Nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay, Gloria bắt đầu cảm thán.
Thấy vợ mình nhắc tới Fred, Charles liền mở mắt, hứng thú hỏi: “Ồ?”
Gloria thu tay lại, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi kể hết những gì xảy ra trong ngày hôm nay.
“Đầu tiên cô ấy nhắc tới lời khen của Fred Keith dành cho mình, vừa thể hiện rằng hai người họ ân ái mặn nồng, vừa biến sự châm chọc của Pasha thành nghi ngờ mắt thẩm mỹ của Fred.
Sau đó cô ấy lại nhắc tới tuổi tác, thứ mà mấy phu nhân đó để ý nhất, dùng màu sắc sườn xám để chế nhạo Pasha đã lớn tuổi nên mắt thẩm mỹ mới khác với những người trẻ tuổi như cô ấy.
Ngoài mặt nói muốn mời Pasha đến nhà Fred làm khách, nhưng lại thầm chê bai phu nhân nhà giàu như Pasha cả ngày không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Nói đến đây, Gloria bật cười: “Cô ấy còn nhắc đến em, nói đến chuyện em đặt may sườn xám ở chỗ cô ấy nữa. Thế là Pasha gây thù chuốc oán với bốn người, đầu tiên là Helena, thứ hai là chính cô ấy, thứ ba là Fred Keith, cuối cùng là em.”
Gloria lắc đầu cười, nhìn Charles bằng đôi mắt long lanh, nói: “Anh nghĩ vậy là hết rồi à? Chưa đâu, chắc cô gái lanh lợi này còn thấy chưa hả giận, cuối cùng còn dùng giọng điệu y hệt Helena, bảo rằng hồng trà của em là ngon nhất, châm chọc Pasha ngay trước mặt cô ta.”
Dáng vẻ chịu thiệt của Pasha hãy còn ở ngay trước mắt, Gloria lắc đầu cười.
Nghe Gloria nói, đến Charles cũng không nhịn được mà nhướng mày lên.
Hôm nay, sau khi nhận được cuộc gọi của Fred, anh ấy còn tưởng gia chủ phu nhân Fred là kẻ nhút nhát, không ngờ cũng là người điên.
Không chỉ mỗi hai người bọn họ nghĩ vậy, ngay cả những phu nhân tới tham dự kia cũng cho rằng Thẩm Mộ Khanh mới tới này sẽ rụt rè trong lần đầu tiên gặp mặt bọn họ.
Nhưng họ không những đoán sai mà còn thua rất đau.
“Em và cô ấy qua lại thân thiết cũng được, tuy gia tộc Ockham chúng ta đứng trung lập, nhưng chúng ta không thể tự lo cho mỗi bản thân mình được.” Charles ôm Gloria chặt hơn.
“Nếu thật sự phải chọn giữa Fred Keith và Fred Nick, chúng ta bắt buộc phải chọn Fred Keith.”
“Fred Nick là kẻ tiểu nhân gian trá, không đáng tin cậy.”
Nhìn ánh mắt chồng mình dần trở nên nghiêm túc hơn, Gloria vươn tay nắm lấy bàn tay to rộng của anh ấy, gật đầu đáp:
“Anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào.”
Ở Đức, vinh dự của gia tộc là thứ không thể bị giẫm đạp, cũng giống như danh dự và thậm chí là tính mạng vậy.
Xe chậm rãi lăn bánh đến nhà chính, nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn ngẩn người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, hai mắt dại ra.
Xung quanh rất yên tĩnh, tài xế ngồi ở ghế lái không dám tự tiện hành động, chỉ có thể lén lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Charlotte.
Mắt Thẩm Mộ Khanh vô thức hạ xuống dần dần. Ngay khi đầu óc cô đang lơ lửng trên mây, cô bỗng thấy có người mở cửa xe ra.
Gió lạnh thổi vào trong, nhưng chỉ giây lát sau, nó đã bị người khác chặn ở bên ngoài.
Thẩm Mộ Khanh nhìn thân hình vạm vỡ trước mặt, ánh mắt cô dần lướt lên trên theo bộ quần áo.
Cuối cùng, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú của anh, sau đó hoàn toàn chìm vào “hồ nước” màu xanh lục nhạt kia.
“Về đến nhà rồi, Khanh Khanh.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp hoàn hồn mà cả người cô đã lơ lửng trên không, được anh ôm lên, một tay anh đặt dưới đầu gối cô, tay còn lại thì vững vàng mà ôm lấy lưng cô.
Thẩm Mộ Khanh vòng tay ôm lấy cổ anh theo phản xạ, ngẩn người nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh.
Cuối cùng, cô bỗng dưng hỏi một câu: “Anh ăn cơm chưa thế?”
Những lời này làm Fred ngơ ngẩn, anh chậm rãi lắc đầu trong ánh nhìn dịu dàng của Thẩm Mộ Khanh:
“Anh chờ em.”
Lúc này, hai người đã đi vào đến đại sảnh, cánh cửa được đóng lại, gió lạnh ngừng lại sau lưng. Trong nhà chính rất ấm áp, Thẩm Mộ Khanh bỗng thấy hơi cảm động.
Khi còn thuê nhà ở Munich, để tiết kiệm tiền, dù là mùa thu đông rét lạnh nhưng cô hầu như đều không bật mấy đồ sưởi ấm như điều hòa, lò sưởi.
Nhưng căn biệt thự trống trải trước mắt này lại cho cô cảm giác như đang ở nhà, chồng cô đang ôm cô, cười nói rằng anh đang đợi cô về nhà ăn cơm.
Lòng Thẩm Mộ Khanh dần ấm áp, cô ôm đầu Fred, nhẹ nhàng in môi mình lên trên má anh.
Trong ánh mắt sáng rực của anh, cô thẹn thùng nói: “Để em nấu cơm cho anh ăn nhé?”
Sau đó, dưới sự lải nhải của đầu bếp Thẩm, cuối cùng Fred cũng không theo cô vào phòng bếp mà chờ đợi ở trong đại sảnh.
Đầu bếp Thẩm thì được Charlotte dẫn vào phòng bếp – nơi từ trước đến nay cô đều chưa từng đặt chân tới.
Mấy chục đầu bếp đang đứng thẳng hàng bên trong, bày trận chờ gia chủ phu nhân tới “kiểm tra”.
Họ vốn còn tưởng đây sẽ là một người phụ nữ Trung Quốc sấm rền gió cuốn, vô cùng khó tính.
Nhưng không ngờ, người chậm rãi đi vào sau Charlotte lại là một… thiếu nữ Trung Quốc?
Mấy đầu bếp đều giật mình đứng yên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, một câu cũng không nói nổi thành lời.
Cảnh này không chỉ diễn ra với mấy đầu bếp đang đứng phía đối diện mà còn diễn ra với Thẩm Mộ Khanh.
Sau khi nhìn Charlotte, cô nhanh chóng điều chỉnh dáng vẻ của bản thân, đôi mắt hạnh cong cong, cười nói với mấy đầu bếp: “Chào mọi người.”
Nhìn như một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, mấy đầu bếp hoàn toàn không ngờ được rằng gia chủ phu nhân của bọn họ lại trẻ tuổi đến vậy.
“Chuẩn bị mọi thứ xong thì nhanh chóng rời đi đi.” Charlotte cau mày, rất không hài lòng với vẻ sững sờ của bọn họ nên bèn chủ động ra lệnh.
Sau khi bị Charlotte nhắc nhở, mấy đầu bếp còn chưa hiểu rõ tình hình cũng chỉ có thể khom lưng chào Thẩm Mộ Khanh, bày biện tất cả dụng cụ rồi nhanh chóng rời đi qua cửa sau.
Bọn họ biết tính của Charlotte, gương mặt lạnh lùng của bà ấy rất nổi tiếng với những người làm việc trong gia tộc Fred.
Nếu chậm thêm một bước, chưa biết chừng bọn họ sẽ bị sa thải. Gia tộc Fred trả lương cao là điều khiến rất nhiều người thèm thuồng.
Thấy tất cả mọi người trong phòng bếp đều đã ra ngoài, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy nơi này càng trống trải hơn.
Quy mô phòng bếp rất lớn, chỉ riêng bếp nấu và các thiết bị cơ sở khác đã có mười mấy cái, dành riêng cho các đầu bếp làm những món ăn của những đất nước khác nhau.
Bên cạnh còn có kho đông lạnh lớn dùng để chứa đựng nguyên liệu nấu ăn. Mấy nguyên liệu nấu ăn đó đều được thu hoạch ngay trong ngày hoặc là vận chuyển tới qua đường hàng không, vô cùng tươi ngon.
Sau khi Thẩm Mộ Khanh quan sát xong mọi thứ, lúc xoay người, cô thấy Charlotte cầm chiếc tạp dề sạch sẽ tới, tự tay giúp Thẩm Mộ Khanh đeo lên.
Cô còn đang mặc bộ sườn xám màu xanh lục nhạt trên người, nếu làm bẩn thì không tốt.
Khi thấy Charlotte giúp cô buộc dây tạp dề sau lưng lại, Thẩm Mộ Khanh lập tức quay đầu cười, nói cảm ơn với bà ấy.