại, sau đó mới quay đầu, đánh giá cô, ánh mắt trở lên sắc bén, âm thanh lạnh lẽo tận xương tuỷ.
" Cô quả nhiên lên giường với chú hai, đúng là thứ đồ đê tiện."
" Không có..." Ninh Tiểu Tiểu theo bản năng lên tiếng phủ nhận.
" Còn chưa chịu thừa nhận, không chỉ bồi trên giường, còn phục vụ cả một đêm..." Bàn tay to lớn của anh đặt lên cổ cô, ngón tay càng thu càng chặt, gằn giọng " Cô không chỉ quyết rũ ba tôi, còn quyến rũ luôn chú hai, đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ..."
" Khụ, khụ, khụ...a..." Cổ họng Tiểu Tiểu bị bóp nghẹn, cố gắng mở miệng hút không khí, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai mắt dần mờ đi, cảnh vật xung quanh phút chốc tối đen.
Hạ thể truyền đến cảm giác căng đầy, là côn thịt của Công Tử Lạc đang vùi trong cơ thể cô, người đàn ông này luôn có thói quen thích nhét vật nam tính vào khe huyệt ấm áp của cô khi ngủ.
Tiểu Tiểu thở gấp liên tục, hồn vía còn chưa trở về, may mắn chỉ là mơ, có điều cảm giác rất chân thật, cô cứ nghĩ bản thân sẽ bị Cung Đông bóp chết. Một bàn tay giơ ra, nắm lấy cằm cô, bắt buộc Tiểu Tiểu ngửa mặt lên, trong bóng đêm hai con ngươi đen nhánh nhìn cô chăm chú.
" Thực xin lỗi, đã đánh thức anh ..."
" Ác mộng sao, mơ thấy ai?" Hai mắt Công Tử Lạc loé sáng, đã không còn chút buồn ngủ nào " Là anh trai tôi, hay Cung Đông?"
" Không ai cả " Tiểu Tiểu vội vã trả lời.
" Có mơ thấy tôi hay không?" Công Tử Lạc đưa chân dài kẹp lấy thân thể bé nhỏ của cô, ép sát vào lồng ngực mình.
Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn anh " Tôi bên anh cả ngày, còn bắt tối ngủ phải mơ thấy?" Yêu cầu cũng nhiều quá đó.
Công Tử Lạc bật cười, tiếng cười thanh thuý mê người " Xem ra phải cảm tạ giấc mơ khiến em thức tỉnh nha " Dứt lời, anh xoay người đè lên cô.
" Muốn gì ..." Tiểu Tiểu vô lực phản kháng.
" Em nói xem, anh chỉ đột nhiên muốn ăn khuya..." Công Tử Lạc cúi đầu ngậm lấy khoả dâu tây trước ngực cô, tiếng mút chậc chậc rõ to.
" Đừng mà...ngày mai anh còn phải quay phim..."
" Không sao " Công Tử Lạc buông ra một câu, tiếp tục đầu trêu chọc quả dâu tây còn lại. Vật nam tính chôn trong âm đạo cũng bắt đầu chuyển động.
Tinh hoa hôm qua phóng xuất vẫn còn đọng lại bên trong, nhờ vậy lối vào phá lệ thông thuận, âm thanh đâm vào hết sức dâm mị vang lên trong đêm đen yên tĩnh.
" A...a...a..."
Ninh Tiểu Tiểu đong đưa hai chân đón lấy côn thịt công kích, vật nam tính cực đại vô cùng chuyên chú hoàn thành nhiệm vụ duy nhất không ngừng thúc vào khe huyệt non nớt, mật dịch phút chốc đầy tràn, nhỏ giọt xuống drap giường.
Sáng sớm, Ninh Tiểu Tiểu giật mình thức giấc, ngước nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, thân thể giống như trải qua gió lốc mưa rền tàn phá, mệt mỏi đau nhức, cô không khỏi khâm phục Công Tử Lạc, ra sức cả đêm, vậy mà đúng năm giờ rời giường đi quay phim như thường ngày, hơn nữa tinh lực vẫn rất tràn trề.
Tiểu Viên bưng bữa sáng vào phòng cô, liếc nhìn Tiểu Tiểu, thấp giọng thì thầm " Lạc thiếu gia hình như rất thích cô nha "
Tiểu Tiểu đỏ mặt, im lặng ăn nhanh bữa sáng rồi đến trường quay xem Công Tử Lạc đóng phim.
Lúc này Trần Băng Khiết đang nhàn nhã ngồi nghỉ trên ghế nằm, thấy Tiểu Tiểu không khỏi nhìn thêm một lúc, mở miệng " Cô, mới tới hả? Trợ lý của tôi đang bận, cô đi mua dùm tôi bữa sáng"
Lời nói của Trần Băng Khiết ra vẻ sai khiến, hơn nữa ẩn chứa khí thế ngạo mạn bề trên khiến người nghe có chút khó chịu, rốt cục Tiểu Tiểu đã hiểu được vì sao Công Tử Lạc ghét cô ấy đến vậy, nhưng dù sao đây cũng là một mỹ nhân, cực kỳ xinh đẹp, Tiểu Tiểu liền không chút tính toán, nhẹ giọng hỏi.
" Trần tiểu thư muốn ăn gì?"
Trần Băng Khiết giơ ngón tay chống lên huyệt thái dương, ra vẻ suy tư, hơn nửa ngày mới nói " Tôi muốn ăn bánh nóng "
" Được, tôi lập tức đi mua liền "
Ninh Tiểu Tiểu rời khỏi phim trường, chạy về phía khu phố nhỏ kế bên, cô cứ tưởng nhiệm vụ vô cùng đơn giản, không nghĩ tới chẳng có chỗ nào bán món bánh nóng ấy, hỏi từ đầu đầu đường đến cuối đường, mặt trời chói chang thiêu đốt, mồ hôi chảy ròng ròng cũng tìm không ra, cô đành gọi xe chạy mất nửa giờ mới mua được.
Hơn chín giờ, Tiểu Tiểu trở lại phim trường, hấp tấp đưa hộp bánh trong tay cho trợ lý của Trần Băng Khiết, liền nghe âm thanh khó chịu trách móc.
" Cô định để tôi đói chết à, nhìn xem hiện tại mấy giờ? Cô tên gì? Làm việc chậm chạp như vậy "
" Thật có lỗi " Tiểu Tiểu nở nụ cười hiền hoà " Tôi tên Ninh Tiểu Tiểu "
" Tiểu Tiểu...tên mèo tên chó cũng đặt loạn..." Trần Băng Khiết khinh miệt nói.
Tiểu Tiểu sửng sốt, cô không ngờ một mỹ nhân thanh thoát lại thốt ra những lời như vậy, hình tượng Trần Băng Khiết trong mắt cô đã tụt dốc không phanh.
" Chị Khiết, ăn nhanh đi, bằng không bao tử lại đau " Trợ lý nhẹ giọng can thiệp, đưa đôi đũa cho Trần Băng Khiết, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu hiểu ý, vội cúi chào rồi chạy đi.
Tiểu Tiểu mới đi được mấy bước đã bị túm lại, vẻ mặt Đại Hùng đầy doạ người hỏi " Chị Tiểu Tiểu của tôi ơi, chị trốn đâu thế? Lạc thiếu gia tìm chị đến nỗi muốn giết người kìa "