"Vậy... Bây giờ các người muốn làm gì?"
Lúc này, mọi biểu cảm mà Ducan cố gắng duy trì trên mặt đã hoàn toàn sụp đổ, vẻ mặt anh ta cực kì hung dữ.
Mặc dù cố gắng tỏ ra can đảm nhưng vừa nhìn đã thấy ngay sự sợ hãi và lo lắng ẩn dưới lớp mặt nạ.
Bàn tay của Fred nhẹ nhàng di chuyển trên vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh, con ngươi lạnh lẽo nở nụ cười khinh thường và chế nhạo.
Anh cất giọng lạnh lùng như quỷ Satan đưa ra phán quyết cuối cùng: ''Từ hôm nay, gia tộc Gregory hãy rời khỏi Munich đi."
Duncan trợn tròn mắt, người đàn ông trước mặt anh ta lại mở miệng: "Còn anh, Gregory Duncan, chỉ một mình anh được ở lại Munich."
Nói đến câu sau cùng, anh nhấn mạnh từng chữ, Duncan ngã khuỵu xuống đất, toàn thân lạnh toát. Thậm chí, anh ta còn cảm thấy nền gạch men lạnh lẽo của quán cà phê đột nhiên nóng bỏng tay.
"Tôi chân thành cầu nguyện cho anh, cầu mong anh vẫn có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời ngày mai."
Nói xong, anh ôm eo Thẩm Mộ Khanh đi qua người anh ta.
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" dẫm lên mặt đất không ngừng phóng đại trong lỗ tai Duncan khi hai người càng lúc càng đến gần như thể càng cười nhạo sự khốn đốn của anh ta lúc này.
Duncan liếc mắt nhìn, qua khoảng cách giữa đôi chân dài của Fred khi bước đi, anh ta nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn dưới tà váy đang tung bay, còn có một đoạn bắp chân tinh tế.
Suýt chút nữa! Chỉ một bước nữa thôi là anh ta có thể đặt cô gái này dưới thân mình!
Duncan tức nổ phổi, nhưng sự sợ hãi lại áp đảo hoàn toàn sự điên cuồng, anh ta không dám có bất kỳ hành động gì.
Chân tay tê liệt như không phải của mình.
Bất chợt, cằm anh ta bị nắm chặt rồi kéo lên trên.
Lực kéo rất lớn, Ducan cảm thấy cằm của mình sắp bị người ta bóp nát, anh ta có thể cảm giác được vết chai trong lòng bàn tay người nọ.
Người đang đứng trước mặt anh ta là Bach, người mà anh ta luôn coi thường.
Ánh mắt của anh ấy giống hệt Fred, lạnh băng như thể đang nhìn một tên ăn xin đáng thương, thậm chí còn tệ hại hơn cả tên ăn xin.
"Bach! Mày là cái thá gì chứ? Mày xứng dạy dỗ tao à? A!"
Anh ta còn chưa nói hết câu khiêu khích thì cảm thấy trước mắt mình tối đen, ngay sau đó, một cơn đau kịch liệt truyền đến.
Cơn đau đớn xuyên tim này còn mạnh hơn bị ba ngón tay bóp cằm lúc này gấp vạn lần, hai con mắt của Ducan rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa một đoạn.
Hai con ngươi bị nhổ tận gốc, còn lôi theo cả đám dây thần kinh bên trong, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt, không chỗ nào không dính máu.
Lúc này, Ducan đã biến thành người máu, hai hốc mắt rỗng tuếch, vì đau đớn nên hai mí mắt đang nhắm chặt, máu tươi chảy ròng ròng từ khe hở ra ngoài.
Bach tiện tay ném miếng kim loại trong tay đi, kim loại chạm vào gạch men sứ vang lên tiếng leng keng.
"Mày chọn chỗ tốt lắm." Bach nhận chiếc khăn tay do người bên cạnh đưa tới, chậm rãi lau sạch những giọt máu bắn lên mặt.
Phải nói là Thẩm Mộ Khanh chọn chỗ rất tốt mới đúng, để giữ không gian yên tĩnh cho khách đọc sách hoặc nghỉ ngơi mà quán cà phê này toàn sử dụng vật liệu cách âm.
Đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở quảng trường Maria nên vật liệu cách âm lại càng xuất sắc.
Dù Ducan có kêu rách cả họng thì cũng chỉ có tiếng hô nhỏ truyền ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu đi, Duncan lập tức ngất xỉu.
Bach ném cái khăn tay lên người anh ta rồi phất tay, ra lệnh: "Bọc lại, đưa đến gia tộc Gregory."
Người đứng canh hai bên cửa khẽ gật đầu, không biết lấy đâu ra một cái túi to, dùng cái khăn tay mà Bach vừa dùng để lau sạch máu trên mặt Ducan.
Cuối cùng là trùm cái túi lên mặt, động tác vô cùng thành thạo, không chút chần chừ.
Thẩm Mộ Khanh vừa đi ra cửa đã cảm thấy được sự chênh lệch nhiệt độ trong quán và bên ngoài, đang định giơ tay lên xoa hai cánh tay thì một chiếc áo khoác ấm áp đã được trùm lên người cô.
Thẩm Mộ Khanh chậm rãi nhìn lên thuận theo bàn tay trắng nõn, người đàn ông đang nghiêm túc khoác áo cho cô.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của Fred, thấy cô đang ngẩn người, anh không nhịn được khẽ véo cái má non mềm của cô.
"Bé con, em làm tốt lắm."
Giọng nói của anh mang theo ý khích lệ, Thẩm Mộ Khanh nghĩ nếu bây giờ cô tranh công với anh thì hôn lên trán và mặt cô, khen cô tuyệt vời nhất thế giới.
Cặp môi hồng khẽ nhếch lên, Thẩm Mộ Khanh bất giác mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như sao trời của Fred.
Fred không véo cô nữa mà dang tay ôm cô vào lòng, hai người bước về phía chiếc xe Cayenne đậu bên đường.
Sau khi ngồi lên xe, Thẩm Mộ Khanh dựa vào ngực Fred, lúc này cô mới nhớ đến Tiểu Yên.
Hôm nay, cô đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng cuối cùng dành cho Tiểu Yên nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi thăm:
"Tiểu Yên đâu?"
Fred nhìn cô với ánh mắt ra hiệu yên tâm, sau đó giơ tay lên che mắt cô.
"Ngủ một giấc đi em, khi thức dậy, mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ biến mất."
Có lẽ thực sự quá mệt mỏi, trước mắt Thẩm Mộ Khanh chìm vào một vùng tối tăm, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Fred cảm nhận được hơi thở đều đều của cô thì mới bỏ bàn tay đang che mắt cô lại.
Đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng phía trước, cơn sóng ngầm dữ dội âm mưu xâm nhập đã bị màn đêm nuốt hết.
Tiểu Yên đang chuẩn bị quay về trường thì nhận được thông báo quản gia gia tộc Gregory, nói là Ducan đang đợi cô ta trong một khách sạn gần quảng trường.
Tiểu Yên vốn không định đi nhưng ngày trước, mỗi lần Ducan muốn đưa tiền cho cô ta thì đều do người quản gia này gọi điện tới.
Thế là lòng tham trong người cô ta nhanh chóng bị phóng đại trong bóng đêm.
Cô ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn xách chiếc túi giá rẻ nhất của mình nhưng giá trị lại không hề nhỏ đi đến địa chỉ mà quản gia nói.
Đây là một khách sạn cao cấp, cô ta đi thẳng lên lầu, đang định gõ cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra, cô ta giật mình hét lên:
"Các anh là ai?"
Đáp lại cô ta là mấy tiếng cười "khà khà" dâm đãng.
Sau đó, cô ta bị bịt chặt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Bây giờ là đúng mười hai giờ đêm, thành phố náo nhiệt này đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng không phải ai cũng có thể chìm vào giấc ngủ yên bình trong đêm nay.