Ninh Tiểu Tiểu nhanh chân chạy lên lầu hai, không cẩn thận va phải một lồng ngực cứng rắn, cô “ Á “ một tiếng đập mông xuống đất, chiếc hộp trong tay cũng rơi ra ngoài.
Ngẩng đầu, đứng trước mặt là một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi, khuôn mặt nhã nhặn, anh giơ tay đỡ cô dậy, cảm nhận được đôi vai gầy yếu, cô bé đó giống như trên người không có bao nhiêu lượng thịt.
“ Thế nào lại lỗ mãng chạy bừa như vậy?” Nói xong anh liếc về phía chiếc hộp nằm trên đất, sớm đã biết bên trong là cái gì.
“ Xin lỗi, thật xin lỗi “ Ninh Tiểu Tiểu liên tục cúi đầu xin lỗi, giống như học sinh tiểu học làm sao bị giáo viên trách phạt. Đương Phong không khỏi mỉm cười, nghĩ rằng Tần Chí Xuyên thật muốn cô bé này sao, đúng là trâu già gặm cỏ non nha.
“ Cô bé tìm ông chủ Tần? “ Anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, mở to mắt nhìn Đường Phong, nghe lời nói của người này hình như quen biết với ông chủ Tần, liền trả lời “ Là chị Liễu muốn em đưa đồ cho ông chủ Tần “
“ Đồ? “ Đường Phong quan sát cử động nhỏ trên mặt cô, trêu đùa “ Cái gì vậy?”
“ Là...” Ninh Tiểu Tiểu nhanh chóng nâng mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu “ Không, không có gì ...”
Vậy cũng thẹn thùng, đúng là còn non nha, Đường Phong cười thầm trong bụng, khẩu vị Tần Chí Xuyên thế nào lại thay đổi lớn như vậy “ Tôi là thư ký của ông chủ Tần, tên Đường Phong, về sau chuyện có liên quan đến ông chủ Tần có thể tìm tôi “
Trách không được người này lại hỏi cẩn thận như vậy, thì ra có thân phận như vậy, ông chủ Tần cũng giống như thị trưởng Cung đều là quan chức của chính phủ, vừa nghĩ tới Cung Chính, trái tim Tiểu Tiểu đã đập loạn nhịp.
“ Vậy...có thể nhờ thư ký Đường đưa vật này cho ông chủ Tần “ Cô đem hộp giấy chậm rãi đưa qua.
Đường Phong không nhận lấy, cười như không cười nhìn cô “ Cô bé muốn hại tôi sao? Tôi mà mang vào nhất định sẽ bị mắng rất thảm “
“ Hả?” Ninh Tiểu Tiểu nghe không hiểu hỏi.
“ Mau đi đi, đừng để cho ông chủ của tôi chờ đợi “ Đường Phong để lại câu nói đầy ẩn ý, né người nhường đường, liền đi thẳng xuống lầu, lưu lại một mình Tiểu Tiểu vẻ mặt mờ mịt.
Thư ký Đường này thật lạ, Tiểu Tiểu chẳng hiểu lời anh nói có nghĩa gì, ngây người một chút, rồi bước tới gần phòng 102 gõ cửa, nghe được trong phòng vọng ra âm thanh “ Vào đi “, cô đẩy cửa tiến vào.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo ngủ đang chăm chú nhìn cô, Tiểu Tiểu có chút choáng váng, thế nào mà những quan chức chính phủ cô gặp không có ai giống như trên ti vi cô hay xem, vị bí thư Tần này không khỏi quá trẻ tuổi đẹp trai đi.
“ Có chuyện gì? “ Nhìn cô gái nhỏ được đưa tới cửa, tâm tình của Tần Chí Xuyên rất tốt.
Ninh Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, lại không thấy Mẫu Đơn nên nói “ Dạ, chào ông chủ Tần, em tìm chị Mẫu Đơn, chị Liễu muốn em đưa vật này giao cho chị ấy “
“ Vật gì? “ Tần Chí Xuyên hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu đem hộp giấy đưa qua “ Một lát cần dùng, vậy đưa cho Tần tiên sinh vậy “ Nói xong khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Chí Xuyên cầm lấy chiếc hộp, liếc sơ qua, à nhẹ một tiếng rồi nói “ Thì ra là vật này, bà chủ Liễu thật cẩn thận, bất quá có cần dùng đến hay không cũng chưa biết chừng “ Anh bắt đầu đùa giỡn cô
“ Dạ...?” Ninh Tiểu Tiểu thật không hiểu anh đang nói cái gì, bất quá chẳng liên quan đến mình, vừa muốn xin phép trở về, liền thấy Mẫu Đơn từ phòng tắm bước ra.
“ Ai? Sao cô ở chỗ này?”
“ Chị Liễu sai em đưa đồ cho chị, đã giao cho ông chủ Tần, vậy em đi trước “ Ninh Tiểu Tiểu giải thích xong, xoay người vừa định bước đi, đã nghe người đàn ông phía sau nói “ Cô, đi ra ngoài “ Tiểu Tiểu cho là Tần Chí Xuyên nói mình, nên nhanh chóng kéo cửa, bất ngờ bị một bàn tay to lớn đè lại “ Rầm” tiếng cánh cửa va đập mạnh.
Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Tần Chí Xuyên ở phía sau lưng mình, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, Tần Chí Xuyên lại nhìn về phía Mẫu Đơn “ Tôi nói chính là cô “
Mẫu Đơn run rẩy một chút “ Ông chủ Tần...” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, Mẫu Đơn không dám nói thêm gì, oán hận liếc nhìn Tiểu Tiểu, rồi mở cửa chạy đi.
Tần Chí Xuyên cúi đầu xem Tiểu Tiểu, còn cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong phòng không một tiếng động.
“ Ông chủ Tần, em cũng đi ra ngoài ...” Cuối cùng cô lên tiếng, cố kéo nắm cửa, nhưng cửa phòng đã bị anh khóa lại. Cô xoay người nhìn Tần Chí Xuyên, ấp úng nói “ Cửa sao lại mở không ra? “
Tần Chí Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, đang nhíu mày suy nghĩ, phát hiện thì ra cô đang nghiêm túc hỏi anh, không khỏi bật cười, ngồi xuống ghế sofa, thích thú ngắm nhìn cô bé đang rối rắm đứng ngay cửa.
“ Ông chủ Tần...” Tiểu Tiểu nhìn về phía anh, tựa như đã cảm giác được chút gì đó.
“ Em mấy tuổi?” Tần Chí Xuyên hỏi.
“ Dạ, mười bốn tuổi “ Cô thành thật trả lời .