Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất

Chương 26

Chương 26

 

Tần Hà: "Nhưng vừa nãy em có nhắc đến Kỳ Úc." Anh dừng lại một chút, "Chị em quen cậu ta sao?"

 

Hỏi xong, Tần Hà bỗng cảm thấy câu hỏi của mình có chút thừa, dù sao thì họ đã từng yêu nhau, dù đã chia tay, cũng không có gì lạ khi gia đình biết về người đó.

 

Anh bề ngoài trông có vẻ bình thản, nhưng thật kỳ lạ, Diệp Nam Bạch luôn cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong cảm xúc của Tần Hà.

 

Diệp Nam Bạch sẽ kể với người khác rằng cậu đã chia tay với Kỳ Úc, nhưng cậu sẽ không bao giờ nói lý do, mỗi khi người khác hỏi, cậu chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

 

Nhưng Tần Hà lại luôn khơi dậy sự muốn giải thích trong cậu.

 

"Chắc là do tôi không biết rõ về người đó." Diệp Nam Bạch hạ mắt, "Tôi đã tạo cơ hội để cậu ta quen chị tôi."

 

"Ý em là sao?" Tần Hà nhíu mày, chiếc bánh ngọt trong tay anh được đặt sang một bên, anh chuyên chú lắng nghe Diệp Nam Bạch nói.

 

"Ý là trong khi cậu ta đang quen tôi, cậu ta cũng đang quen chị tôi." Diệp Nam Bạch nói, "Cả hai chúng tôi sau này mới phát hiện, cậu ta..."

 

Diệp Nam Bạch chưa kịp nói hết, Tần Hà đột ngột đứng dậy. Diệp Nam Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ngón tay anh hơi cong lại, sắc mặt nghiêm trọng, vẻ mặt u ám giữa hai ch ân mày không thua gì buổi tối anh và Kỳ Úc xảy ra xung đột.

 

"Tần Hà, anh..." Diệp Nam Bạch muốn nắm tay anh, nhưng khi đưa tay ra lại lỡ đi một hướng, cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, không lập tức rút tay lại, như thể sợ anh sẽ bỏ đi.

 

Tần Hà vẻ mặt dần dịu lại, anh mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Nam Bạch đang kéo vạt áo anh, rồi ngồi xổm xuống cạnh cậu, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay Diệp Nam Bạch, vẻ mặt như đang cố kiềm chế cơn giận.

 

Diệp Nam Bạch cảm nhận được sự ấm áp từ tay Tần Hà truyền đến, không rút tay lại vội, chỉ cảm thấy hơi hối hận.

 

Nếu biết phản ứng của Tần Hà lại mạnh mẽ như vậy, cậu đã không nói ra.

 

"Đừng đi đánh nhau." Diệp Nam Bạch hạ giọng, "Tôi và chị tôi đã giải quyết rồi, mà tay anh vẫn chưa khỏe nữa."

 

Tần Hà ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu có vẻ thật sự lo lắng rằng anh sẽ đi tìm Kỳ Úc để đánh nhau, "Anh không đánh nhau."

 

Nhưng biểu cảm của anh lại không có chút sức thuyết phục nào, Diệp Nam Bạch vừa muốn nói thêm gì đó, thì Tần Hà đột ngột cúi đầu, môi anh vừa khéo chạm vào tay cậu.

 

Hơi thở của anh phả lên mu bàn tay, thổi qua kẽ tay, khiến Diệp Nam Bạch cảm thấy ngứa, cậu lập tức nín thở.

 

Nhưng Tần Hà chỉ dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng dựa trán vào tay Diệp Nam Bạch, giọng anh khàn khàn: "Nhưng tại sao cậu ta lại..."

 

Anh cúi đầu, giọng trầm xuống, mơ hồ không rõ, Diệp Nam Bạch phản ứng một lúc, trong khi lông mi cậu rung lên mạnh mẽ, trái tim cũng theo nhịp đập mạnh mẽ.

 

Không hiểu sao, cậu vô tình đưa tay còn lại lên đầu Tần Hà, ngón cái nhẹ nhàng xoa mái tóc anh, "Tần Hà..."

 

Việc Diệp Nam Bạch sờ vào đầu mình khiến Tần Hà có chút bất ngờ, anh khẽ nghiêng mặt, Diệp Nam Bạch theo động tác của anh đưa tay lên tai anh.

 

Nhìn vào đôi mắt hơi có vẻ tủi thân của anh, Diệp Nam Bạch hơi ngẩn ra, ngay sau đó cậu lập tức rút tay về, "Anh... đứng dậy đi, chân sẽ tê đấy."

 

Tần Hà ngay lập tức đứng dậy, cơ thể khẽ rung một chút, Diệp Nam Bạch vô thức nắm lại tay anh mà anh chưa rút ra.

 

Tần Hà cười nhẹ, "Quả thật tê rồi."

 

"Ừ." Diệp Nam Bạch dừng lại một chút, "Anh ngồi nghỉ một chút đi, tôi vào phòng lấy chút đồ."

 

"Được."

 

Tần Hà cuối cùng cũng chịu buông tay, Diệp Nam Bạch thở phào một hơi.

 

Tần Hà cho Mặc Mặc ăn vài hạt ngô, khi Diệp Nam Bạch trở lại, tay cậu đang cầm một chiếc găng tay.

 

"Trước đây luôn nói sẽ tặng anh, lần sau chơi bóng rổ thì anh có thể đeo."

 

Chuyện này Tần Hà đã nhớ lâu, anh luôn nghĩ Diệp Nam Bạch chỉ nói chơi, không ngờ thật sự đã mua rồi.

 

Cảm xúc của anh rõ ràng phấn chấn hơn, mắt anh không rời khỏi chiếc găng tay, rồi khi ngẩng lên nhìn Diệp Nam Bạch, khóe miệng anh nhếch lên, "Sao hôm nay lại tặng anh?"

 

"..." Diệp Nam Bạch chớp mắt, "Hôm nay anh có ở đây, mà tôi đã mua từ lâu rồi, tôi... điện thoại của anh kêu rồi."

 

Diệp Nam Bạch động tác rất nhanh, gần như ngay khi điện thoại reo, cậu đã vớ lấy đưa cho Tần Hà, "Bắt máy đi."

 

Tần Hà quan sát nét mặt của cậu một lúc, cuối cùng tâm trạng khá tốt, anh mới nhận điện thoại.

 

Mục Dương: "Anh? Sao anh còn chưa về?"

 

Tần Hà: "Sắp rồi."

 

Mục Dương: "Nghe giọng anh có vẻ tâm trạng tốt đấy, anh đang ở đâu vậy?"

 

Tần Hà mặt bỗng chốc biến sắc, "Cúp máy."

 

Mục Dương: "..."

 

Sau khi Tần Hà cúp điện thoại, Diệp Nam Bạch hỏi: "Bạn cùng phòng thúc giục anh về à?"

 

Tần Hà có chút không muốn thừa nhận, "Ừ."

 

Diệp Nam Bạch nhìn đồng hồ, đã 9 giờ, quả thật cũng khá muộn rồi, "Vậy để tôi tiễn anh."

 

Nhìn cậu chẳng có chút lưu luyến nào, tâm trạng vui vẻ của Tần Hà bị đánh vỡ một chút.

 

Nhận lấy bánh ngọt Diệp Nam Bạch đưa cho, Tần Hà đổi giày xong vẫn chưa muốn đi, anh đứng ở cửa nói: "Vậy anh đi đây."

 

Diệp Nam Bạch: "Ừ."

 

Anh vừa ra ngoài lại dừng lại, "Anh thật sự đi đây."

 

Diệp Nam Bạch: "... Ừ."

 

Cuối cùng Tần Hà cũng thật sự đi, nhưng chỉ mới qua nửa phút, điện thoại của Diệp Nam Bạch lại reo lên, cậu nhìn thấy.

 

Tần Hà: Anh đi rồi.

 

Diệp Nam Bạch: ...

 

---

 

Chưa tới ký túc xá, Tần Hà đã nghe thấy tiếng chơi game từ trong phòng.

 

Anh lấy chìa khóa mở cửa, vừa vào thì ba người trong phòng cùng đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.

 

"Ôi, bánh ngọt!"

 

"Găng tay mới!"

 

"Anh đi mua đồ à?"

 

Ba giọng nói cùng lúc vang lên, họ không chơi game nữa mà vây quanh Tần Hà để tám chuyện.

 

"Nửa đêm rồi, cậu mang găng tay làm gì? Không nóng à, vừa đi chơi bóng sao?" Dương Gia hỏi, "Không được đâu, tay cậu chưa khỏi mà."

 

"Tôi đeo chơi thôi." Tần Hà thờ ơ đáp.

 

Thấy Mục Dương định mở bánh ngọt, Tần Hà liền đưa tay ngăn lại, ánh mắt có chút sắc bén: "Làm gì vậy?"

 

"Đương nhiên là ăn rồi!" Mục Dương ngạc nhiên, "Mua bánh ngọt về mà không ăn thì làm gì, mà anh không phải không thích đồ ngọt sao, mua cái này về không phải để cho tụi này ăn sao?"

 

"Thật à?" Trần Hối tin thật, "Vậy chúng tôi không khách sáo nữa, Tần ca."

 

"Giờ thích rồi, để lại một nửa cho tôi." Tần Hà đứng dậy đi lấy đồ.

 

"Sao lại vậy? Anh ăn được nhiều như vậy à?" Mục Dương hỏi.

 

Tần Hà: "Không có sao trăng gì hết."

 

Đợi Tần Hà vào phòng tắm, Mục Dương mới phản ứng lại, vừa nhai bánh ngọt vừa gõ cửa phòng tắm, "Anh, cái này là... chị dâu tặng đúng không?"

 

"Chị dâu? Chị dâu nào?" Hai người kia cũng lại gần.

 

"Người anh ấy thích chứ, không phải gọi là chị dâu sao?" Mục Dương nhìn họ với vẻ mặt ngớ ngẩn.

 

Ngoài phòng tắm im lặng một lúc, rồi vang lên một tiếng như gà gáy.

 

Giọng Tần Hà từ trong phòng tắm vọng ra, "Nếu không muốn người ta nghĩ ba người các cậu là bi3n thái, tốt nhất tránh ra."

 

Khi người khác tắm mà ba người tụ lại gào như gà, quả thật là hơi bi3n thái.

 

Nhưng đây không phải là điểm đáng chú ý.

 

Ba người vào rồi nhưng âm thanh vẫn tiếp tục lọt vào tai.

 

Dương Gia: "Tần ca không phủ nhận nhé, nghe thấy chưa? Ý là thật sự có chị dâu đấy!"

 

Mục Dương: "Đúng rồi, anh tôi như cây sắt, thông tin của tôi không bao giờ sai."

 

Trần Hối: "Tiếc quá, bánh ngọt của tôi, chỉ ăn được một ít."

 

Mục Dương: "Không sao, ngày kia là sinh nhật Hàn Phong Hứa, thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

 

Mục Dương nói xong, lại chạy ra ban công, "Anh, ngày kia bạn nhỏ họ Diệp đến không?"

 

Tần Hà: "Không biết."

 

Mục Dương: "Sao lại không biết, em rất muốn chơi cùng với cậu ấy."

 

Tần Hà: "Cậu lại tính làm gì?"

 

Mục Dương hơi lúng túng: "Em đâu có ý xấu... Thôi, không làm phiền anh tắm nữa, em đi hỏi Hàn Phong Hứa."

 

"... Đợi chút, cậu nói với cậu ấy là tôi hỏi."

 

Mục Dương: "Được!"

 

---

 

Vào ngày sinh nhật Hàn Phong Hứa, vừa tan học, Tần Hà đã đứng ngoài cửa lớp đợi Diệp Nam Bạch. Diệp Nam Bạch ra cùng với bạn học, người đó vừa thấy Tần Hà đã nhắc nhở cậu: "Anh họ cậu đến rồi."

 

"Anh họ?" Diệp Nam Bạch ngẩng đầu lên, còn hơi mơ màng, không hiểu sao mình lại có thêm một người anh họ.

 

Cậu vừa định hỏi có phải người đó nhầm thì nhìn thấy Tần Hà đang vẫy tay với mình, câu hỏi vừa định nói ra liền nuốt lại.

 

"Vậy tôi đi trước." Người bạn đó đi qua Tần Hà còn liếc mắt nhìn Diệp Nam Bạch, "Gen nhà cậu tốt thật."

 

Tần Hà vừa nghe thấy, khi người kia đi xa, anh hỏi: "Gen gì?"

 

Diệp Nam Bạch: "Hôm trước học tiết của thầy Phương, cậu ấy cũng có mặt."

 

"Ừ."

 

Cứ tưởng câu chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng không ngờ Tần Hà lại nói một câu vô cùng kỳ quái: "Nhưng anh không muốn làm anh họ của em."

 

"...?" Diệp Nam Bạch không hiểu lắm, "Anh vốn dĩ không phải mà."

 

Tần Hà: "Ừ, may là không phải."

 

Diệp Nam Bạch: "..."

 

Sinh nhật Hàn Phong Hứa được tổ chức ở quán bar Thanh Hoàng, như thường lệ là một phòng lớn, đồ uống đầy đủ, và còn đặt một chiếc bánh sinh nhật ba tầng.

 

Không biết sở thích của Hàn Phong Hứa thế nào, Diệp Nam Bạch đã chuẩn bị từ trước và tặng anh ta một đôi giày bóng rổ.

 

Mục Dương: "Không thể tin được! Mẫu này khó mua lắm mà lại còn đắt nữa! Tôi đã chờ lâu lắm rồi, vậy mà cậu lại mua được, lại còn tặng cho Hàn Cẩu? Quá hoang phí!"

 

Hàn Phong Hứa không vui đẩy cậu ta qua một bên, nhưng khi đối diện với Diệp Nam Bạch lại lập tức thay đổi thái độ, cười nhã nhặn: "Cảm ơn, tôi rất thích."

 

Anh vừa nói xong còn ánh mắt sang Tần Hà một cái, nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Tần Hà.

 

Anh ta nhún vai, "Các cậu cứ chơi đi, tôi đi sang tiếp những người khác."

 

Diệp Nam Bạch nhận thấy sự tương tác im lặng giữa hai người, sau khi người đi rồi, cậu hỏi Tần Hà: "Anh cũng thích à?"

 

"Thích cái gì?"

 

"Giày bóng rổ."

 

Tần Hà không trực tiếp trả lời: "Chỉ cần là đồ em tặng..."

 

Anh chưa nói xong, nhưng câu tiếp theo dễ dàng đoán được, Diệp Nam Bạch không tự nhiên kéo tay áo Tần Hà, "Ngồi đi."

 

Vị trí của hai người có khá nhiều người, Tần Hà cảm thấy không ổn, lo lắng cậu không thích ứng được, nên anh đặc biệt chọn một góc ít người và ngồi cạnh Diệp Nam Bạch. Mỗi khi có ai đó đến gần, anh sẽ chắn lại.

 

Mục Dương cũng không phải ngoại lệ.

 

Lợi dụng lúc Tần Hà đi lấy chút đồ ăn nhẹ, Mục Dương lén lút ngồi xuống cạnh Diệp Nam Bạch. Sau lần đó, không biết tại sao, cậu ta luôn cảm thấy mình cần giữ khoảng cách vừa phải với Diệp Nam Bạch.

 

Vì thế, cậu ta không như mọi khi, tự nhiên lại gần ôm lấy, mà ngồi ngay ngắn, giữ khoảng cách một cánh tay với cậu, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên.

 

"Chuyện gì vậy?"

 

"Không có gì." Mục Dương cười nịnh nọt, "Chỉ là... có thể cho tôi xin WeChat của chị cậu được không?"

 

Diệp Nam Bạch lắc đầu: "... Phải xin phép chị ấy."

 

"Vậy cậu giúp tôi hỏi thử xem?"

 

"..." Diệp Nam Bạch định từ chối, cậu nghĩ rằng Diệp Bắc Tình sẽ không đồng ý.

 

Mục Dương thấy cậu do dự, liền nói: "Vậy để tôi trao đổi với cậu, tôi sẽ kể cho cậu nghe anh tôi mê mẩn chị dâu như thế nào."

 

Diệp Nam Bạch cảm thấy khó hiểu, chuyện của anh Mục Dương và chị dâu cậu chẳng có gì thú vị, nhưng nghĩ lại một chút, không chắc lắm, cậu hỏi: "Anh cậu... là đang nói về Tần Hà à?"

 

"Đúng rồi, còn ai nữa?"

 

"Vậy chị dâu cậu..."

 

"Chứ ai nữa, người anh tôi thích, không gọi chị dâu thì gọi gì?"

 

Diệp Nam Bạch: "..."

Bình Luận (0)
Comment