Đàn ông của gia tộc Fred bọn họ đều bị nguyền rủa, lời nguyền này sẽ ẩn náu trong dòng chảy thời gian rồi đột ngột thức tỉnh vào một ngày bình dị nào đó, gặm nhấm người nọ cho đến khi rách bươm.
Fred Keith lạnh lùng đứng nhìn tất cả, không giết anh ta.
Đây là nguyện vọng của cha anh.
Đây là lời hứa cuối cùng của anh đối với người có cùng dòng máu với mình.
Thiếu niên Fred Keith hoàn toàn tiếp nhận gia tộc Fred khổng lồ này.
Lão gia chủ vừa chết, các gia tộc khác bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn hoàn toàn chiếm đoạt gia tộc đã tồn tại suốt trăm năm này.
Cho đứa con nít vừa vào đời này một cú ra oai phủ đầu nhớ đời.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng, sự huy hoàng của gia tộc Fred sẽ dần dần phai nhòa theo thời gian, thiếu niên này lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến cực hạn để nhổ tận gốc tất cả những gia tộc khiêu khích mình.
Anh dùng thủ đoạn còn cay nghiệt hơn cha mình gấp ngàn lần vạn lần, bắt đầu chỉnh đốn lại sản nghiệp trong tay mình trên diện rộng.
Anh nâng đỡ một số gia tộc đã lụn bại từ lâu hồi sinh lần nữa.
Trong đó, thành công nhất phải kể đến gia tộc Gladster.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, gia tộc sắp biến mất tại Berlin này bất ngờ vươn lên như một con ngựa ô mạnh mẽ.
Dưới sự tiếp quản của gia chủ Gladster Ahern, gia tộc này hoàn toàn bùng nổ sức sống, khiến toàn bộ gia tộc Gladster trở nên mạnh hơn bất cứ giai đoạn nào trong lịch sử.
Từ đó, gia tộc Fred nhận được sự phục tùng trung thành của gia tộc Gladster.
Tòa bộ Berlin đều khiếp sợ vì thủ đoạn sắc bén của Fred Keith, thấy người đàn ông ấy cũng run sợ trong lòng, không dám tiếp tục xung đột chính diện với gia tộc Fred.
Mà nay, dã tâm của thiếu niên này đã không chỉ riêng ở Berlin, bàn tay của anh bắt đầu vươn ra khắp nước Đức, thậm chí toàn bộ thế giới.
Từ Berlin đến Munich, đến Frankfurt, lại đến Düsseldorf…
Sản nghiệp của anh nhanh chóng lan rộng với tốc độ cực nhanh, mỗi một châu lục đều có gia tộc mà anh nâng đỡ, những sản nghiệp này đều bị anh nắm chặt trong tay.
Chỉ chừa lại ít cơm thừa canh cặn cho mấy lão già bọn họ.
Sau này, câu chuyện không có thay đổi lớn lao gì, Fred vẫn vững vàng ngồi trên chiếc ghế đứng đầu của toàn bộ giới thượng lưu nước Đức.
Gió thổi qua, cây cối trên ngọn núi lại bắt đầu phát ra tiếng xào xạc.
Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh rưng rưng, bàn tay vịn trên người Fred dần dần siết chặt, mãi đến khi khiến cho quần áo trên người anh toàn nếp nhăn.
Fred chậm rãi kể cho cô nghe quá khứ nghe có vẻ rất tồi tệ ấy. Cảm xúc của anh không chút dao động, nét mặt vẫn lạnh lùng như trước, song Thẩm Mộ Khanh lại cảm nhận được nỗi gian khổ trong suốt thời thơ ấu của anh từ giọng nói hờ hững của anh.
Chính vì biểu cảm lạnh lùng thờ ơ ấy mới càng khiến cô đau lòng.
Thẩm Mộ Khanh kìm lòng không đậu vươn tay ra, ôm chầm lấy người đàn ông bên cạnh mình để hơi ấm của mình đến gần ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Fred cúi đầu, chỉ thấy một cái đầu nhỏ vùi vào lòng mình, mãi đến khi cảm nhận được ướt át từ lớp áo trước ngực, anh mới ý thức được rằng cô vợ nhỏ của mình đang khóc.
Anh nâng cằm cô lên, thấy nước mắt chảy lã chã trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, nét mặt của anh mới dần dần hiện lên vẻ bối rối, vội vàng vươn tay lau nước mắt cho cô, lại phát hiện nước mắt cứ chảy mãi không ngừng.
Anh ngước mắt lên, đôi mắt xanh biếc ấy lập tức rơi vào đôi mắt hạnh sóng sánh ngập nước.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt hạnh ấy như ẩn chứa cả một dải ngân hà lộng lẫy, chói mắt đến nỗi khiến Fred sửng sốt, sau đó áy náy ôm chầm thiếu nữ của mình: “Khanh Khanh, xin lỗi em, anh không nên kể chuyện này.”
Anh vừa dứt lời, thiếu nữ trong lòng đã lắc đầu nguầy nguậy, cố kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, kiên định trả lời anh: “Cảm ơn anh đã kể với em, em rất vui vì anh đã chịu kể cho em nghe chuyện này.”
Trong lúc Fred im lặng, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, song nụ cười trên môi lại vô cùng rạng rỡ.
Cô bỗng bật cười một tiếng, túm áo Fred rồi nói với anh rằng: “Em biết anh đã thắt ống dẫn tinh. Anh đi nối lại được không? Em đã gặp hai đứa con nít của gia tộc Pearson, rất đáng yêu, em cũng muốn có con ruột của mình.”
Thẩm Mộ Khanh đã sớm đoán được Fred thắt ống dẫn tinh, không có dự định sinh con. Hai người làm tình với tần suất rất cao, hơn nữa chưa bao giờ tránh thai nhưng từ đó đến nay, Thẩm Mộ Khanh vẫn không có động tĩnh gì.
Trước kia cô đã từng khám sức khỏe, thân thể của cô rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì. Vậy thì vấn đề nằm trên người Fred.
Bây giờ nghe anh chính miệng kể lại lời nguyền của gia tộc Fred, cô thoáng chốc khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Đôi mắt màu xanh biếc của người đàn ông lóe lên ánh sáng, tràn đầy niềm vui khi nghe thấy đứa con nhưng cuối cùng vẫn trở về tĩnh lặng.
Thoáng chốc, trái tim của Thẩm Mộ Khanh như bị siết chặt, cố gắng gần sát thân thể của anh, làm cho trái tim đang điên cuồng đập mạnh của mình cũng kề sát lồng ngực của anh.
“Fred Keith, con của chúng ta sẽ không bị lời nguyền vớ vẩn gì hết, nó sẽ chỉ nhận được thật nhiều tình yêu, nhận được tình yêu không bao giờ tan biến giữa hai ta.”
Mọi cực khổ, đều không đáng nhắc đến trước tình yêu.
Cuối cùng, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm nhận được bàn tay to đặt trên lưng mình như siết chặt, hơi thở buốt giá của người đàn ông đến gần mình, sau đó một âm tiết đơn lẻ lọt vào tai cô:
“Ừ.”
Một chữ “ừ” lại hàm chứa niềm vui điên cuồng và cảm xúc tràn đầy thấp thỏm của Fred.
Anh bằng lòng thử một lần, thử chống lại lời nguyền nhằm vào gia tộc Fred từ xưa đến nay.
Nếu thật sự bất hạnh, anh sẵn sàng gánh vác tất cả khổ cực một mình.
Dưới sự thúc giục của Thẩm Mộ Khanh, tối hôm ấy, Fred lập tức gọi điện cho Bach để hẹn ngày phẫu thuật.
Thời gian hẹn phẫu thuật vừa lúc sẽ tiến hành vào ba ngày sau.
Mấy ngày nay, Thẩm Mộ Khanh không rời khỏi tòa nhà chính mà làm việc trong lâu đài, đồng thời ôm đồm công việc chuẩn bị bữa ăn trước khi phẫu thuật cho Fred.
Dựa theo cách nói của cô thì người Trung Quốc bọn em có phương pháp của riêng mình.
Mỗi tối, cô đều bắt Fred phải uống hết một bát canh đại bổ đầy ắp.
Fred đã hỏi bác sĩ, trước khi phẫu thuật chỉ cần ăn uống bình thường là được nhưng để không khiến cô vợ nhỏ của mình thất vọng, anh vẫn mặt không cảm xúc uống hết bát canh đầy mỡ ấy.
Đến đêm, bát canh thập toàn đại bổ ấy lập tức thể hiện công dụng của mình.
Nhìn thiếu nữ ngủ say sưa trong lòng mình, bụng dưới của Fred chợt dâng lên cảm giác cháy bỏng.
Những chỗ da thịt chạm vào nhau lại càng rạo rực, anh không nhịn được bắt đầu táy máy tay chân, liên tục đốt lửa trên thân thể trắng trẻo của thiếu nữ.
Thiếu nữ bị trêu chọc đến nỗi thở hổn hển bừng tỉnh, con dã thú gặm nhấm thân thể của mình trong mơ không xuất hiện, ngược lại là mái tóc màu hoàng kim của người đàn ông này cứ đung đưa trước mặt.
Thẩm Mộ Khanh buồn bực, giơ tay lên đấm vào vai người đàn ông, điên cuồng giãy dụa: “Không được! Trước khi giải phẫu không được buông thả quá mức!”
Fred Keith cứ như không nghe thấy lời nói của cô, ngược lại đôi môi của anh còn rời khỏi bầu ngực vừa bị anh tàn sát một phen, thoáng chốc chặn cái miệng nhỏ cứ lải nhải ấy.