Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 115

Lúc gặm, lúc cắn, chỉ cần là động tác khiến cô thốt lên tiếng rên rỉ yêu kiều là anh đều phải làm một lần.

 

Fred giống như một con thú dữ, dùng biện pháp độc đáo của riêng mình để điên cuồng xác định sự tồn tại của bạn đời hết lần này đến lần khác.

 

Để xác định, bạn đời của mình đang say mê vì chính bản thân mình.

 

Fred không hề nín nhịn, khi hai đôi môi tách nhau ra, anh còn lưu luyến vuốt ve đôi môi thiếu nữ.

 

Fred thở hổn hển nhìn gò má ửng hồng và ánh mắt mê ly của Thẩm Mộ Khanh rồi nở nụ cười.

 

Nụ cười của anh rất đẹp, bất chợt xuất hiện trên trên khuôn mắt sắc sảo, lạnh nhạt của anh.

 

Giống như một ngày nào đó, một bông hoa nhỏ sắp tàn đột ngột nở rộ giữa sa mạc cằn cỗi.

 

Nhưng bông hoa đó lại vượt qua khó khăn rất lớn để dừng chân lại tại nơi này rồi gian khổ tồn tại.

 

“Em có biết không? Khanh Khanh!” Fred lại hôn lên đôi môi thơm hơi hé mở của Thẩm Mộ Khanh:

 

“Đây là món ngọt ngon nhất mà anh từng được nhấm nháp.”

 

Không nhắc tới đồ ăn còn may, vừa nhắc tới, Thẩm Mộ Khanh đang thẹn thùng bỗng cau mày lại.

 

Cái miệng sưng đỏ vì nụ hôn vừa rồi hơi chu lên, than trách một cách đáng thương: “Thức ăn lạnh hết cả rồi, hức.”

 

Nụ cười trên mặt Fred càng rõ ràng hơn, anh giơ tay véo khuôn mặt nhỏ đang nhăn tít lại vì tủi thân của cô: “Ăn xong đồ ngọt trước bữa cơm rồi, giờ chúng ta dùng bữa chính thôi.”

 

Dưới sự chăm sóc của Thẩm Mộ Khanh, hôm nay Fred ăn rất nhiều, gần như ăn sạch cả một bàn thức ăn do Thẩm Mộ Khanh làm.

 

Thẩm Mộ Khanh còn tưởng hôm nay Fred phải làm quá nhiều việc, cô sốt ruột, đứng lên định vào bếp nấu thêm món gì đó cho anh.

 

Nhìn động tác nôn nóng của cô, Fred nhanh chóng buông dao nĩa xuống, cầm khăn ăn bên cạnh lên lau miệng.

 

“Anh no rồi à?”

 

Thẩm Mộ Khanh nhướng mày, nhìn người đàn ông đối diện với vẻ khó hiểu rồi cất tiếng hỏi dò.

 

Fred không nói gì, chỉ thong thả gật đầu, nhưng lại nâng tay cởi một cúc áo sơ mi ra.

 

Anh muốn nhận lấy tất cả tấm lòng cô dành cho anh, dù là ai cũng không được chạm vào.

 

Nếu theo như thường lệ thì sau khi ăn xong, Thẩm Mộ Khanh vốn nên vào phòng làm việc làm sườn xám, Fred thì vào phòng sách, tiếp tục đọc tài liệu.

 

Nhưng hôm nay thì khác, lúc Thẩm Mộ Khanh chuẩn bị lên tầng trên, anh bỗng giữ tay cô lại.

 

Dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Mộ Khanh, Fred bình thản thốt ra một từ: “Tiêu cơm.”

 

Đây là lần đầu tiên Fred đưa ra yêu cầu này với Thẩm Mộ khanh. Theo nguyên tắc bạn gái mười tốt, Thẩm Mộ Khanh lập tức khoác tay Fred, cười gật đầu, vui vẻ đồng ý.

 

Tuy nói là tiêu cơm nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh tham quan cả khu nhà chính này.

 

Dấu vết lịch sử ở nơi đây cực kỳ rõ ràng, có thể nhìn thấy qua những vách tường cổ xưa, dày nặng hay thậm chí là qua một khe đá trong số đó.

 

Thẩm Mộ Khanh lại không nén nổi cảm thán với sự sâu xa của gia tộc Fred.

 

Đến khi hai người chậm rãi đi đến tòa nhà dựa lưng vào ngọn núi cao lớn, trang nghiêm đang lẳng lặng đứng yên ở nơi đây.

 

Tất cả thực vật trên núi bắt đầu héo rũ, tích cóp sự sống cho mùa xuân năm sau.

 

Bởi vì hai người họ đi dạo trong vườn nên tất cả đèn trong lâu đài cổ đều được bật lên.

 

Gió thổi qua làm lá cây trên núi lắc lư, có chiếc lá còn vương vấn trên cành đã rơi xuống theo cơn gió rồi bay ra xa.

 

Thẩm Mộ Khanh giơ tay đón lấy chiếc lá khô bay tới trước mặt, bỗng thấy hơi ưu thương.

 

Chiếc lá này cũng giống như chính cô, không chịu được gánh nặng rồi bị đòn đánh cuối cùng đánh bại, rời bỏ tất cả, lẻ loi một mình, phiêu bạt khắp nơi.

 

Trong mắt cô có ánh nước long lanh, nhưng Thẩm Mộ Khanh chợt siết chặt bàn tay đang cầm chiếc lá, tiếng nát vụn cũng vang lên theo.

 

Chiếc lá này bị cô bóp nát trong lòng bàn tay, khi cô xòe tay ra, cơn gió nhẹ thổi rơi nó xuống đất.

 

Không nên nhớ lại chuyện trước kia làm gì, giờ cô đã mọc rễ nảy mầm, có chỗ  an thân, chỗ an thần và người khiến cô an tâm từ lâu.

 

Thẩm Mộ Khanh chợt bật cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông chỉ có mỗi cô trong mắt.

 

Lúc này anh cũng giống với Thẩm Mộ Khanh, cũng có chuyện khác quanh quẩn trong lòng.

 

Fred yên lặng nhìn ngọn núi này, suy nghĩ bay xa, nhưng một giây sau đó thì nghiêng đầu nhắm mắt, không tiếp tục nhìn nữa.

 

“Anh có chuyện gì thú vị không?”

 

Thẩm Mộ Khanh nghiêng đầu, cong đôi môi hồng hào, nhẹ nhàng lắc tay Fred.

 

“Tuổi thơ của anh gắn liền với ngọn núi này.” Fred nhìn Thẩm Mộ Khanh, sóng ngầm trong đôi mắt xanh cuộn trào:

 

“Nếu phải dùng từ để hình dung thì “thú vị” không chính xác lắm, dùng từ “thay đổi” mới càng chuẩn hơn.”

 

Fred nghiêng đầu, không nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Mộ Khanh nữa: “Khanh Khanh, em có muốn nghe chuyện trước đây của anh không?”

 

Đó là câu chuyện mà anh chưa từng kể cho bất kỳ ai.

 

Từ trước tới nay, mỗi đời của gia tộc Fred đều khác với những gia tộc lớn khác, nhân khẩu trong gia tộc thưa thớt, nhưng kỳ lạ là đứa trẻ đầu tiên của mỗi thế hệ đều sẽ là con trai.

 

Trong trí nhớ của Fred, trước nay đều không có sự tồn tại của con gái. Thế hệ đông con nhất là thế hệ kị của Fred, có khoảng năm người con trai.

 

Tuy điều đó khiến gia tộc Fred vắng vẻ có thêm rất nhiều sức sống và tiếng cười tiếng nói.

 

Nhưng thế hệ đó lại là thế hệ tranh giành thảm thiết nhất trong gia tộc.

 

Ngoại trừ người thắng, tất cả bốn người còn lại đều tàn tật, bọn họ hoặc là di cư ra nước ngoài, hoặc là sống những năm tháng tuổi già ở một trấn nhỏ vô cùng hoang vắng trong nước Đức.

 

Sau trận tranh giành đó, gia tộc Fred thực sự mang danh là gia tộc bị thượng đế nguyền rủa. Thượng đế cho bọn họ tài hoa hơn người, đầu óc bình tĩnh và trí thông minh xuất sắc, nhưng cái giá của nó là con cháu thưa thớt, gia tộc không hòa thuận.

 

Tới thế hệ của cha Fred, gen khác người thường này vẫn được “bảo tồn” hoàn hảo.

 

Nhưng bất hạnh hơn chính là sau khi mẹ của Fred Keith sinh anh ra, bà ấy đã lìa đời vì một loại bệnh có xác suất rất thấp.

 

Bà ấy không thể bước xuống bàn mổ, chỉ có đứa con trai mới sinh là gào mồm kêu khóc.

 

Vậy là trong gia tộc chỉ có hai người có máu mủ với nhau, đó chính là Fred Keith và cha của anh.

 

Cha anh bận rộn công việc, Fred lớn lên trong sự chăm sóc của Lydia – quản gia của gia tộc Fred.

 

Nhưng khi bắt đầu có nhận thức, người thông minh như Fred lập tức nhận ra vẻ chán ghét trong mắt Lydia mỗi khi bà ta nhìn về phía anh.

 

Điều này làm Fred bé nhỏ thấy rất khó hiểu, nhưng anh lại không dám đối mặt với biểu cảm lạnh nhạt của bà ta, đành phải lén chạy lên ngọn núi sau nhà chính này mỗi khi cha anh không ở nhà.

 

Nghe tiếng lá cây rào rạt, cậu bé thấy rất thoải mái, sau đó dựa vào thân cây, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Nhưng trước ngọn núi, cả gia tộc Fred lại loạn hết cả lên.

 

Fred Keith – người thừa kế duy nhất của gia tộc Fred mất tích, đối với cả gia tộc Fred thì tin này chẳng khác gì quả bom hủy diệt.

 

Người phải chịu tội đầu tiên chính là quản gia Lydia, bà ta bị cha của Fred hung hăng đánh mấy chục roi, trên chân tay còn có vết dao đan xen ngang dọc.

Bình Luận (0)
Comment