Ninh Tiểu Tiểu như được đại xá, vội vàng chạy thoát thân. Vừa mới mở cửa chợt nghe thấy trong phòng khách truyền đến thanh âm giao hoan đầy hổ thẹn. Thứ không muốn nhìn lại sớm đập vào mắt, tiểu bảo mẫu Lục Vi nửa người dưới lồ lõa quỳ trên ghế sofa, mông tuyết trắng không ngừng vặn vẹo, miệng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị. Quần áo trên người Đường Phong vẫn chỉnh tề, khóa quần kéo xuống, cây côn thịt thô to không ngừng ra vào bên trong tiểu huyệt của người phụ nữ, mỗi một lần va chạm đều phát ra thanh âm ba ba.
Ngược lại Ninh Tiểu Tiểu quên mất thẹn thùng, trong lòng có chút tức giận. Đường Phong rõ ràng đã có bạn gái, Lâm Tú là một cô gái tốt, Đường Phong vừa tiễn bước Lâm Tú, xoay người liền cùng tiểu bảo mẫu nhà mình làm loại chuyện này. Cô nghĩ tới bản thân, rõ ràng thầm nghĩ đi theo Cung Chính, nhưng lại mang tới nhiều hoa đào như vậy, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn ngay cả bản thân cũng không dám nghĩ. Mà Lâm Tú hoàn toàn khiến cô nghĩ tới bản thân mình trước kia, cô hi vọng Lâm Tú có thể bảo trì sự đơn thuần cùng thuần khiết, không giống như cô chui đầu vào một cuộc sống vô pháp cứu chữa.
Đúng lúc này cô nghe được cách vách có tiếng mở cửa còn có tiếng bước chân. Một thiếu niên theo đó đi ra. Chỉ nghe "A" một tiếng kêu to, Lục Vi ôm ngực chạy vào phòng bếp đi, Đường Phong kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt của Lý Dục.
" Cậu trở về trường học nhanh vậy sao?" Anh hồ nghi hỏi. Từ trước đến nay Lý Dục chỉ ở lại một đêm cho có hôm sau liền trở về trường học, chỉ vì Tần Chí Xuyên 'Lải nhải' bằng không hắn đều lười trở về.
Lý Dục cười cười " Đúng nha, vừa trở lại trường học được một lúc đã về, các người không muốn tôi trở về sao?"
" ..." Đường Phong rất nhanh sửa sang lại quần áo, cúi đầu miệng khẽ rủa một tiếng.
Lý Dục lại nói " Không quan hệ, các người có thể tiếp tục, coi như tôi không thấy."
Đường Phong ngẩng đầu, nhìn Lý Dục giống như quái vật " Cậu..."
Lý Dục vô vị cười " Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, mao phiến đều đã nhìn qua."
Đường Phong một mặt kinh ngạc " Cậu còn xem mao phiến?"
(*Mao phiến: Phim người lớn)
Lý Dục lại lắc đầu, tiến vào phòng bếp.
Cậu thiếu niên kia nhìn quen quen a ...Là con lai khuôn mặt lại điển hình tuấn mỹ, bộ dáng có thể cùng Cung Đông so sánh. Chẳng qua Cung Đông khiến cho người ta có cảm giác cách xa ngàn dặm, mà cậu thiếu niên này cũng là một loại lười trả lời thái độ lại đạm mạc.
Là cậu ấy... Trong đầu xoẹt qua tia sáng, cô nghĩ tới, cô cùng thiếu niên này từng gặp mặt một lần. Cậu ấy làm sao có thể ở nhà họ Tần? Cùng Tần Chí Xuyên có quan hệ gì? Đang nghĩ, Tần Chí Xuyên đã đi đến gần.
" Thế nào lại ra đây?" Anh đi lại, vừa vặn nhìn thấy Lý Dục cầm đồ uống từ bên trong phòng bếp đi ra, tay mắt lanh lẹ kéo Ninh Tiểu Tiểu vào phòng, đóng cửa lại.
" Cậu ta là ai vậy?" Ninh Tiểu Tiểu tò mò hỏi, người nào lại có thể khiến cho người hào sảng như Tần Chí Xuyên khẩn trương đây. Tần Chí Xuyên ôm cô đặt lên trên đùi mình, Ninh Tiểu Tiểu không dám động, vật tượng trưng cho người đàn ông đã sớm thức tỉnh.
" Em đoán?" Anh nháy mắt mấy cái.
" Con trai ngài?"
" Khụ." Tần Chí Xuyên kém chút sặc, cười lớn nhéo nhéo má cô.
" Em cũng thật biết đoán, anh già như vậy sao?"
Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, lắc đầu " Ngài rất trẻ."
" Bất quá cũng có khả năng, Dục Dục lớn ngang tuổi em, tính ra nếu là con anh hẳn khi anh mười sáu tuổi thì sinh."
Dục Dục? Chẳng lẽ là người trong miệng Cung Hạ, Lý Dục? Ninh Tiểu Tiểu rốt cục cũng nghĩ ra, không nghĩ tới bộ dạng lại tuấn mỹ như vậy.
" Cậu ta là cháu ngoại trai của ngài?"
" Làm sao em biết?" Tần Chí Xuyên nhíu mày.